“Ngoan, hoàng nhi, đến đây! Đến đây với mẫu phi” Oánh phi nhẹ nhàng gọi Tư Không Vịnh Dạ cách đó không xa, cười dịu dàng, nàng ngồi xuống, ôm bé vào lòng.
Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy nàng, mắt di chuyển một chút, tập tễnh bước đến giấu mặt sau một cây cột, một lát sau, đột nhiên vươn đầu, vẻ mặt cười thoái mái, khuôn mặt non nớt tựa hồ như đóa bạch liên thuần khiết đang hé nở, hai đồng tử nhuộm màu mực lóe lên ánh sáng, trông như một viên thủy tinh lấp lánh trong dòng nước.
Nhìn thấy vẻ mặt khờ dại của con, Oánh phi đau lòng vô hạn.
Cắn chặt môi dưới, khuôn mặt trắng xinh kia ánh lên một tia sầu, lệ tràn khóe mi, ướt đẫm tay áo trắng thuần.
Lúc này Oánh phi sớm đã chẳng còn giống một quý phi dáng vẻ ung dung mà đầy hoa mỹ, búi tóc lộn xộn, quần áo không chỉnh , phấn son không điểm, lộ ra thập phần thảm hại.
Dù vậy, mỹ mạo của nàng vẫn khuynh quốc khuynh thành như xưa.
Tư Không Vịnh Dạ chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, nghiêng đầu một bên, ánh mắt khó hiểu nhìn Oánh phi, như không hiểu vì sao nàng buồn bã.
Đi tập tễnh đến trước mặt Oánh phi, Tư Không Vịnh Dạ vươn những ngón tay non nớt bé nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Oánh phi, tựa như một cơn gió nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.
“Mẫu ~ mẫu phi, đừng ~ khóc ~” răng vẫn còn chưa mọc đều, Tư Không Vịnh Dạ cố hết sức để nói, từ ngữ cũng có chút mơ hồ không rõ.
Oánh phi ngẩng đầu, vẻ mặt lúc khóc của nàng như lê hoa đái vũ.
Lúc này, Tư Không Vịnh Dạ cười rạng rỡ, lộ ra mấy cái răng, trắng muốt như ánh trăng, lại như những chiếc vỏ sò nhỏ dễ thương, trong mắt thủy quang liễm diễm, tựa một hồ nước mùa thu.
Nhìn thấy đứa nhỏ như thế hồn nhiên cười, vô vàn bi ai hiện lên trong lòng nàng.
Ôm cổ bé, Oánh phi gào khóc lên: “Con a! Mẫu phi thực xin lỗi ngươi a! Sinh ngươi ra rồi lại để ngươi gặp phải hoàn cảnh này a! Điều tại cữu cữu ngươi đáng chết, làm chuyện không tốt, cư nhiên mưu phản soán vị! Ô ô ô.“
Nước mắt mãnh liệt tuôn rơi ướt cả bả vai nho nhỏ của Tư Không Vịnh Dạ, Oánh phi ôm bé thực rất mạnh làm cho bé có chút khó thở, bất quá bé là phi thường nhỏ nhắn, không một chút giãy dụa, còn một bên vỗ lưng Oánh phi, một bên an ủi nàng:”Mẫu phi ~~ không ~ khóc~”
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng khẽ gõ cửa, một âm thanh chói tai khàn khàn vang lên: ”Oánh phi nương nương? Người ở đâu? Nô tài Lý Đại Phúc, phụng lệnh Hoàng thượng, đến truyền nương nương yết kiến. ”
Oánh phi ngừng khóc, ngẩng đầu, vô củng hoảng sợ nhìn đại môn, ôm thân thể Tư Không Vĩnh Dạ mà run rẩy.
“Oanh phi nương nương? Người ở đâu? Nếu người không mở cửa, nô tài đành phải phá cửa? Nương nương!” Ngoài cửa Lý Đại Phúc thấy hồi lâu bên trong không có động tĩnh, đành thử gõ gõ cửa.
Sau một lát, tiếng nói khó nghe của Lý Đại Phúc lần nữa vang lên, trước sau mang theo sự hèn mọn cùng khiêm tốn. Nhưng lọt vào tai Oánh phi lúc này lại giống như tiếng kêu gọi đến từ địa ngục.
“Không được, tuyệt đối không thể cho hắn tiến vào.” Oánh phi đè nén sợ hãi trong lòng, thu lại vẻ mặt buồn rầu, lần thứ hai trở thành một nữ nhân cư cao lâm hạ.
Oánh phi mở miệng, ngữ tương đối lạnh lùng kiên định: “Nô tài to gan! Cư nhiên như thế đại nghịch bất đạo! Cư nhiên dám uy hiếp bản cung, đầu cẩu trên cổ ngươi không cần nữa phải không? ” Tràn ngập uy nghiêm, phi thường có khí thế.
Lý Đại Phúc ngây ra một hồi, lúc này mới mở miệng: “Nô tài to gan! Mạo phạm Oánh phi nương nương, chằng qua Hoàng Thượng có lệnh, phái nô tài mau chóng thỉnh nương nương đến Cửu Long điện. Nô tài cũng là phụng mệnh làm việc, mong nương nương thứ tội”. Lời nói tuy rằng khách khí, cũng không chút đối nàng tôn kính, hiến nhiên đã muốn không đem phi tử thất sủng này để vào mắt.
“Hừ! Xem như vì Hoàng Thượng, tha cho cẩu nô tài ngươi, bản cung sẽ lập tức rửa mặt chải đầu, đợi ta thay xong xiêm y tự nhiên sẽ cùng ngươi đi thỉnh an Hoàng Thượng, ngươi trước tiên chờ bên ngoài một lát. ”Oánh phi ngữ khí bình thản, có phần mệt mỏi, âm cuối đã có chút phát run.
Cố gắng nói xong, Oánh phi cảm giác được tim mình đang đập cực nhanh, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Lý Đại Phúc tựa hồ có chút do dự, nhưng cuối cùng vần là nhượng bộ: “Vậy thỉnh nương nương mau một chút, nếu trì hoãn lâu, khiến Thánh Thượng long nhan giận giữ, nô tài không gánh nổi trách nhiệm.” Ngoài cửa truyền vào âm thanh ma sát của vạt áo, thật rõ ràng, người tới không chỉ có một.
“Cư nhiên tuyên ta đến Đại Điện, chẳng lẽ Hoàng Thượng thật không để ý đến tình vợ chồng, sẽ trảm tận giết tuyệt chúng ta sao?” Oánh phi cúi đầu nhìn vào đứa con trong lòng mình, nội tâm vạn phần sợ hãi, không khỏi ôm chặt lấy hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của mẫu phi, Tư Không Vĩnh Dạ hướng về phía nàng nở nụ cười ngọt ngào.
Đứa nhỏ khờ dại cười vô tâm, một chút cũng không cảm giác được họa sát thân đang đến, Oánh phi vô cùng lo lắng, “Ta chết không có gì, chính là đứa con đáng thương của ta sẽ thế nào a!” Trong hậu cung đấu đá lẫn nhau đã làm không ít phi tử mất hết tất cả, huống hồ ca ca của mình phạm phải tội lớn tày trời, nhìn lại những phi tử và hoàng tử thất thế trong hậu cung vô cùng bi thảm, Oánh phi trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác sợ hãi, nàng không dám tưởng tượng sau khi mình chết, đứa con đáng thương của mình sẽ bi thảm ra sao.
“Không được, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi rơi vào tay bọn lòng lang dạ sói ấy.” Nàng lấy ra một gói giấy đã chuẩn bị từ trước, Oánh phi hướng Tư Không Vĩnh Đêm ôn nhu cười: “Hoàng nhi a! Mẫu phi đưa ngươi đến một nơi tốt hơn được không? ”
Như không nghe được lời nói của nàng, Tư Không Vĩnh Dạ mở thật to đôi mắt trong veo, trong miệng quyệt ngón trỏ, nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt tò mò.
Gương mặt khả ái của bé kia khiến cho tim Oánh phi một trận đau đớn. Đè nén đau đớn trong lòng xuống, Oánh phi tiếp tực ôn nhu dỗ dành bé: ”Nơi đó có rất nhiều đồ ăn ngon, cũng có rất nhiều đồ chơi, rất rất nhiều tiểu cô nương đáng yêu cùng ngươi chơi đùa.”
“Hảo!” Tư Không Vĩnh Dạ ngoan ngoãn gật đầu, đối mẫu phi nở nụ cười, mẫu phi trước giờ sẽ không làm tổn thương bé, bé tuyệt đối nghe lời mẫu phi.
“Ân, con ngoan.”
Oánh phi đem gói giấy đưa đến bên miệng Tư Không Vĩnh Dạ, trong lòng tò mò liếm bột phấn bên trong một cái, nếm thử, tuyệt đối ăn không ngon! Tư Không Vĩnh Dạ nhất thời bỉu môi vẻ mặt không hài lòng nhìn Oánh phi.
“Ngoan, chỉ cần ăn một chút là được.”Oánh phi ôn nhu nhéo khuôn mặt trắng nõn của bé.
Tư Không Vĩnh Dạ tuy rằng không thích thứ này, nhưng vẫn vì ánh mắt ôn hòa của Oánh phi mà ăn một ngụm, gian nan nuốt xuống. Hương vị quái dị làm cho bé nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn thành một đống.
“Ha hả, thật là con ngoan của ta, mẫu phi yêu ngươi nhất”.Sủng nịch vỗ vỗ đầu Tư Không Vĩnh Dạ, Oánh phi ngẩng đầu lên, đem phần bột phấn còn lại trong gói giấy toàn bộ bỏ vào miệng.
Lúc này Oánh phi trong lòng vạn diệt câu hôi, đứa con của mình vừa hơn một tuổi, lại vừa mới học đi, còn không được hưởng một chút tuổi thơ hạnh phúc như chúng bạn cùng lứa, đã bị nhẫn tâm giết chết. Hung thủ lại là mẫu thân thân sinh của mình, đây chính là vận mệnh bi thảm a!
“Bất quá may mắn bé cùng ta chết chung một chỗ, sẽ không rơi vào tay bọn ác nhân như hổ rình mồi ấy.” Oanh phi nhất thời cũng được an ủi một chút. Gắt gao ôm lấy Tư Không Vĩnh Dạ thần khí đã không còn rõ ràng, để cằm lên đầu bé, nước mắt tuôn rơi: “ Con ngoan, sẽ không còn ai khi dễ ngươi, mẫu phi sẽ vĩnh viễn ở bên ngươi ~~~”
“Oánh phi nương nương? Oánh phi nương nương?” Người chờ ngoài cửa lo lắng, lại gõ gõ cửa.
Nửa ngày không có hồi âm, người ngoài cửa nhất thời thần khí luống cuống: “Oánh phi nương nương, người chuẩn bị xong chưa? Nếu người còn không mở cửa, ta sẽ phá cửa?” Như trước vẫn không có phản ứng, người ngoài cửa nhất thời nóng nảy đứng lên: “Mau, ngươi còn không mau thỉnh thái y, Oánh phi nương nương có thể tự sát. Mấy người các ngươi nhanh chóng phá cửa!”
Ngoài cửa một trận hỗn loạn, có người hung hăng đâm vào đại môn, sau vài lần lặp lại. “Phanh! Phanh! Phanh!” Rốt cục thêm vài lần nữa, đại môn không chịu được, một tiếng nổ lúc sau ngã xuống mặt đất.
Ngoài cửa một người ăn mặt như thái giám, vội vàng tiến vào.
Trong phòng không đốt đèn, giờ đây thoạt nhìn có chút âm u, trên mặt đất lộn xộn một ít đồ vật này nọ: ấm trà bể nát, đồ trang sức, thậm chí còn có yên chi thủy phấn tạp vật linh tinh, bất quá hắn không có chú ý những thứ này. Khi hắn nhìn vào góc phòng tối đen hai thân thể một lớn một nhỏ ôm nhau gắt gao, nhất thời thần sắc tái nhợt như tờ giấy.
“Oánh phi nương nương tự sát ~~~” Tiếng kêu sắc nhọn cắt qua bầu trời xanh, truyền khắp từng ngõ ngách trong hoàng cung~~~~
Hết chương thứ nhất
lê hoa đái vũ: Lê hoa đái vũ nguyên là câu nói để hình dung tư thái của Dương Quý Phi lúc nàng khóc, sau này được dùng để hình dung vẻ kiều mỹ của nữ tử. Xuất xứ vào thời Đường trong “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị : “Ngọc dung tịch mịch lệ lan can, lê hoa nhất chi xuân đái vũ.” (Thank bạn cyclamen ^^)
uông thu thủy: mặt nước hồ thu.
vạn diệt câu hôi: mình hiểu là hoàn toàn biến thành tro bụi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...