Nguyệt Hạ Triền Miên

Tư Không Viêm Lưu một bọn năm người che dấu thân phận, một đường du sơn ngoạn thủy, chạy về phía nam, cuối cùng đi tới Nam Kinh.

Nếu đi tới Nam Kinh, như vậy bờ sông Tần Hoài là tuyệt đối không thể không đi, vì thế, sau khi vội vội vàng vàng vào một khách *** sang trọng, mấy người chuẩn bị hảo hết thảy xong liền cao hứng phấn chấn đến bờ sông Tần Hoài.

Bờ sông Tần Hoài rầm rộ quả nhiên nổi danh không sai, cảnh tượng phồn hoa thậm chí làm cho Tư Không Vịnh Dạ từ hiện đại xuyên qua tới cũng có chút giật mình.

Bờ sông rộng lớn sóng lăn tăn, đủ loại du thuyền, thuyền hoa, trên đó không biết cất dấu bao nhiêu kiều mỵ mỹ nhân, trong không khí tựa hồ còn phiêu tán  hương khí son phấn thoang thoảng, thật sự là xa hoa lãng phí đến cực điểm.

“Oa, nơi này thật là hảo phồn hoa!” Nhìn thấy chung quanh rầm rộ, Thượng Quan Lưu Hiên vẻ mặt sợ hãi mở miệng nói.

Mã Nhược Phàm vẻ mặt hèn mọn: “Ngươi trước kia không phải thường xuyên đi lại lung tung sao? Làm ra dáng vẻ ngu ngốc như vậy làm chi?”

Ngụy trang bị vạch trần, Thượng Quan Lưu Hiên ha hả cười: “Ta chỉ là muốn tạo một chút không khí thôi, không nghĩ tới bị ngươi vạch trần nhanh như vậy.”

Tay phải quàng qua vai Mã Nhược Phàm, Thượng Quan Lưu Hiên đưa mặt qua muốn sỗ sàng: “Cưng à, ngươi thật lợi hại, để vi phu hôn nhẹ trước. . .”

Mã Nhược Phàm sắc mặt không thay đổi, khủyu tay đánh đánh vào bụng gã: “Đi chết đi! “

Thượng Quan Lưu Hiên nhất thời ôm bụng thở ra: “Cưng à, ngươi ngươi ngươi cư nhiên đánh lén ta, dáng vẻ rất. . . . Rất anh minh thần võ .” Đối mặt  tầm mắt Mã Nhược Phàm lạnh lùng đảo qua, Thượng Quan Lưu Hiên vội vàng thay vẻ mặt chân chó tươi cười, a dua nịnh hót nói.

“Ngu ngốc!” Mã Nhược Phàm quay đầu, lạnh lùng mở miệng nói.

Một bên Tư Không Vịnh Dạ cùng Tư Không Viêm Lưu nhất thời mím môi, bộ dáng muốn cười lại không thể cười.


“Vịnh Dạ, hình như đây là lần đầu tiên ngươi ra cung nga.” Tầm mắt hướng phương xa, Tư Không Viêm Lưu mỉm cười vỗ vỗ bả vai Tư Không Vịnh Dạ: “Thế nào? Có cảm giác mở rộng tầm mắt không?”

Tư Không Vịnh Dạ gật gật đầu, đôi mắt sáng nhìn xung quanh : “So với TV trình diễn chắc phồn hoa hơn!”

Tư Không Viêm Lưu nhăn lại mi, khó hiểu nói: “TV?”

Tư Không Vịnh Dạ ngẩn ra, vội vàng mở miệng giải thích nói: “Không có gì, ta là nói so với ta tưởng tượng còn phồn hoa hơn!”

Vừa rồi y chỉ lo  xem cảnh sắc, kết quả không nghĩ kỹ đã đem ý tưởng trong lòng nói ra, đợi phản ứng tới được nhất thời ra một thân mồ hôi lạnh, sợ Tư Không Viêm Lưu nhìn ra manh mối gì.

Tư Không Viêm Lưu dương dương tự đắc: “Kia đương nhiên, ngươi tiểu não này dù thông minh thế nào cũng không nghĩ đến loại trường hợp này đi.”

Thấy hắn không có biểu tình hoài nghi gì, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời thở ra thật dài: “Kia đương nhiên , ta cũng không phải thần tiên, làm sao không duyên cớ vô cớ biết mấy thứ này?”

Đúng lúc này, Dạ Minh đi bên cạnh y đột nhiên kéo kéo ống tay áo y, trong miệng phát ra từng trận sợ hãi: “Oa!”

Mấy người theo hướng ngón tay nó nhìn, nhất thời cũng bị hấp dẫn.

Hóa ra là trên sông có một thuyền hoa, các nữ tử trang điểm xinh xắn ăn mặc đẹp đẽ  đang đứng bên cửa sổ vẫy tay, mục tiêu tất nhiên là các nam nhân trên bờ.

Tư Không Vịnh Dạ dương dương tự đắc, nhất thời có chút buồn cười, này không phải là biến thành quảng cáo sao, mặc dù có chút buồn nôn, nhưng cũng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có chút bội phục ý nghĩ sinh ý của những người này.

Ý tưởng của người cổ đại nhân so với người hiện đại phóng khoáng hơn rất nhiều, nhất là loại sự phong hoa tuyết nguyệt này.


Cho nên, tuy rằng những nữ tử này đều là rơi vào phong trần chi lưu, nhưng là thực rõ ràng rất ít bị người khác khinh bỉ, ngược lại được rất nhiều nam nhân theo đuổi cung phụng.

Trên bờ, đám “Sắc nam” cơ hồ lâm vào điên cuồng là chứng minh tốt nhất.

Từ thuyền hoa dần dần cập bờ, phần đông nam nhân trên bờ vì nhìn thấy rõ phương dung nhóm mỹ nữ trên thuyền, hầu như là đầu rơi máu chảy, thậm chí còn vung tay lẫn nhau, trường hợp thật sự là hỗn loạn làm cho người ta bó tay.

Đoàn người Tư Không Viêm Lưu tất nhiên là sẽ không vì loại sự tình này mà hao tâm tốn sức, cho nên lúc đám người chen lấn nhau, lợi dụng tốc độ nhanh nhất rút khỏi  vùng nguy hiểm, đứng bên trong đám người buồn cười nhìn một màn này.

“Những người này, thật đúng là. . .” Nhìn thấy đám nam nhân điên cuồng, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, đột nhiên nghĩ tới những fan hâm mộ ngôi sao thời hiện đại.

Người cổ đại đuổi theo “ngôi sao” thật sự là chỉ có hơn chớ không kém.

Thuyền hoa vào càng gần, nhưng cuối cùng lại neo xa bờ mấy thước.

Chỉ thấy đại môn sơn son tinh xảo trên thuyền hoa chậm rãi mở ra, từ giữa một vị nữ tử tuổi thanh xuân đi ra, dáng người thon dài, đúng là quốc sắc thiên hương.

Tuy rằng bình sinh gặp qua mỹ nữ không ít, nhưng một hàng mấy người Tư Không Viêm Lưu cũng xem ngây người.

Tuy rằng là phong trần nữ tử, nhưng là trên người nàng nhưng không có một tia cảm giác son phấn tục khí, một thân trường bào trắng thuần, theo gió phiêu dật, đẹp như trích tiên, vẻ mặt trong sạch, đối với các nam nhân lâm vào điên cuồng trên bờ làm như không thấy, một bộ dáng thanh ngạo không nhiễm nhân gian khói lửa.

Tư Không Vịnh Dạ trong đầu nhất thời hiện ra ba chữ: Tiểu Long Nữ. . .


Kiếp trước, từ lúc làm  lính đánh thuê, Tư Không Vịnh Dạ cơ hồ hoạt động giải trí phim truyền hình linh tinh gì đó hoàn toàn ngăn cách, cho dù như thế, nhưng là vai diễn đặc sắc trên TV vẫn khắc sâu trong trí nhớ, Tiểu Long Nữ chính là một trong những nhân vật ấn tượng khắc sâu nhất.

Tuy rằng thân phận thật sự là kém nhiều lắm, nhưng khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng độc nhất vô nhị trên người hai người cơ hồ là không có sai biệt.

“Liễu Hàm Yên! Liễu Hàm Yên!”

Trên bờ, tiếng quát tháo đinh tai nhức óc của nam nhân quanh quẩn cả bờ sông, Tư Không Vịnh Dạ suy nghĩ nhất thời bị kéo lại, tiếp tục mắt không chuyển nhìn vị nữ tử đầu thuyền.

Xem ra, mỹ mạo nữ tử tên Liễu Hàm Yên. Tư Không Vịnh Dạ âm thầm nghĩ, tuy rằng so với hình tượng trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng có chút không phù hợp, nhưng cũng là một cái tên tốt giàu ý thơ.

Mà một bên, Tư Không Viêm Lưu cùng Mã Nhược Phàm tựa hồ cũng bị mỹ mạo nữ tử tên Liễu Hàm Yên này hấp dẫn, cũng là mắt không chuyển nhìn nàng, vẻ mặt kinh diễm.

Nhưng so ra, Thượng Quan Lưu Hiên có vẻ không yên lòng, vẫn là hơi hơi cúi đầu, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Liễu Hàm Yên tầm mắt không chút để ý phần đông nam nhân trên bờ, thủy chung đều là vẻ mặt lạnh như băng, chút không có bị trên bờ này đám “phấn ti” điên cuồng nhiệt tình lay động, cho đến khi thấy đoàn người Tư Không Viêm Lưu.

Trong mắt bỗng dưng hiện lên một tia kinh ngạc, Liễu Hàm Yên tầm mắt cuối cùng dừng ở  Thượng Quan Lưu Hiên đang cúi đầu, hơi hơi nheo mắt lại  , đôi môi đỏ hình dạng duyên dáng dần dần cong thành một đường cung.

Thần kinh phi thường mẫn cảm, Tư Không Viêm Lưu, Tư Không Vịnh Dạ cùng với Mã Nhược Phàm lập tức phản ứng lại, tầm mắt kinh ngạc đều hướng về Thượng Quan Lưu Hiên.

Cảm giác được ánh mắt ba người sáng quắc, Thượng Quan Lưu Hiên ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?” Lập tức chú ý tới tầm mắt Liễu Hàm Yên  trên thuyền hoa, nhất thời hơi hơi sửng sốt.

Một lát thất thần, Thượng Quan Lưu Hiên xoay người muốn đi: “Chúng ta đi thôi, nơi này chơi không vui lắm.”

Ba người trầm mặc nhìn gã, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi, không có một động tác.

Thượng Quan Lưu Hiên khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười khổ: “Hiện tại không đi, sẽ thực phiền toái đó.”


Mã Nhược Phàm cười lạnh: “Đây là nợ phong lưu trước đây rước lấy đi.”

Thượng Quan Lưu Hiên vội vàng giải thích: “Sao có thể chứ, ta cũng không có làm chuyện phản bội ngươi!”

Mã Nhược Phàm hiển nhiên không tin: “Sau khi quen ta? có lẽ, nhưng còn phía trước mà, ta cũng không tin tưởng ngươi ‘kinh nghiệm’ phong phú như vậy mà cái gì cũng chưa làm qua.”

Câu này nói ra, đúng là nhiễm  ghen tuông nồng đậm, quên luôn bên cạnh là hai phụ tử Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ.

Thượng Quan Lưu Hiên lau lau mồ hôi trên trán, cười vẻ mặt xấu hổ: “Kia chỉ là còn trẻ hết sức lông bông thôi, huống hồ, ta phía trước còn trong ma giáo mà, căn bản là không có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Tuy rằng Mã Nhược Phàm ghen gã thực vui vẻ, nhưng là gã vẫn không tình nguyện bị ghen, nếu không gã sẽ vài ngày không lên được giường Mã Nhược Phàm. . . .

Vậy sẽ nghẹn tử gã. . . . . .

Đối với gã lấy lòng giải thích, Mã Nhược Phàm mặt không chút thay đổi quay đầu, lạnh lùng hừ một tiếng.

Tư Không Vịnh Dạ cùng Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút buồn cười, đột nhiên có chút đồng tình với Thượng Quan Lưu Hiên, đáng thương hắn một sát thủ trên giang hồ rất có danh khí, trước mặt Mã Nhược Phàm lại dịu ngoan như một con chó săn nhỏ, thật sự là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Đúng lúc này, từ thuyền hoa đột nhiên truyền ra tiếng la trong trẻo xa xăm: “Thỉnh mấy vị công tử đẹp như tranh bên kia đến đây ngồi xuống. . . !”

Mấy người giương mắt vừa thấy, chỉ thấy trên thuyền hoa một gã tráng hán thân hình cao lớn đứng, Liễu Hàm Yên không biết khi nào thì đã đi vào.

Mà tay tên đại hán thủ chính là chỉ vào mấy người Tư Không Viêm Lưu, vừa rồi câu nói kia thực rõ ràng là hướng bọn họ hô to rồi. . .

ps: đột nhiên phát hiện Tiểu Phàm rất có tiềm chất làm nữ vương thụ. . . o(n_n)o~

Hết chương thứ một trăm ba mươi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui