Không nhìn vài đại thần than thở khóc lóc cầu xin, Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi nhìn Mã Nhược Phàm cùng vài tướng sĩ kéo bọn họ ra ngoài.
“Hoàng Thượng! Thỉnh nghĩ lại a!” Nhiều đại thần vội vàng quỳ xuống vì bọn họ cầu tình, Tư Không Viêm Lưu ánh mắt lạnh lùng đảo qua, bọn họ sợ tới mức toàn bộ không dám lên tiếng.
“Đêm đã khuya, chúng ái khanh vẫn là trở về đi.” Tư Không Viêm Lưu ngữ khí đạm mạc mà bình tĩnh: “Có chuyện gì, ngày mai nói sau. Trẫm hiện tại mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi .”
“Vâng, Hoàng Thượng, vi thần cáo lui.” Một đám đại thần trải qua một màn vừa rồi, đã trở nên câm như hến, không dám mở miệng nhiều lời thêm câu nào, vội vàng cáo lui.
Trương thiên sư ánh mắt hơi hơi nheo lại nhìn Tư Không Viêm Lưu, trầm tư một lát, cũng cáo lui .
Tư Không Viêm Lưu nhìn bóng lưng của hắn, cố nén sát ý mãnh liệt, ánh mắt lạnh lùng kinh động: chờ ta tìm ra thế lực sau lưng ngươi, ta chắc chắn cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.
Tựa hồ cảm giác được sát khí của hắn, Trương thiên sư thân thể hơi hơi chấn động, nhưng vẫn là không quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài.
“Tiến Trung, nhanh đi thỉnh Thái y đến.” Nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu khẽ nâng mi mắt, thản nhiên đối với Trần Tiến Trung nói.
“Dạ, Hoàng Thượng.”
~~~~~~~~
“Xuân Hà.”
“Có nô tỳ, hoàng thượng có gì sai bảo.”
“Ngươi ở đó do dự nửa ngày, có phải là có chuyện gì muốn nói hay không?” Tư Không Viêm Lưu ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn Xuân Hà vẻ mặt trù trừ.
Xuân Hà vẻ mặt có chút chấn động, đột nhiên thở dài: “Hoàng Thượng không tin Tứ điện hạ là yêu nghiệt kia chứ ạ.”
Tư Không Viêm Lưu lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, nửa ngày không nói, cúi đầu, nhìn Tư Không Vịnh Dạ trên giường, thản nhiên mở miệng nói: “Ta làm sao có thể tin lời nói của Trương thiên sư? Ta cùng Vịnh Dạ ở chung lâu như vậy, y tuyệt đối không phải yêu nghiệt gì cả, điểm này ta rõ ràng nhất.”
Xuân Hà mỉm cười: “Kỳ thật nô tỳ cũng không tin tưởng, nô tỳ với Tứ điện hạ từ trước đến nay rất có duyên, Tứ điện hạ không giống tiểu hài tử bình thường, nhìn nhận sự việc phi thường bình tĩnh, sáng suốt, cũng phi thường thiện lương. Cho dù đối hạ nhân chúng nô tỳ cũng là phi thường tốt, chưa bao giờ có có dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng nô tỳ nói những lời này không phải là a dua nịnh hót, nô tỳ chính là phi thường thích Tứ điện hạ, không hy vọng ngài ấy lại bị người khác thương tổn, ngài ấy trước kia là rất lận đận .”
Tư Không Viêm Lưu ôn nhu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, trong ánh mắt mang theo đau lòng cùng xin lỗi: “Trước kia đều là trẫm xem nhẹ y, bất quá trẫm về sau sẽ không để y bị thêm thương tổn nào nữa.”
“Đúng rồi, Hoàng Thượng, nô tỳ có một việc, không biết có nên nói ra hay không.” Xuân Hà vẻ mặt khẩn trương cúi đầu, không ngừng mà lấy tay xoa xoa vạt áo: “Chuyện này nô tỳ cũng không dám chắc chắn, sợ nói ra, Hoàng Thượng sẽ tức giận.”
“Nói đi, trẫm đáp ứng ngươi, vô luận ngươi nói gì trẫm cũng tức giận.” Xuân Hà bộ dáng lo lắng bất an làm cho hắn có chút ngạc nhiên.
“Ân, vậy nô tỳ nói ạ.” Được Tư Không Viêm Lưu gật đầu đáp ứng, Xuân Hà liền đánh bạo, mở miệng nói: “Kỳ thật, nô tỳ hoài nghi Trương thiên sư là cố ý hãm hại Tứ điện hạ, ma trơi trên người Tứ điện hạ vừa rồi, kỳ thật bên trong đạo thuật sư dân gian là trò xiếc gạt người rất thông thường, bọn họ dùng là phương pháp gì ta không biết, nhưng ma trơi này tuyệt đối là giả.”
Tư Không Viêm Lưu như có điều suy nghĩ, Xuân Hà nói, kỳ thật hắn ngay từ đầu đã hoài nghi . Này Trương thiên sư không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ nghiên cứu một ít đan dược gì đó linh tinh, cho dù biết ít trò bịp vặt của dân gian, cũng là có thể chứ.
Tư Không Viêm Lưu luôn luôn ghét lão, nếu lão không từng đánh bậy đánh bạ cứu mệnh của phụ hoàng hắn, phụ hoàng hắn trước khi chết đã bảo mình nhất định phải đối xử tử tế với lão, hắn đã sớm gọi người kéo lão ra ngoài chém đầu, làm sao còn khoan dung để lão trong cung làm xằng làm bậy như vậy? Nghĩ đến đây, Tư Không Viêm Lưu nhất thời tức giận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đưa lão thiên đao vạn quả.
Tư Không Viêm Lưu thời gian dài trầm mặc làm cho Xuân Hà nội tâm càng ngày càng không yên, trộm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn hai hàng lông mày nhanh cau lại, bộ dáng nổi trận lôi đình, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán.
Vội vàng quỳ xuống: “Hoàng Thượng! Nô tỳ có tội, không nên nói xấu Trương thiên sư, thỉnh Hoàng Thượng tha tội!”
Nàng mới vừa nói ra lời kia, nếu Hoàng Thượng không tin, nàng đã có thể phạm vào tội danh nói xấu trọng thần trong triều, đây chính là tội danh chém đầu a!
“Ngươi nói chính là lời thật, có tội gì?” Tư Không Viêm Lưu hướng nàng mỉm cười: “Đứng lên đi.”
Không có hình phạt trông đợi như trong tưởng tượng, Xuân Hà vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Tư Không Viêm Lưu khóe miệng mang theo một nụ cười quỷ dị, ánh mắt nhìn nàng giống như một hồ nước sâu.
~~~~~~~
Ngày hôm sau, Tư Không Viêm Lưu ra một đạo ý chỉ tại triều đường khiến cho sóng to gió lớn.
Ý chỉ này đại khái nội dung chính là: xét thấy Tư Không Vịnh Dạ trong cung làm xằng làm bậy, phệ thực* vài cung nữ, thủ pháp tàn nhẫn, tội ác tày trời. Cho nên quyết định có đủ mặt quan lại đối y thực thi “Chưng hình”, giết chết yêu nghiệt này.
Cơ hồ tất cả đại thần nghe xong đạo ý chỉ tàn nhẫn đến cực điểm của hắn, sợ tới mức mặt không còn chút máu, đều quỳ xuống đất phản đối.
Về xử tử Tư Không Vịnh Dạ, chúng đại thần là hai tay tán thành, bọn họ ước gì “Yêu nghiệt” này nhanh bị xử tử. Chẳng qua Tư Không Viêm Lưu quyết định phương pháp xử tử của y là”Chưng hình”. Nhưng bọn họ xem ra, đây là phi thường không ổn, mặc dù là Tư Không Vịnh Dạ là bị “Yêu nghiệt phụ thân”** , nhưng là dù sao thân thể y cũng thật sự là dòng dõi hoàng gia, trong cơ thể còn chảy long huyết, dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy mà đối đãi y, này không khỏi quá thiếu suy nghĩ.
Nhưng là Tư Không Viêm Lưu không để ý quần thần phản đối, cố ý muốn chấp hành ý chỉ này, hơn nữa thời gian liền định là giữa trưa cùng ngày.
Các đại thần trăm triệu không nghĩ tới thái độ của hắn cư nhiên thay đổi nhanh như vậy, một đêm trước vẫn là vì bảo vệ Tư Không Vịnh Dạ không tiếc đem vài đại thần trọng yếu quẳng vào thiên lao, ngày hôm sau lại đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn dùng thủ pháp tàn nhẫn như thế, giết chết tứ Hoàng Tử mà hắn thân sinh, tuy rằng y sớm đã bị “Yêu nghiệt” chiếm được.
~~~~~~
Cùng ngày, giữa trưa, dưới ý chỉ của Tư Không Viêm Lưu, tất cả đại thần không thể không tụ tập đến ngoài ngọ môn, sắc mặt tái nhợt đợi trận “Chưng hình” hoang đường đến cực điểm này bắt đầu.
Đài dùng để chưng nhân là cùng ngày xây xong, lò cùng nồi gốm dùng để “Chưng nhân” là do một đám người hao hết sức của chín trâu hai hổ từ Ngự thiện phòng đưa đến, táo thai*** dựng dựa vào tường ngọ môn, đại thần vây xem đứng thành nửa vòng tròn cách táo thai không xa, làm táo thai ở chính giữa.
Vào giữa trưa, chưng hình bắt đầu, mọi người sắc mặt trắng bệch hạ, vài cung nữ nâng Tư Không Vịnh Dạ sớm đã bị hạ mê dược đi lên táo thai, đặt hắn bên trong, đậy nắp lại.
Sau một lát, củi lửa trong lò dưới đài bốc cháy lên hừng hực đại hỏa, đốt cái nồi gốm to chứa Tư Không Vịnh Dạ.
Một đám đại thần sắc mặt trắng bệch nhìn màn này, Xuân Hà bị vài cung nữ bám chặt khóc tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.
Rất nhanh, một mùi chua thối xen lẫn từ nồi gốm bay ra, ở đây tất cả mọi người xem hình phạt mặt không còn chút máu, một vài đại thần đã sợ đến xụi lơ trên mặt đất, xoay người nôn mửa. Tiểu nhân lá gan nhỏ bé sớm sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại một vài người ý chí khá kiên cường còn miễn cưỡng đứng, chính là hai chân đã không ngừng run rẩy .
Xuân Hà sớm khóc đến hôn mê, yếu ớt tê liệt ngã vào lòng một cung nữ, bị vài cung nữ khác nâng lên, Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi ngồi xem hành hình trên đài, lạnh lùng nhìn màn này, bên trong đôi mắt tối tăm thâm thúy không có một tia tình cảm, rét lạnh giống như băng cứng trên tuyết sơn hơn vạn năm không thay đổi ~~~~~
Hết chương thứ ba mươi tám
phệ thực*: phệ [cắn], thực [ăn].
“Yêu nghiệt phụ thân”**: bị yêu nghiệt nhập vào.
táo thai***: táo [lò], thai [đài, bàn].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...