Nguyệt Hạ Triền Miên

Tư Không Viêm Lưu mang theo Thượng Quan Lưu Hiên đi tới tẩm cung.

Một bước vào cánh cửa, Thượng Quan Lưu Hiên liền thấy cung nữ cùng với thái giám tiến tiến xuất xuất.

Không chút do dự, Thượng Quan Lưu Hiên trực tiếp đi tới trước long sàng.

Cung nữ cùng các thái y vây quanh trước giường vừa nhìn thấy gã, đã biết người này khí thế bất phàm, vội vàng tránh ra.

Thượng Quan Lưu Hiên cũng không khách khí, chính là hơi chút đối bọn họ gật gật đầu, liền đi  vào, ngồi trên giường, nhìn Tư Không Vịnh Dạ đang hôn mê.

Không có Hoàng Thượng cho phép, người bình thường là tuyệt đối không thể ngồi trên long sàng, Thượng Quan Lưu Hiên làm như vậy là phạm tội lớn sẽ mất đầu.

Cơ hồ tất cả mọi người tràn ngập nghi vấn nhìn về phía Tư Không Viêm Lưu, lại phát hiện trên mặt hắn không có một tia giận dữ nào, giống như hắn ngầm đồng ý.

Nam nhân nâng dậy Tư Không Vịnh Dạ, đem y ôm vào trong lòng, ngón tay dò xét cổ y, tỉ mỉ lắng nghe mạch đập động mạch cảnh của y.

Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy động tác đen tối của gã đối với Vịnh Dạ, trong ánh mắt nguyên bản lạnh như băng như thiết không thái độ làm người sợ hãi xuất hiện  một vết rách.

“Hoàng Thượng, bệnh này, ta có biện pháp trị.” Thượng Quan Lưu Hiên buông ngón tay, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Tư Không Viêm Lưu: “Nhưng là, khi ta giúp y chữa bệnh, mọi người ở đây đều phải đi ra ngoài, nếu không, sẽ quấy rầy đến ta.”


Thượng Quan Lưu Hiên lời vừa nói ra, nhất thời đầy tiếng ồ lên.

Này thật sự là rất không hợp với lẽ thường , không có một người nào dám đối với Hoàng Thượng đưa ra yêu cầu như vậy.

Trước không nói gã chính là một giang hồ thuật y thân phận không rõ, trong bụng rốt cuộc có bao nhiêu học vấn còn không biết. Hơn nữa gã rốt cuộc là thân phận gì? Trà trộn vào trong cung có phải có ý đồ gây rối hay không? Không ai biết mục đích thật của gã, cho nên yêu cầu của gã cơ hồ là không có khả năng được đáp ứng.

Nhưng mà Tư Không Viêm Lưu lời nói kế tiếp cơ hồ làm cho mọi người ở đây lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy Tư Không Viêm Lưu không chút do dự mở miệng nói: “Hảo, trẫm đáp ứng ngươi.”

Sau đó, mọi người và Tư Không Viêm Lưu đều rời khỏi phòng, chỉ để lại Thượng Quan Lưu Hiên cùng Tư Không Vịnh Dạ ở bên trong.

Tư Không Viêm Lưu đứng trước cửa, tay trái để sau lưng, mặt không chút thay đổi nhìn cửa phòng trước mặt.

Chúng thái giám cung nữ đứng ở phía sau hắn đều là hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt nghi vấn nhìn Tư Không Viêm Lưu bóng dáng đĩnh trực, không hiểu hắn vì cái gì tín nhiệm giang hồ du y lai lịch không rõ như thế.

Chỉ có Tư Không Viêm Lưu biết, Vịnh Dạ chắc chắn không phải sinh  bệnh gì, mà là bị Thượng Quan Lưu Hiên hạ dược.

Tư Không Viêm Lưu nắm tay giấu trong ống tay áo nắm chặt lại, ngón tay đều bị nắm đến ẩn ẩn phát đau. Tuy rằng mặt không chút thay đổi, chính là nội tâm đã sớm giận không thể nén được, từ phản ứng của Vịnh Dạ trước khi hôn mê, hắn đã biết, kỳ thật hai người bọn họ đã sớm thông đồng, sẽ chờ  trận khôi hài này bắt đầu.


Mấy ngày nay hắn bởi vì quốc sự thật sự là quá mức bận rộn, cho nên không có thời gian chú ý hành động dị thường của Vịnh Dạ, cho đến khi y một mình ở Ngự hoa viên đột nhiên té xỉu, hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình.

Đứa con thương yêu nhất liên hợp cùng người khác lừa gạt chính mình, Tư Không Viêm Lưu nội tâm đau như đao cắt. Nhưng là hắn biết, Vịnh Dạ làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân, về phần là vì cái gì, này phải xem thứ thích khách kia sau này muốn là cái gì .

Hừ! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Thượng Quan Lưu Hiên!

Tư Không Viêm Lưu bên miệng nhe răng lộ ra một nụ cười, trên người phát ra lệ khí làm cho một đám thái giám cung nữ phía sau hắn cả người ứa ra mồ hôi lạnh.

~~~~~~

Trong phòng, Thượng Quan Lưu Hiên liền nhẹ nhõm thở dài một hơi: cuối cùng là lừa dối trót lọt .

“Tiểu Dạ a Tiểu Dạ!” Ôm cổ Tư Không Vịnh Dạ đang không có ý thức, Thượng Quan Lưu Hiên hung hăng hôn một cái trên mặt y: “Ngươi thật sự là phúc tinh của ta a!”

Tư Không Vịnh Dạ mày hơi hơi cau, tuy rằng chưa tỉnh lại, nhưng là phản ứng thân thể lại rõ ràng biểu đạt  y đang chống lại Thượng Quan Lưu Hiên vừa mới X quấy rầy.

“Thiết! Con nuôi đã biến thành như vậy, mà còn ghét bỏ ta*.” Thượng Quan Lưu Hiên đem y đặt trên giường, bắt đầu cởi áo y ra: “Ta không có hứng thú với loại tiểu thí hài như ngươi mà, ngươi cũng chậm chậm để dành cho phụ hoàng không thông minh kia của ngươi đến sờ đi.”


Thượng Quan Lưu Hiên bỏ quần áo của y đi, tỉ mĩ xem xét  dấu vết loang lổ ở phía trên.

Tư Không Vịnh Dạ nhiệt độ cơ thể cao dọa người, cơ hồ đụng tới sẽ phỏng tay. Thân thể che kín  vết bầm xanh đỏ, chỉ có làn da trên mặt coi như bình thường, cởi quần áo xong, thoạt nhìn thập phần khủng bố.

Tuy rằng y thoạt nhìn bệnh thập phần nghiêm trọng, nhưng là thực tế căn bản chính là Thượng Quan Lưu Hiên sử dụng thủ thuật che mắt. Hắn cấp Tư Không Vịnh Dạ uống dược không có độc tố gì, có chính là một ít dược vật kích thích gân mạch trên người, chỉ làm cho nhiệt độ cơ thể y trở nên rất cao, trên người xuất hiện một vài vết bầm loang lổ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại tới thân thể y.

Hơn nữa trong quá trình chữa khỏi, Thượng Quan Lưu Hiên sẽ đả thông kinh mạch toàn thân y, sau này y có thể bắt đầu luyện công , này coi như là thả con tép, bắt con tôm đi.

Thượng Quan Lưu Hiên từ bên trong áo lấy ra một bố bao màu trắng, mở ra xong, bên trong dày đặc bày ra một đống ngân châm.

Từ bên trong rút ra mấy chi ngân châm, Thượng Quan Lưu Hiên một bên trên người y sờ soạng  các vị trí huyệt đạo, sau đó chậm rãi đem ngân châm cắm vào.

Rất nhanh, các huyệt vị trọng yếu trên người Tư Không Vịnh Dạ đều bị cắm  ngân châm, Thượng Quan Lưu Hiên lau mồ hôi trên trán, bắt đầu chậm rãi hướng thân thể Tư Không Vịnh Dạ truyền vào nội lực.

Tư Không Vịnh Dạ thân thể bắt đầu toát ra sương mù nhè nhẹ, ứ ngân loang lổ trên người chậm rãi tiêu tán.

Từ trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ nhiệt lượng mạnh tiến ra ngoài, không khí chung quanh hai người bắt đầu nóng lên, Thượng Quan Lưu Hiên mồ hôi ướt áo, cả người ướt sũng, giống như mới từ trong nước đi ra.

Thượng Quan Lưu Hiên bắt đầu tăng nhanh nội lực, Tư Không Vịnh Dạ mày nhanh túc, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, một ngụm chất lỏng đỏ tươi gần như trong suốt từ trong miệng y chảy ra, hòa vào máu tươi.

Nội tâm vui vẻ, Thượng Quan Lưu Hiên ổn định nội lực, vẫn duy trì trạng thái trước mặt, không ngừng cuồn cuộn hướng trong cơ thể chuyển y vận nội lực.

Chất lỏng từ miệng Tư Không Vịnh Dạ chảy ra màu bắt đầu nhạt dần, lúc đầu đỏ tươi sau đó càng ngày càng nhạt dần, đến cuối cùng là hoàn toàn biến thành trong suốt.


Thượng Quan Lưu Hiên thu hồi nội lực, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, rút ngân châm trên người y ra, để lại đến vào mặt trong bố bao.

Sau một lát, Tư Không Vịnh Dạ chậm rãi mở mắt.

“Tỉnh lại ?” Thượng Quan Lưu Hiên xoa bóp khuôn mặt mềm mại của y, ghé vào trước mặt y cười vẻ mặt sáng lạn.

Giống như có chút không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt thực mê mang.

Đưa tay che cái trán, Tư Không Vịnh Dạ hướng hai bên nhìn, sau đó ngơ ngác nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ trước mặt y.

Tư Không Vịnh Dạ lúc này ánh mắt ngây thơ lại vô tội, mắt hoa đào thật to dị thường tươi ngon mọng nước, miệng hơi hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng muốt chỉnh tề, trên mặt biểu tình ngơ ngác, đáng yêu như một con cừu non hơi ngốc ngốc.

Thật sự là rất đáng yêu rồi! Thượng Quan Lưu Hiên nhất thời tính chơi đùa nổi lên, nắm gương mặt mềm mại của y lắc tới lắc lui.

Tư Không Vịnh Dạ bị đau, nhất thời phục hồi tinh thần lại.

Một phen chụp khai móng vuốt sói của gã, Tư Không Vịnh Dạ che hai má bị nhéo đau, trong ánh mắt bởi vì đau đớn mà trở nên ngập nước, trừng mắt với gã: “Ngươi làm gì?”

Hết chương thứ năm mươi tám

Con nuôi đã biến thành như vậy, mà còn ghét bỏ ta*: câu này vế trước thì ta không chắc lắm, nhưng mà ý là Tiểu Dạ đã hôn mê đến thế rồi còn chống cự anh Hiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui