Nữ chủ Bạch Phương Phương dựa vào thành tích vĩ đại tiến vào Lạc thị thành một danh thực tập sinh, bởi vì diện mạo thoải mái, tính cách hoạt bát nhiệt tình, chiếm được các nam đồng nghiệp ủng hộ, đồng dạng cũng khiến cho nữ viên công của công ty đối cô ghi hận trong lòng, bắt đầu liên hợp cùng nhau làm khó dễ cô.
Nữ chủ vì lưu lại công ty chỉ phải nén giận.
Sau này, nữ chủ vì đem một phần văn kiện gấp rút đưa qua phòng bí thư mà quá mức vội vàng, ở góc rẽ đụng vào ngực nam chủ.
Cô không có dừng lại, lập tức đẩy ra đối phương đồng thời còn chân thành giải thích, trong công ty có rất nhiều cô gái mê luyến nam chủ, chỉ cần có cơ hội tiếp xúc nam chủ đều sẽ liều chết bắt không buông, nữ chủ loại hành vi này giành được hảo cảm của nam chủ.
Sau này, hai người lại ngẫu ngộ qua vài lần, nữ chủ cũng không biết thân phận nam chủ, đem anh trở thành viên công bình thường mà đối đãi, nam chủ bởi vì thái độ nữ chủ đối với anh mà cảm thấy rất là tân kỳ (mới lạ), sau này nam chủ trong lúc vô ý phát hiện nữ chủ bị làm khó dễ, bởi vì đối nữ chủ có hảo cảm, liền đem nữ chủ điều đến bên cạnh, trở thành nữ bí thư duy nhất của mình, trong lúc sớm chiều ở chung, nam chủ bị nữ chủ nhiệt tình nghiêm túc hấp dẫn, nữ chủ vì nam chủ tài hoa cùng ôn nhu mê muội, cuối cùng hai người đi tới cùng nhau.
Này liền là đoạn lịch sử nam chủ cùng nữ chủ phát triển tình yêu.
Tiêm Vũ nhìn hai người đang ôm nhau, cười lạnh nói: "Xem ra tôi đến không đúng lúc."
Hôm nay là nam chủ cùng nữ chủ lần đầu tiên gặp nhau, Tiêm Vũ đối Lạc Thần coi như có tin tưởng, lấy tính cách của anh, hiện tại anh đã thích phải cô, tự nhiên sẽ không lại nhìn cô gái khác.
Nhưng hệ thống lại vẫn cảnh cáo cô không nên khinh thường, xem nhẹ năng lực của nguyên tác.
Tiêm Vũ bị phiền được không có biện pháp, chỉ phải đi đến công ty của Lạc Thần tìm anh, không nghĩ tới vừa vào cửa liền nhìn đến hai người đụng vào nhau.
Giờ phút này Lạc Thần tâm tình cũng thật không tốt, anh vừa làm xong công tác, chuẩn bị đi tìm Tiêm Vũ cùng ăn cơm trưa, ai biết vừa đi đến góc tường bỗng nhiên chạy ra một người, sau đó trực tiếp đâm vào ngực anh, anh chán ghét nhíu mày, ấn tượng đầu tiên chính là lại thêm một cô gái yêu thương nhung nhớ mình, vừa định đem người đẩy ra, liền nghe đến thanh âm băng lãnh của Tiêm Vũ.
"Nhớ kỹ, nơi này là thuộc về bổn cô nương, nếu như bị em thấy được anh ôm người khác, mặc kệ nguyên nhân là gì, chúng ta đều kết thúc."
Nghĩ đến Tiêm Vũ từng nói, Lạc Thần biến sắc, hung hăng đẩy ra người trước ngực, "Tiểu Vũ, em nghe anh giải thích."
Tiêm Vũ nhìn thoáng qua nữ chủ bị chật vật ném xuống đất, trào phúng nói: "Thật sự là không hiểu thương hương tiếc ngọc, vừa rồi không phải ôm rất vui vẻ sao? Hai người tiếp tục đi, tôi không quấy rầy." Sau đó không chút do dự rời khỏi.
"Tiểu Vũ!" Lạc Thần thấy Tiêm Vũ đi không chút do dự, nhanh chóng đuổi theo, bất quá trước khi rời đi, hắn lạnh lùng nhìn đầu sỏ đang nằm trên mặt đất, đối trợ lý nói: "Từ nay về sau không muốn lại khiến tôi nhìn thấy cô ta, còn có, ai dám thu lưu cô ta liền sẽ cùng Lạc thị trở thành địch!"
Trợ lý nhìn cô gái còn đang trong khiếp sợ, xem ra cô hẳn là không phải cố ý yêu thương nhung nhớ, nếu là bình thường ông chủ khả năng sẽ không so đo chuyện ngoài ý muốn này, mấu chốt là chuyện này bị bà chủ tương lai thấy được a.
Nhìn ông chủ vội vàng đuổi theo, trợ lý thu hồi trái tim đồng tình, đối bảo an phất tay, "Đem cô ta tha ra đi." Hi vọng ông chủ có thể giải thích rõ ràng.
Trợ lý đồng chí nhất định thất vọng, bởi vì Tiêm Vũ vừa ra khỏi cửa liền leo lên một chiếc taxi rời khỏi, đợi Lạc Thần đuổi ra đến, giai nhân đã sớm không có tung tích.
Mà giờ phút này Tiêm Vũ đang nằm trên giường tại phòng tổng thống (editor: làphòng VIP trong khách sạn) nghĩ lại, lúc nhìn đến nam nữ chủ ôm nhau, cô cư nhiên không thoải mái, điều này làm cho cô khiếp sợ, cô vẫn cho rằng bản thân chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mà không có đầu nhập cảm tình, nhưng thực tế lại là cô động tâm dưới sự nhu tình của Lạc Thần.
"Cái này có gì đáng sợ, Lạc Thần tuy rằng là nhiệm vụ trong một cuốn tiểu thuyết, nhưng trong thế giới ảo này anh ta lại là một người thật sự, hơn nữa IQ còn không thấp, anh ta sẽ càng ngày càng thích cô là bởi vì anh ta cảm giác được cô có trả giá, bằng không đối mặt với một người không có cách nào được đến hồi báo, cho dù anh ta lại thích cô đến thế nào cũng sẽ có một ngày chán ghét."
"Cậu cư nhiên lại nghe lén tâm trí tôi." Tiêm Vũ trách móc.
"Bản hệ thống có trách nhiệm sửa lại sai lầm của túc chủ." Hệ thống không hề dao động nói.
Nghĩ đến những lời vừa rồi, Tiêm Vũ bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn: "Ý của cậu là muốn tôi đi yêu mục tiêu công lược?"
"Chỉ có như vậy mới có thể hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, giảm bớt khả năng thất bại."
"Xuyên một lần yêu một người, như vậy tôi phải thừa nhận rất nhiều đoạn tình cảm, cậu không sợ tôi cuối cùng không chịu nổi nữa mà bị hỏng mất sao?" Tiêm Vũ bất mãn nói.
"Đã kiểm tra đo lường, túc chủ thuộc về lạnh tâm lạnh phế loại hình, cho dù thích một người, cảm tình đầu nhập cũng sẽ so người bình thường ít hơn, đồng thời năng lực tình thương tự lành rất mạnh, loại kết quả như cô nói căn bản không có khả năng xuất hiện." Hệ thống thanh âm lạnh như băng nói.
"Này xem như là khích lệ sao?" Tiêm Vũ nhíu mày.
"Hiện tại Lạc Thần đang khắp nơi tìm cô, cô vẫn định ở mãi nơi này sao?" Hệ thống nói sang chuyện khác.
"Đương nhiên sẽ không." Tiêm Vũ cầm lấy điện thoại, lật đến dãy số của Lưu Kiến Vũ: "Nếu hắn dám ôm cô gái khác, tôi liền cùng người đàn ông khác hẹn hò!"
"Tiểu Vũ, như thế nào lại nghĩ đến gọi điện thoại cho anh?" Lưu Kiến Vũ thanh âm tràn ngập ngoài ý muốn.
Từ sau khi đáp ứng cùng Lạc Thần kết giao, Tiêm Vũ liền cùng Lưu Kiến Vũ nói rõ ràng, Lưu Kiến Vũ là một bằng hữu rất không sai, cô không muốn thương tổn lợi dụng anh.
Lưu Kiến Vũ tuy rằng không cam lòng, thế nhưng ai bảo bản thân thua ở vạch xuất phát, hơn nữa một thua liền là hai mươi mấy năm, anh lại khinh thường dùng thủ đoạn được đến đối phương, bởi vậy anh cũng chỉ có thể rộng lượng tỏ vẻ chúc phúc.
Hiện tại hai người lấy huynh muội tương xứng, đương nhiên, chuyện này Lạc Thần còn chưa biết.
"Kiến Vũ ca, em cần anh giúp." Tiêm Vũ cố ý khiến thanh âm mình trở nên đáng thương hề hề.
Lưu Kiến Vũ buông bút trong tay xuống, hiếu kỳ hỏi:"Phát sinh chuyện gì, là Lạc Thần khi dễ em sao?"
"Xem như là vậy." Tiêm Vũ thở dài, sau đó đem chuyện trải qua ngắn gọn nói một chút.
Lưu Kiến Vũ yên lòng: "Em tính toán khiến anh giúp em như thế nào?"
"Tuy rằng anh ấy là vô tâm, thế nhưng khiến em nhìn thấy anh ấy ôm cô gái khác lại là sự thật, em hiện tại trong lòng rất không thoải mái.
Cho nên, em quyết định cùng người đàn ông khác hẹn hò." Tiêm Vũ nửa thật nửa giả nói.
Lưu Kiến Vũ trầm mặc, anh quả nhiên là bị bề ngoài của nha đầu này lừa gạt, hiện tại anh có điểm may mắn nha đầu này không thích bản thân, đồng thời đối Lạc Thần có một chút đồng tình, bất quá vừa nghĩ đến Lạc Thần bình thường vẫn luôn bưng một mặt cười giả dối lại bị nha đầu này tra tấn, anh tâm tình còn là rất tốt, vì vậy không chút do dự nói: "Vui vẻ cống hiến sức lực."
Lúc này hệ thống nhắc nhở cô Lạc Thần đã tìm tới nơi này, Tiêm Vũ đối với bên kia điện thoại nói: "Kiến Vũ ca, em đang tại khách sạn Hoàng Đình, anh tới tiếp em đi."
"Tốt, anh lập tức liền đến."
Cắt đứt điện thoại, Tiêm Vũ đứng dậy sửa sang lại tóc, sau đó ngồi xuống mùi ngon xem lên TV, đối với tiếng đập cửa ở bên ngoài làm như không thấy, thẳng đến Lưu Kiến Vũ gọi điện thoại tới nói anh đã đến, mới đứng dậy mở cửa, sau đó không thèm nhìn người nào đó đứng ở cửa lập tức hướng thang máy đi.
"Tiểu Vũ, em thật sự hiểu lầm rồi, là cô gái kia chủ động đụng tới, anh lúc ấy đang định đẩy ra cô ta, ai biết em vừa vặn thấy được." Thật vất vả nhìn thấy Tiêm Vũ, Lạc Thần nhanh chóng giải thích: "Cô gái kia ở trong ngực anh dừng lại thời gian đều không có vượt qua mười giây, em tin tưởng anh.
Anh bảo đảm này là một lần cuối cùng, về sau anh tuyệt đối sẽ khiến trợ lý đi ở phía trước."
Vẫn đi theo phía sau hỗ trợ tìm người, trợ lý đầy mặt hắc tuyến, ý của ông chủ là lần sau chuyện yêu thương nhung nhớ như vậy đều do anh tiếp nhận sao? Nhưng bà xã nhà anh mắt bên trong cũng là chứa không được hạt cát.
Vừa nghĩ đến bà xã phát hiện anh ôm nữ nhân khác, anh rùng mình một cái, bắt đầu tự hỏi muốn hay không nên đổi công tác.
Lạc Thần không biết tiểu tâm tư của trợ lý nhà mình, anh toàn tâm toàn ý đuổi theo Tiêm Vũ: "Tiểu Vũ, em đã một ngày không có ăn cơm, nhất định đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm có được hay không?"
Tiêm Vũ nghe nói như thế dừng bước chân, Lạc Thần mắt sáng lên, cho rằng có hi vọng, ai biết đối phương lại đối anh lễ phép cười: "Ngượng ngùng, em đã có hẹn." Nói xong liền đi đến một chiếc Maybach, Lưu Kiến Vũ đã sớm đứng ở nơi đó mở ra cửa xe.
Lạc Thần nắm chặt tay, trên mặt nụ cười cũng biến mất.
"Ông chủ, chúng ta có muốn đuổi theo hay không?" Trợ lý thật cẩn thận hỏi.
"Cậu nói đi?" Lạc Thần lạnh lùng nói, sau đó bước chân ngồi vào trong xe.
Trợ lý thông minh ngồi vào ghế điều khiển, phát động ô tô bắt đầu đuổi theo.
"Thần ca ca của em vẫn theo ở phía sau, em không cảm động sao?" Lưu Kiến Vũ nhìn thoáng qua kính xe, không nghĩ tới Lạc Thần luôn luôn bày mưu tính kế cũng sẽ loại thời điểm này.
"Anh hi vọng em bị cảm động sao?" Tiêm Vũ buồn cười hỏi lại, đừng tưởng rằng cô không biết, gia hỏa này sẽ giúp cô một bộ phận nguyên nhân lớn liền là vì xem diễn.
"Khụ." Đương nhiên không, anh nhưng là chờ xem kịch vui đâu, "Chúng ta đi nơi nào."
"Em đói bụng, đương nhiên là ăn cơm trước." Tiêm Vũ nói: "Anh có nơi nào tốt để giới thiệu sao?"
Lưu Kiến Vũ suy xét một chút,"Bạch Nguyệt Liên Hồ thế nào? Nơi này đồ ăn mùi vị rất không sai."
"Tốt, liền đi nơi này."
Bạch Nguyệt Liên Hồ là một quán cơm tư nhân nổi tiếng, nơi này yêu cầu toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đều là bọn họ tự mình trồng, cho nên đồ ăn nơi này tuyệt đối không độc hại, mà thịt cũng là dị thường ngon, nơi này không có phòng, chỉ là đem hòn giả sơn ngăn cách hai bàn với nhau, bảo đảm không gian riêng tư của khách hàng.
Đương nhiên, cũng phương tiện người nào đó đuổi theo, đang tại hai người nghiên cứu menu, Lạc Thần tìm qua tới.
"Lạc tổng, thật khéo, anh cũng tới ăn cơm?" Lưu Kiến Vũ cười nói.
Dối trá, rõ ràng tại cửa khách sạn liền đã nhìn đến anh, Lạc Thần ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đúng vậy, tướng mời không bằng ngẫu ngộ, nếu mọi người hữu duyên như vậy liền cùng nhau ăn đi, Lưu tổng sẽ không để ý đi?" Nói liền kéo ra ghế dựa, ngồi xuống bên cạnhTiêm Vũ, còn đối với cô ôn nhu cười.
"......"-- Lưu Kiến Vũ.
"Người này là Lạc Thần?"-- Tiêm Vũ.
"Lạc tổng nhà chúng tôi da mặt càng ngày càng dày, xem ra chuyện này đối anh ấy đả kích không nhỏ, nhưng mà ông chủ, tôi phải thế nào, tôi là nên ngồi xuống hay là nên lập tức quay đầu rời khỏi rời khỏi vòng chiến a."-- Trợ lý rối rắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...