Nguyệt Hàn


Giang Hàn Du sững sờ nhìn bạch hồ, không phải bạch hồ mà là sư tôn.
Thẩm Nguyệt Hy một tay đan 10 ngón đan xen với Giang Hàn Du chống đỡ cơ thể, 1 tay bị đặt ở môi của hắn, y ngồi ở hông của Giang Hàn Du, hạ thân kề cận.

Đuôi trắng xoã tung, tai hơi cụp xuống.

Mắt phượng lạnh lùng nhìn người dưới thân mình, con ngươi lam sắc xinh đẹp lãnh diễm đang nhìn đối phương.
Giang Hàn Du tim đập nhanh hơn, mặt nhanh chóng đỏ bừng, lập tức lúng túng khi gương mặt của Thẩm Nguyệt Hy kề rất gần.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn đối phương đỏ mặt, môi mấp máy, y nhìn nhìn sau đó suy nghĩ.
Giang Hàn Du lên tiếng "Sư...!S...sư tôn, người n..." ngồi dậy được không.
Chưa nói xong trên môi đã bị bao phủ bởi cảm giác lành lạnh và mềm mại, mùi hương tuyết liên vờn nơi chóp mũi.

Giang Hàn Du lý trí đứt, não dừng suy nghĩ, mắt mở to vì kinh ngạc.

Sau đó bị tách môi ra, đầu lưỡi mềm mại lại thơm tho của sư tôn chen vào miệng hắn.
Giang Hàn Du tay kia ngơ ngác, sau đó không biết đặt ở đâu mới đúng, sau đó hắn để tay giữ lại eo của y.

Dần dần đáp lại nụ hôn dịu dàng lại triền miên ấy, đến khi dưỡng khí thiếu hut răng môi tách ra vươn sợi tơ bạc.
Hắn thấy sư tôn của mình gương mặt hơi đỏ lên, bờ môi mỏng mềm mại cũng thấm đỏ.

Đấy là dáng vẻ hắn rất ít khi nhìn thấy , giống như vị tiên nhân cao cao tại thượng đã trở thành phàm nhân.

Hắn trầm mặc nhìn y, sau một chút mới hỏi "Sư tôn, người xem ta là thế thân sao?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn đồ đệ, y khẽ lắc đầu "Không có, ta chưa bao giờ xem ai là thế thân cả, ta làm vậy chỉ vì ta muốn làm mà thôi".
Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, Giang Hàn Du tay sờ nhẹ thắt lưng của y "Sư tôn, người với đồ nhi kiếp trước đã làm gì?".

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, y mệt mỏi, tai hồ ly cụp xuống, thanh âm rất nhẹ "Ta không nhớ rõ, ta nhớ ta nợ hắn, nhưng cũng hình như là ta thất hứa".
Thẩm Nguyệt Hy vùi đầu vào cổ Giang Hàn Du, y khẽ run nhẹ "Xin lỗi, vi sư mạo phạm A Du rồi, A Du muốn vi sư bồi thường gì cho con".
Giang Hàn Du nhìn lên trên, sau một hồi mới vươn tay sờ nhẹ đầu tóc bạc mềm mại của y "Sư tôn, không sao đâu, nếu người muốn xin lỗi thì người tiếp tục nhé, con muốn song tu với người".
Y trầm ngâm, khẽ nói "Bây giờ ta không có tu vi, cho dù song tu cũng không tăng tu vi cho con".

Giang Hàn Du trầm mặc, khẽ vuốt đuôi hồ ly mềm mại này, đuôi dài thật.

Hắn lên tiếng "Không cần thiết đâu, con không gấp tu luyện".
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, đuôi và tai là 2 nơi nhạy cảm, bị vuốt như vậy đúng là không phản kháng được, y thấp giọng khẽ ừ một tiếng.
................
Sau đó mấy canh giờ sau là trời sáng, Giang Hàn Du ra ngoài luyện kiếm, Thẩm Nguyệt Hy nằm trên giường hoài nghi nhân sinh, y trầm mặc vô cùng, bản thân bị hành như vậy sao...!Tu tiên để làm gì? Để quan hệ cho lâu à?
Mất mặt.
Y bước chân xuống giường, chân hơi run nhẹ, vết cắn trên đùi rất rõ ràng, y khoác lấy một cái áo rồi đi ra linh tuyền ngâm nước nóng, Thẩm Nguyệt Hy nhìn tay và chân đều có vết hôn đỏ, y trầm mặc nhìn dấu răng nơi ngực, khẽ trầm mặc, rốt cuộc ai mới là chó.
Thẩm tiên quân đuối sức sờ vết cắn trên cổ và vai, mặt đỏ lên, khi xưa xem qua trang Mạch Vân chiếu, cơ mà bây giờ trải nghiệm trực tiếp, kích thích thật.
Haiz.
Linh ngọc sáng lên, y mở ra, hình ảnh của Thẩm Dư Quân hiện lên, đối phương đang định nói gì thì thấy từ xương quai xanh trở lên có vết cắn, còn đang ngâm nước nữa chứ, dấu vết kia, vừa nhìn đã biết.
Thẩm Dư Quân lên tiếng "Anh, anh ngủ với ai rồi?".
Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc nói "Đồ đệ".
Thẩm Nguyệt Hy thấy cái ánh mắt biết ngay của em trai thì thở dài, Thẩm Dư Quân đã biết ai trên ai dưới nên khẽ nói "Tên kia làm khá không?".
Y khẽ nói "Còn ổn, dạy được, nhưng đau eo quá...".
Thẩm Dư Quân cười cười "Vậy là ổn rồi, cơ mà anh gặp mẹ à, mẹ nói mẹ thấy anh đấy, bà ấy vừa tỉnh lại".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Đúng, anh gặp bà ấy bị binh lính hoàng cung bao vây, sau đó anh cứu bà ấy, lúc đó anh đang đứng gần Tiêu Dư Quân, sau đó anh đưa bà ấy về nên bây giờ anh không thể dùng linh lực, tai và đuôi cũng không thu lại được".
Thẩm Dư Quân thở dài rồi nói "Bây giờ mẹ đang tưởng bà ấy đang mơ, anh có muốn gặp không?".
Thẩm Nguyệt Hy lên tiếng "Bao giờ mẹ xuất viện thì em hẳn gọi anh, dù sao thì vậy sẽ tốt hơn".

Thẩm Dư Quân gật đầu rồi quay về vấn đề ban đầu "Cơ mà đồ đệ nào vậy?".

Y nhìn ánh mắt tò mò kia, tay y vốc nước lên "Tứ đồ đệ Giang Hàn Du, mới vừa thu nhận, kiếp trước nữa anh và cậu ấy có quan hệ quen thuộc".
Thẩm Dư Quân ồ ồ rồi hỏi "Hai người xác định quan hệ khi nào vậy?".

Y lắc đầu "Không có, ta hôn cậu ấy sau đó cậu ấy lên giường với ta".
Thẩm Dư Quân: "..." Hoá ra cậu còn thua anh trai cậu.
Thẩm Nguyệt Hy lên tiếng "Không nói nữa, anh tắt đây".

Thẩm Dư Quân gật đầu "Tốt thôi anh".
Hai bên ngắt kết nối, sau 1 hồi tắm xong, y quay về phòng để ngủ, trưa dậy ăn cơm.

Giang Hàn Du nấu ăn rất tốt, y rất thích.

Dùng cơm trưa xong, y nhìn qua "A Du, muốn học thêm kiếm pháp không?".
Giang Hàn Du gật đầu "Vâng sư tôn".

Y đang định nói lát sẽ dạy thì trầm mặc sau đó nói "Hôm khác ta sẽ dạy con, lát nữa học bùa chú".
Giang Hàn Du gật đầu nhìn y xoa eo, hình như có chút đau thì phải, nghĩ đến tối qua, y đỏ mặt, cảnh tượng tuyệt diễm vô cùng.
Thẩm Nguyệt Hy buổi chiều vẽ bùa chú, Giang Hàn Du thực hiện làm theo.

Sau đó đang vẽ, y lại biến về thành tiểu bạch hồ.
Giang Hàn Du: "..." ?

Thẩm Nguyệt Hy: "..." ?
Y vươn vuốt nhỏ kéo kéo lọm tóc của Giang Hàn Du, còn đang hôn hôn thì hắn há miệng gặm hồ ly, bạch hồ nhỏ nhắn bị gặm tai thì lúc này linh ngọc của y bị quăng ra khỏi giới chỉ.

Bên kia xuất hiện hình ảnh của Thẩm Dư Quân.
Thẩm Dư Quân nghi hoặc rồi nhìn Giang Hàn Du và hỏi "Cậu là ai? À, là tỷ phu đúng không, cái gì Giang nhỉ? Mà anh trai ta đâu?".
Giang Hàn Du đang thích thú chơi với lông mao của sư tôn, tay nắm đuôi hồ ly thì cái hình ảnh của Thẩm Dư Quân bật ra làm hắn giật mình bóp đuôi sư tôn, xém cắn đứt tai cáo.
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Nghịch đồ, xú đệ đệ.
Còn có hình ảnh của Thẩm phụ và Thẩm mẫu nhìn qua, Giang Hàn Du khựng lập tức, Thẩm Dư Quân lên tiếng "Hm? Con chó kia nhìn đáng yêu vậy, cơ mà đuôi nhiều thế, cửu vĩ à? Mà khoan, Nguyệt Hy đâu?".
Giang Hàn Du nhỏ tai nhỏ trắng tinh ra, Thẩm Nguyệt Hy vươn móng vuốt cào cào hình ảnh, Thẩm mẫu nhận ra Giang Hàn Du vì đã gặp qua, Thẩm Dư Quân nhìn nhìn "Ai, đáng yêu thế? Tiểu hồ ly thích ta à? Ngươi là thú cưng anh trai ta nuôi sao?".
Thẩm Nguyệt Hy nhíu mày, sau đó hừ nhẹ, Giang Hàn Du không biết nói gì nữa.

Sau đó đang định nói thì cả người bị đè nặng.
Thẩm Nguyệt Hy biến lại hình người, giọng nói lạnh lẽo cùng con ngươi loé hàn quang.
Y liếc Thẩm Dư Quân "Ta không phải chó".
Thẩm Dư Quân: "!".
Thẩm Dư Quân lúng túng gãi đầu "À, em không mắng anh, tại nhìn từ phía sau giống qua, cơ mà sao anh biến về dáng vẻ kia vậy".
Thẩm Nguyệt Hy vuốt tóc mái lên, lạnh nhạt nói "Bảo trì năng lượng, còn có cha mẹ đang khóc à?".
Cha mẹ Thẩm đang sụt sịt nước mắt.

Thẩm Nguyệt Hy tùy ý ngồi qua 1 bên, y sửa lại vạt áo của mình, điềm tĩnh nói "Thật ra con có gặp cha mẹ hồi trước, ừm, lúc đó tên Cố Niệm Hy, cũng gặp mẹ vào gần đây nhất, lúc đó có chút gấp gáp, để A Quân giải thích đi".
Thẩm Dư Quân giải thích một hồi từ đầu tới cuối lại, Thẩm phụ nói "Dư Thần à, con vất vả, bây giờ tai không thu lại được kìa".
Giang Hàn Du nhìn cái đuôi cáo lắc lư nãy giờ, ngoắt qua ngoắt lại hết sức cao hứng, hình như rất hiếm thấy.
Thẩm Nguyệt Hy sau đó nghe mắng một trận của Thẩm phụ vì cái tội quay về mà không nói năng gì.

Thẩm mẫu dỗ dành sau đó nghiêm túc nhìn y "A Hy, con nói cho ta biết, con có người yêu?".
Thẩm Nguyệt Hy: "...".
Y nghiêm túc nói "Con và Hàn Du chính là sư đồ, người yên tâm".
Giang Hàn Du có hơi hụt hẫng vì sự lạnh lùng của y, cơ mà tay của y cầm lấy tay của hắn ở dưới bàn.

Thẩm mẫu nghiêm túc, mặt nghiêm trọng vô cùng nói "Con cũng già rồi, không nên hại con nhà người ta như vậy, yêu đương với lão già như con thì thà ở quá còn hơn".
Thẩm mẫu nhìn qua Giang Hàn Du "Tiểu Giang à, con nên suy nghĩ lại".
Thẩm Nguyệt Hy lên tiếng "Nương, người mấy tuổi rồi?".
Thẩm mẫu hừ nhẹ "Ta 62, con quên mất rồi?".
Thẩm Nguyệt Hy lên tiếng "Hàn Du năm nay đã quá trăm tuổi, là 111 tuổi".
Thẩm mẫu: "..."
Thẩm mẫu cả kinh nhìn rồi hỏi "Vậy là con bị gặm?".
Y lắc đầu "Con lớn tuổi hơn cậu ấy, cậu chưa bằng số lẻ trong tuổi của con".
Thẩm mẫu nhìn rồi nói "Con bao nhiêu tuổi rồi?".

Y trầm mặc "Con quên rồi, chắc gần 3 vạn, cũng muộn rồi ha...!Con cáo từ".
Thẩm Nguyệt Hy tắt linh ngọc rồi quăng vào giới chỉ.

Y nhìn qua Giang Hàn Du rồi nhào qua bên kia, Giang Hàn Du bị hồ ly bay vào mặt nên cơ hơi khựng.
Sư tôn, người thay đổi nhiều quá.

Sau đó tiểu hồ ly bắt đầu dâng ra cái đuôi mềm mại cho Giang Hàn Du.

Giang Hàn Du vuốt vuốt đuôi sau đó cắn tai của bạch hồ
Thẩm hồ ly: "...".
......................
Tiểu kịch trường.
Giang Hàn Du ngồi chải chuốt lại lông mao cho Thẩm Nguyệt Hy đang ở dạng hồ ly, không phải là bạch hồ nho nhỏ mà con bạch hồ to lớn ở dạng thần tướng.

Giang Hàn Du nhìn bạch hồ to lớn kia rồi nhào qua ôm đuôi, mềm thật, thật thích quá.
Bạch hồ quay ra gặm cổ áo của Giang Hàn Du rồi quăng vào hồ sen.
Giang Hàn Du cả người ướt đẫm bò lên: "..."..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui