Editor: Hủ Nương
Lần này Ngũ Tử Mặc lựa chọn mục tiêu khác lúc trước. Không chỉ để ý số lượng, còn phải để ý địa hình. Lúc trước cậu lựa chọn rừng cây, hiện tại là khu nham thạch (núi đá).
Sáu chiếc cơ giáp mai phục bên ngoài nhìn ba con Mao Chu Trùng đang gặm cắn trong khu núi đá, đừng nói Ngũ Tử Mặc, ngay cả bọn Sarah cũng căng thẳng lên hẳn.
Tư liệu Ngũ Tử Mặc thu thập được về Thứ Nguyên Trùng Tộc là chúng có thể xé rách cả cơ giáp và chiến hạm siêu hợp kim.
"Răng chúng nó tốt thật." Ngũ Tử Mặc khó khăn nói một câu điều tiết không khí.
Sự thật cũng chính là như thế, nếu răng không tốt thì Mao Chu Trùng có thể gặm đá giòn tan như gặp bánh quy vậy sao?!
"Trong trận chiến lúc nãy, tôi nghĩ mọi người đã có hiểu biết tương đối về điểm yếu của Mao Chu Trùng rồi. Hiện tại hai chọi một, không thành vấn đề chứ?"
"Đừng nói hai chọi một, một chọi một cũng không có vấn đề gì!" Người đầu tiên tiếp lời Ngũ Tử Mặc không cần nghĩ cũng biết là Hanni. Dù mấy người không mở miệng, nhìn biểu tình bọn họ là biết, không có sợ hãi, chỉ có hưng phấn vì sắp được chiến đấu.
"Vậy được, tôi cũng không nói nhiều, kế tiếp liền giao cho Sarah phụ trách chỉ huy." Ngũ Tử Mặc hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu với Bite.
Chuyện chiến đấu gì đấy vẫn nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp đi làm đi. Lần đầu tiên đối mặt với Mao Chu Trùng, sáu vị lính gác trẻ tuổi có chút luống cuống tay chân, hiện tại tâm tình tất cả đều trầm ổn lại. Xuyên thấu qua màn hình, Ngũ Tử Mặc nhìn trên mặt các đồng đội lộ ra vẻ vững vàng cẩn thận, đáy mắt xẹt qua một tia vừa lòng.
Sáu chọi ba, lần này chiến đấu không hề có lo lắng nào dư thừa, sáu người đều không gọi ra Lượng Tử thú của mình. Ngay tại lúc hiểu rõ dụng ý của Alman nguyên soái khi đưa ra đề khảo hạch thực tế lần này, bọn họ bắt đầu tôi luyện năng lực cơ giáp cận chiến của bản thân.
Biến hóa của đám Sarah không ngừng khiến Ngũ Tử Mặc vừa lòng. Ngay cả đám người Đại Lực vẫn luôn theo dõi bọn họ trong vũ trụ cũng đặc biệt vừa lòng.
"Quả nhiên không hổ là người được Nguyên Soái đại nhân nhìn trúng."
Đội ngũ của Ngũ Tử Mặc bọn họ nhanh chóng trưởng thành hoàn toàn đối lập với một số tiểu đội khác còn đang ở trong các loại hỗn loạn. Đám người Tiểu Ba không biết nên cao hứng hay nên lắc đầu thở dài.
"Học viên Trường Quân sự Đệ Nhất cũng không phải đều là ngu ngốc." Nữ lính gác duy nhất trong tiểu đội Đại Lực vốn đang nhìn màn hình theo dõi bổ sung.
Nghe được lời Carrier, những người khác cũng xem lại hình ảnh Carrier theo dõi. Thấy các thành viên của ba cái tiểu đội ứng đối phản ứng, tất cả đều lộ ra thần sắc vừa lòng.
"Ba tiểu đội này là học viên năm 4?" Lão Vu rất nhanh điều tra tin tức thân phận của họ, nhìn bọn họ cư nhiên vẫn luôn liên tục bám được top 3, hiểu rõ gật đầu.
"Ồ?" Lão Vu nói ra làm các thành viên tiểu đội Đại Lực bắt đầu có hứng thú.
"Chà, cư nhiên còn thực tập dưới tay của Ma Vương Bocar, trách không được mạnh như vậy."
Liên Bang hiện tại có tổng cộng ba đại quân đoàn, Đại Lực bọn họ nguyện trung thành với Alman nguyên soái - thống soái Thiên Khiển quân đoàn, cũng là quân đoàn có sức chiến đấu mạnh nhất trong ba đại quân đoàn, vẫn luôn chiến đấu ở tuyến đầu.
Quân đoàn đứng thứ hai chính là của vị Bocar trong miệng Đại Lực, Biya quân đoàn.
Nếu nói Thiên Khiển quân đoàn là một lưỡi dao sắc bén có thể xuyên thủng tim kẻ thù bất cứ lúc nào, Biya quân đoàn lại là tên thợ săn lang thang trong đêm tối, âm thầm cướp lấy tánh mạng địch nhân.
Còn quân đoàn cuối cùng là Thủ Bị quân đoàn, nhiệm vụ của họ không phải ở chiến trường mà là tập trung hơn vào việc bảo vệ sự an toàn của các tinh cầu thuộc địa phận Liên Bang.
Bởi vì tính chất của Thiên Khiển quân đoàn và Biya quân đoàn, trong lúc đối phó Thứ Nguyên Trùng Tộc có hợp tác cùng nhau. Do đó các binh lính hai quân đoàn đều tương đối quen thuộc với thực lực, tính cách và hành vi đối phương.
Mà Bocar kia có thể được bọn Đại Lực - đội quân mũi nhọn xưng hô là Ma Vương, vậy năng lực hắn thế nào có thể nghĩ.
Trong phòng điều khiển, mọi người nhớ tới Bocar biến thái, lại lần nữa nhìn màn hình theo dõi, trong mắt đều mang theo thương hại. Mấy đứa nhỏ này xúi quẩy thế nào lại rơi vào tay tên biến thái Ma Vương kia vậy.
Tuy nhiên ngạn ngữ nói rất đúng, lúc huấn luyện nhiều gian lao, khi chiến tranh ít đổ máu.
Xem ba đội ngũ này đối mặt với Mao Chu Trùng không hề giống lần đầu tiên, lùi tiến đều có trật tự, đội viên hợp tác khăng khít. Đại Lực nghĩ nghĩ, mở quang não trong tay, đem tình huống ba đội viết xuống gửi cho Rocar.
Không chỉ nói về ba đội ngũ biểu hiện ưu tú nhất, chỉ cần thấy tiểu đội nào đáng giá thưởng thức, Đại Lực đều sẽ viết báo cáo lại rồi gửi nhanh cho Rocar.
Màn ảnh lại trở lại đội ngũ Ngũ Tử Mặc. Trải qua lần đối địch đầu tiên, lần này mọi người đều cố ý tôi luyện năng lực thực chiến bản thân. Tuy rằng thời gian tiêu diệt những Mao Chu Trùng kia dài hơn, nhưng sáu người bọn họ cũng thu hoạch được khá nhiều.
Ba con Mao Chu Trùng cuối cùng cũng ngã xuống toàn bộ. Trong khoang điều khiển cơ giáp, mọi người đầu tiên là thở dài một hơi, sau đó chính là một loạt tiếng hoan hô.
Dù cho bọn họ đã từng tiêu diệt được năm con Mao Chu Trùng, nhưng hiện tại bọn họ đã dựa vào năng lực của mình để chiến đấu, loại cảm giác tự hào này hoàn toàn khác biệt.
"Ha hả, mọi người đều biểu hiện không tồi." Ngũ Tử Mặc chụp bả vai Bite, vị hán tử trầm mặc này trên mặt cũng lộ ra tươi cười.
"Thời gian không còn sớm, tôi thấy nơi này cũng được đó, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này đi."
Đối với đề nghị của Ngũ Tử Mặc, mọi người đều không ý kiến, rất nhanh lại phân chia nhiệm vụ rõ ràng.
Trương Dã cùng Buffel đi điều tra bốn phía một chút. Nơi này tuy nói là khu núi đá nhưng vẫn có các loại thực vật như thường. Còn vấn đề chúng có thể ăn được hay không, Ngũ Tử Mặc quyết định giao cho chuyên gia đi nghiên cứu.
Lenny cùng Bite hai người tiếp tục làm nhiệm vụ canh giác. Mặc dù bản đồ giám sát không cho thấy có nguy hiểm ở xung quanh, nhưng để phòng ngừa, thời điểm nghỉ ngơi buổi tối cũng yêu cầu người gác đêm. Việc bố trí người gác đêm rất đơn giản, lần lượt sáu lính gác, một nhóm hai người, tổng cộng ba nhóm luân phiên.
Đối với lính gác mà nói, một hai buổi tối không ngủ không phải vấn đề gì lớn. Còn về Ngũ Tử Mặc, Lyle và Ritz, đều là người thường, đám Sarah chắc chắn không để bọn họ đi gác đêm.
Sara, Lyle, Ritz và Hanni chịu trách nhiệm dựng lều nghỉ ngơi và chuẩn bị các đồ dùng cần thiết cho đêm nay.
Thời đại tinh tế đúng thật có đủ các loạt tiện lợi. Loại lều trại quân dụng dã ngoại này nhìn như một viên gạch nhỏ hơn nửa mét vuông. Khi đặt nó trên mặt đất ấn chốt mở, nó sẽ tự động biến thành một lều trại cao hai mét rộng ba mét, vừa chắn gió, vừa giữ ấm.
Mọi người đều có nhiệm vụ riêng, Ngũ Tử Mặc nhìn như không có việc gì làm lại cũng không nhàn rỗi. Cậu chậm rì rì đi đến chỗ ba con Mao Chu Trùng nằm trên mặt đất.
May mắn cậu không phải người cái đó sợ côn trùng, nếu không nhìn vào mấy con nhện* loại oversize này tuyệt đối sẽ thét chói tai. Còn chưa nói đến việc ba con Mao Chu Trùng còn lớn gấp đôi có thừa so với mấy con đám Ngũ Tử Mặc gặp lúc trước.
* tớ không nhớ mấy chương trước đã chú thích lại con Mao Chu Trùng này chưa. Tớ xin đính chính lại chút, Mao Chu Trùng là loài nhện ver big size nhé :(( Nguyên văn là 毛蛛虫 (nhện có lông), lúc trước hình như tớ lướt convert nhầm :((
Dù cho chúng đang quỳ rạp trên mặt đất, ba con Mao Chu Trùng trước mắt cũng cao gần hai mét, ngoại trừ lớp lông rậm rạp, chính là vết thương mà đám Sarah lưu lại.
"Ngũ Tử Mặc cậu đang làm gì vậy?" Bọn Ritz đã nhanh chóng chuẩn bị xong lều trại, từ nhìn thấy Ngũ Tử Mặc cư nhiên đi qua chỗ thi thể Mao Chu Trùng, tò mò cao giọng hỏi.
"Không có việc gì, tôi chỉ muốn xem một chút thôi." Ngũ Tử Mặc không quay đầu lại hướng Ritz xua xua tay.
"À, vậy cậu cẩn thận. Tuy rằng Mao Chu Trùng lần này hình như không có độc nhưng cũng đừng nên chạm lung tung vào người nó." Ritz chỉ nghĩ rằng Ngũ Tử Mặc chưa thấy Mao Chu Trùng bao giờ nên tò mò, tuy không ngăn cản cũng không quên nhắc cậu cẩn thận một chút.
"Tôi biết rồi."
Ngũ Tử Mặc đi đến trước thi thể Mao Chu Trùng , đầu tiên là đánh giá một phen, sau đó dùng chân đá một chút, da bên ngoài quả nhiên rất cứng, chân cậu bị tê luôn rồi.
Sau đó cậu đi tới chỗ vết thương, cúi người nhìn xuống. Máu Mao Chu Trùng không phải màu đỏ mà là màu xám xanh, cũng may là không có mùi lạ, nếu không Ngũ Tử Mặc tuyệt đối bị hun cho nôn mửa tại chỗ.
Ngũ Tử Mặc cầm lấy cây gậy gỗ nhặt được ở xung quanh chọc chọc miệng vết thương Mao Chu Trùng một chút, để lộ lớp thịt nát màu xám xanh rất giống thịt băm.
"Ngũ Tử Mặc cậu đang làm gì vậy?" Vốn đang chuyên tâm nghiên cứu thịt Mao Chu Trùng, Ngũ Tử Mặc thiếu chút nữa giật thót vì âm thanh bên tai.
Bực bội ném xuống gậy gỗ trong tay, "Vì sao cậu đi đứng mà không có một chút tiếng động nào vậy?!"
Người tò mò tiến đến nói chuyện bên tai Ngũ Tử Mặc chính là Hanni. Nghe được Ngũ Tử Mặc nói, Hanni kỳ quái trả lời, "Đi đường không có tiếng bước chân không phải rất bình thường sao?"
Được rồi, thế giới lính gác cậu không hiểu, còn Hanni vẫn không quên tò mò nhìn đằng trước, "Ngũ Tử Mặc, cậu chọc Mao Chu Trùng như vậy làm gì, tởm quá đấy."
Một cục thịt nát, lại còn là thịt nát màu than chì, may mà cái này không mùi gì đó kỳ quái, nếu không đêm nay có còn muốn ăn cơm chiều hay không hả?!
"Không, tôi chỉ muốn nhìn xem Mao Chu Trùng này có thể ăn được hay không thôi." Ngũ Tử Mặc nhún nhún vai, một chút cũng không hề ngượng miệng.
"......"
Lời Ngũ Tử Mặc nói ra không ngừng làm Hanni đối diện hóa đá. Ngay cả những lính gác ở xa hơn như Sarah và vài người khác có thính giác nhạy bén vô tình nghe được lời đó, tất cả đều mang vẻ mặt ghê tởm như nhìn phải [Beep]*.
*Chắc là từ cấm =)))
Không nói vài vị tiểu lính gác ở đây bị Ngũ Tử Mặc làm cho hoảng sợ, ngay cả đám người Đại Lực theo dõi trong vũ trụ thông qua phi trùng cũng tò mò Ngũ Tử Mặc đang làm cái gì, biểu tình không hề khác biệt đám Sarah.
"...... Không, không hổ danh là người có gan đùa giỡn Nguyên Soái đại nhân, thật sự là vô cùng cường đại!"
Đại Lực lại lần nữa yên lặng mở quang não, đem biểu hiện của Ngũ Tử Mặc gửi cho Rocar.
"Ngũ Tử Mặc! Mao Chu Trùng tuy rằng không có độc tố nhưng nhưng nó có chứa các chất có hại cho cơ thể con người, cho nên —— Không! Thể! Ăn!"
Hanni rống to với Ngũ Tử Mặc đồng thời lôi kéo cậu nhanh chóng rời xa Mao Chu Trùng, sợ khuất mắt một cái đứa nhỏ này sẽ ăn luôn Mao Chu Trùng.
Mặt khác, mấy người kia phản ứng cũng giống nhau, đặc biệt là Trương Dã, Buffel đang phụ trách chuẩn bị đồ ăn. Động tác trên tay hai người nhanh hơn rất nhiều, keng keng keng mấy tiếng đã chuẩn bị xong tất cả, việc đầu tiên là đưa cơm đến trước mặt Ngũ Tử Mặc.
"Đã đói bụng rồi đúng không, ăn cái này!"
Bị các bạn nhỏ hiểu lầm Ngũ Tử Mặc nhún nhún vai, cũng không mở miệng giải thích. Chẳng lẽ muốn cậu nói cho họ rằng cậu đã đọc trong tiểu thuyết nói Trùng tộc gì đó có thể ăn? Hiểu lầm lớn như vậy cũng không thể trách tôi nha!
Ngũ Tử Mặc nhận hộp cơm, một bên ăn cơm chiều một bên nói thầm, "Nếu nói Trùng tộc có thể ăn thì việc thu thập chúng nó không phải càng thêm có tình cảm sao?"
"......"
Ngũ Tử Mặc! Có thể đừng có nói ghê tởm như vậy hay không! Còn muốn cho bọn tôi ăn cơm sao?!!
..........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...