Tư Không Vịnh Dạ đang ngồi vững thiếu chút nữa thân thể ngã sấp xuống, khóe miệng run rẩy: “Ngươi nên đứng đắn một chút đi, Mã Nhược Phàm người nọ ghét nhất kẻ nói năng ngọt xớt.”
“Vậy sao?” Thượng Quan Lưu Hiên lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Ta đây về sau liền đứng đắn một chút, A Phàm sẽ yêu thương ta .”
Thượng Quan Lưu Hiên khóe miệng lộ ra một tia cười âm hiểm, Tư Không Vịnh Dạ xem mà thiếu chút nữa hộc máu.
“Ai, ngươi vẫn là khôi phục nguyên lai bộ dáng kia đi.” Tư Không Vịnh Dạ bộ dáng bị ngươi đả bại , vô lực khoát tay áo: “Ngươi bộ dáng hiện tại càng làm cho người khác cảm thấy chán ghét.”
Thượng Quan Lưu Hiên bả vai ngay lập tức rũ xuống, vẻ mặt thất bại: “Ai, chẳng lẽ ta đây không đứng đắn như vậy sao?”
“Quên đi, quên đi, ta cũng không muốn cùng ngươi ba hoa . Ngươi nếu tới tìm ta, vậy cho thấy ngươi khẳng định đã nghĩ ra biện pháp.” Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt trở nên nghiêm túc một chút: “Ngươi nói nhanh lên đi, chờ một chút phụ hoàng sẽ trở lại, vậy sẽ phiền toái.”
Tựa hồ tới thời điểm này rồi, Thượng Quan Lưu Hiên cũng không cùng y nói giỡn nữa, nhìn chằm chằm Tư Không Vịnh Dạ mở miệng nói: “Kỳ thật, là như vậy ~~~”
~~~~~~
“Chính là như vậy, ta cam đoan ngươi sẽ không bị thương tổn gì.” Thượng Quan Lưu Hiên đem hết thảy nhắn nhủ xong, vẻ mặt chờ mong nhìn y: “Ngươi nguyện ý giúp ta không?”
Tư Không Vịnh Dạ có chút đăm chiêu cúi đầu, trên mặt không gợn sóng sợ hãi, nội tâm lại loạn thành một đoàn, nếu thật sự giúp tên này, như vậy mình liền lừa gạt A Viêm, nếu bị hắn biết, hắn sẽ tha thứ cho mình không? Hắn có thể vì mình lừa gạt mà thất vọng với mình không?
Chính là nếu không giúp, Thượng Quan Lưu Hiên lâm vào khổ luyến cũng quá đáng thương, mà mình cũng sẽ băn khoăn, dù sao lúc trước là mình hại hắn mất đi một cánh tay.
Tư Không Vịnh Dạ ở thế khó xử, chậm chạp chủ ý bất định.
Thượng Quan Lưu Hiên nhìn y vẻ mặt do dự, nhất thời bắt đầu lo lắng lên: “Uy, đừng do dự nữa, giúp ta đi, Tiểu Dạ.” Hắn vốn tính toán nếu Tư Không Vịnh Dạ không đáp ứng, gã sẽ cường bạo, nhưng là, gã hiện tại thật sự là rất thích Tiểu Vịnh Dạ , thật sự không đành lòng thương tổn y.
Tư Không Vịnh Dạ do dự nửa ngày, cuối cùng mới cắn răng gật đầu: “Có thể, nhưng là ta có một điều kiện, muốn ngươi dạy ta võ công.”
Thượng Quan Lưu Hiên vừa nghe y đáp ứng, nhất thời mừng rỡ, ôm cổ Tư Không Vịnh Dạ, Thượng Quan Lưu Hiên dùng sức ấn cái ót y, hướng trong lòng mình mà áp: “Chỉ là dạy võ công thôi sao? Này có gì ghê gớm đâu? Cha nuôi ngươi ta đây võ công ở trên giang hồ chính là nhất nhì, muốn ta giáo ngươi cái gì đều được a.”
Tư Không Vịnh Dạ bị gã làm cho có chút không thở nổi, chính là lại sống chết tránh không ra, thiếu chút nữa bị ngạt chết.
Sau một lát, Thượng Quan Lưu Hiên đùa giỡn xong bảo bối mới buông Tư Không Vịnh Dạ ra, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của y: “Chính là như vậy, cha nuôi ngươi ta đây sẽ chờ tin tức tốt của ngươi.”
Tư Không Vịnh Dạ một phen chụp móng vuốt của gã, giận dữ nói: “Ngươi về sau đừng chạm vào ta, nếu không, ta lập tức làm cho Mã Nhược Phàm ly hôn với ngươi!”
“Ly hôn? Đó là cái gì?” Thượng Quan Lưu Hiên nghiêng đầu, không rõ ý tứ tân từ ngữ y mang từ hiện đại đến.
“Chính là ý bỏ ngươi, ngươi cẩn thận một chút cho ta!” Tư Không Vịnh Dạ hai tay vây quanh trước ngực, bộ dáng ‘ngươi muốn ta hỗ trợ phải nghe ta nói’, làm Thượng Quan Lưu Hiên thiếu chút nữa lại nhịn không được mà nhéo mặt y.
“Hảo hảo hảo!” Thượng Quan Lưu Hiên cố nén trụ xúc động muốn nhéo y, nhún nhún vai: “Không bính ngươi, ngươi là Lão Đại, được rồi đi.”
“Ân, cũng không tệ lắm.” Tư Không Vịnh Dạ sờ sờ cằm không có râu, biểu tình trẻ nhỏ cũng dễ dạy*.
“Cứ như vậy đi.” Tư Không Vịnh Dạ hướng gã khoát tay áo, ý bảo gã đi mau: “Ngươi mau rời đi đi, phụ hoàng ta có lẽ rất nhanh sẽ trở lại, hắn hiện tại võ công rất cao, nói không chừng sẽ phát hiện ngươi.”
“Ân, đã biết.”
Thượng Quan Lưu Hiên vận đủ nội lực, trước khi bay ra ngoài cửa sổ, đột nhiên dường như nhớ tới cái gì đó: “Thầm mến rất vất vả. Ta đã nghĩ biện pháp gợi ý một chút cho phụ hoàng ngươi, làm cho hắn hiểu được tâm ý của ngươi, coi như ta thêm một chút giúp ngươi.”
“Uy! Ngươi chờ một chút!” Tư Không Vịnh Dạ nghe được lời nói của gã, nhất thời có điểm luống cuống, vội vàng nhảy xuống giường, Tư Không Vịnh Dạ hướng cửa sổ đuổi theo.
Chính là, Thượng Quan Lưu Hiên đã nhẹ nhàng không thấy bóng người .
Tư Không Vịnh Dạ rầu rĩ bò lại trên giường, nội tâm không yên bất an, lời gã nói vừa rồi là ý tứ gì? Gã rốt cuộc muốn làm cái gì? Sẽ không trực tiếp chạy đến trước mặt A Viêm đối hắn nói: uy! Ta nói cho ngươi biết, con của ngươi thầm mến ngươi nga.
Nếu thật sự là như vậy, kia Tư Không Vịnh Dạ có thể trực tiếp đi thắt cổ .
Y không thể rời khỏi người kia được.
Chính là, hắn nếu vẫn không biết, sẽ thế nào đây? Chẳng lẽ mình cứ thầm mến như vậy? Kia cũng quá thống khổ đi.
Tư Không Vịnh Dạ ôm chăn, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại: “A a a a! Phiền chết đi! A Viêm, ta hận ngươi!”
Đúng lúc này, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên nhớ tới một sự kiện: vừa rồi mình cùng Thượng Quan Lưu Hiên cãi nhau nửa ngày, như thế nào bên ngoài đều không có một chút phản ứng? Xuân Hà bọn họ hẳn là đều ở trong đại sảnh đợi hầu a! Theo lý, chỉ cách một tầng tường gỗ mỏng, bọn họ không có khả năng cái gì cũng không nghe a!
Chẳng lẽ ~~? Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời căng thẳng, vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến trước cửa phòng, mở cửa ra.
Quả nhiên ~~~
Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt biến thành màu đen nhìn cảnh tượng trước mắt: trong đại sảnh một đám cung nữ cùng thái giám nằm ngổn ngang, phỏng chừng là bị tên vô lương Thượng Quan Lưu Hiên dùng mê dược cho mê đi.
“Ngươi hỗn đản này, ta sớm hay muộn cũng diệt ngươi!”
Hung hăng nắm nắm tay, Tư Không Vịnh Dạ biểu tình trên mặt có điểm dữ tợn.
~~~~~~
Tư Không Viêm Lưu đàm hoàn chiến sự, từ Ngự thư phòng trở lại tẩm cung, đã tới gần rạng sáng .
Xuân Hà bọn họ đã sớm tỉnh lại, thấy Tư Không Vịnh Dạ không phát sinh chuyện gì, cũng không hoài nghi gì, chỉ tưởng vừa rồi nằm mơ thôi.
Tư Không Vịnh Dạ sớm ngủ, cuộn tròn trong chăn thành một khối, cùng Chu Công gặp gỡ** đi.
Tư Không Viêm Lưu sau khi được Xuân Hà hầu hạ thay quần áo tắm rửa, lúc đó mới nhẹ nhàng lên giường, động tác mềm nhẹ đem y ôm vào trong ngực.
Ngủ thật đáng yêu. Tư Không Viêm Lưu nhìn Tư Không Vịnh Dạ ngủ như một con mèo con hiền lành, khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉm, chính là nụ cười này rất nhanh tan thành mây khói.
Vừa rồi hắn bởi vì quá mệt mỏi, cho nên không chú ý tới, bên trong phòng này tràn ngập hương vị người xa lạ, nhất là trên người Vịnh Dạ, cổ hương khí nhàn nhạt dị thường đặc hơn.
Từ trên người Vịnh Dạ gỡ xuống một sợi tóc màu bạc, Tư Không Viêm Lưu khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Dưới ngọn đèn u ám, sợi tóc dài màu bạc lóe ánh sáng dị thường chói mắt.
Tư Không Viêm Lưu sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm bé đang ngủ say, Tư Không Viêm Lưu nắm chặt nắm tay: “Vịnh Dạ, ngươi càng ngày càng không ngoan .”
Dưới tác dụng của cường đại nội lực, sợi tóc trong tay Tư Không Viêm Lưu nháy mắt tan thành tro bụi.
Hết chương thứ năm mươi sáu
biểu tình trẻ nhỏ cũng dễ dạy*: ý nói là Tiểu Dạ hài lòng thấy anh Hiên như trẻ nhỏ dễ dạy.
cùng Chu Công gặp gỡ**: ngủ say í mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...