"Tiêm Vũ, con về rồi? Mau nhìn xem ai trở về này?"
Vừa mới vào cửa, mẹ Chung liền vui vẻ chào đón.
Tiêm Vũ có chút dự cảm, nhìn qua phòng khách, quả nhiên thấy được thân ảnh cao lớn của Chung Hướng Quốc.
Chung Hướng Quốc đang nói chuyện với ba mình, nghe được lời mẹ Chung liền nhìn về phía cửa, vừa lúc cùng Tiêm Vũ bốn mắt nhìn nhau, mắt anh sáng rực lên, sau đó lại như không có việc gì quay đầu tiếp tục cùng ba Chung nói chuyện.
Tiêm Vũ cũng thu hồi tầm mắt, bình tĩnh đổi giày, vẻ mặt bình tĩnh ghê gớm, giả vờ bình tĩnh phải không, ai mà không biết.
Chung Hướng Quốc khóe mắt vẫn nhìn xem Tiêm Vũ, thấy phản ứng của cô liền bất mãn nhíu mày, một tháng không gặp, cô vợ nhỏ của mình nhìn thấy mình lại không cao hứng?
Đem hành động của đôi tình nhân xem rõ, mẹ Chung cười nói: "Hai đứa đã lâu như thế không gặp nhau, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, vào phòng thật tốt trò chuyện đi, đừng ở trong này liếc mắt đưa tình."
"Mẹ."
Tiêm Vũ dở khóc dở cười, cô lúc nào thì liếc mắt đưa tình với Chung Hướng Quốc?
"Tốt lắm, không cần thẹn thùng, mau đi đi."
Mẹ Chung đẩy cô về phía trước vài bước, còn chớp chớp mắt với cô.
"Nếu như vậy, chúng con về phòng đây."
Tiêm Vũ vẫn không nói chuyện, Chung Hướng Quốc liền đứng dậy giữ lấy tay cô đi về phòng.
Vừa đóng lại cửa phòng, Chung Hướng Quốc liền đem cô ôm vào trong ngực, bắt đầu tính sổ: "Nhìn thấy anh trở về em mất hứng hả?"
Tiêm Vũ trợn trắng mắt, phản bác nói: "Nhìn thấy em, không phải anh phản ứng cũng rất bình thản sao?" Hơn nữa trước kia anh cũng đã gọi điện thoại tới nói qua hai ngày sẽ trở về, cho nên coi như bây giờ nhìn thấy anh, cô cũng sẽ không cảm thấy kinh hỉ có được hay không?
"Gan lớn, cư nhiên dám tranh luận với anh, hửm?"
Chung Hướng Quốc trong mắt chợt lóe kinh ngạc, cô vợ nhỏ này càng ngày càng không giống với tưởng tượng của anh.
Bất quá như vậy càng có ý tứ, thân thể đang ôm trong lòng tản ra mùi thơm, kết hôn ba ngày liền bắt đầu sống một mình, người họ Chung nào đó bắt đầu rục rịch.
Nhận thấy được đối phương không bình thường, Tiêm Vũ nhanh chóng đẩy anh ra, đợi một lát phải ăn cơm chiều rồi, nếu phát sinh chuyện gì, ba mẹ Chung khẳng định có thể nhìn ra, đến lúc đó lại ngượng ngùng.
"Tê!" Chung Hướng Quốc đau khổ hít vào một hơi.
"Anh làm sao vậy?"
Tiêm Vũ nhìn anh, căn bản cô không có dùng lực, làm sao anh lại mang vẻ mặt này? Trừ phi, cô nhíu mày: "Anh bị thương?"
"Lúc làm nhiệm vụ bị chút vết thương nhỏ, bây giờ miệng vết thương đã kết vảy, không có việc gì." Chung Hướng Quốc không để ý nói.
"Để em xem xem."
Tiêm Vũ cứng rắn cởi áo anh, khi nhìn thấy vị trí miệng vết thương liền hít một ngụm khí, vết thương do súng gây ra, bây giờ miệng vết thương đã kết vảy, thế nhưng miệng vết thương này cách tim anh chỉ kém một chút.
Cô trừng anh: "Đây đến cùng là sao?"
Dựa theo kịch tình, hiện tại Chung Hướng Quốc căn bản không có chịu qua vết thương nặng như thế.
Nhìn vợ mình một mặt cứng rắn, anh biết là mình dọa đến cô, chỉ có thể thẳng thắn: "Dãy phòng dành cho người nhà chỗ anh bây giờ còn ở giai đoạn xây dựng, người xin mang người nhà quá nhiều, nhà ở căn bản không đủ dùng.
Sau này bên trên ra quyết định, những đơn xin này, sẽ ưu tiên suy xét cho người có quân hàm và chiến sĩ có biểu hiện xuất sắc."
Lời kế tiếp anh không nói nhưng Tiêm Vũ cũng hiểu rõ, anh hiện tại chỉ là trung đội trưởng, nếu không lập công, có khả năng lần này xin phép sẽ không được phê chuẩn, vì vậy anh cố gắng biểu hiện trong nhiệm vụ, còn kém một chút là đi luôn tính mệnh.
"Kỳ thật anh không cần liều như vậy, em có thể đợi khu người nhà xây xong lại đi qua tìm anh."
Đối với biểu hiện của anh, Tiêm Vũ có chút cảm động, cho nên ngữ khí cũng trở nên mềm nhẹ.
Chung Hướng Quốc không hiểu ý Tiêm Vũ, anh mở to hai mắt nhìn, bất mãn nói: "Chẳng lẽ em không muốn nhanh chút đoàn tụ với anh sao?"
Cô gái nhỏ không lương tâm này, mệt anh vẫn đều luôn nghĩ đến cô.
Nhìn tay ôm cô càng ngày càng dùng lực, Tiêm Vũ đưa tay đâm miệng vết thương anh, vừa lòng nghe được "Tê" một tiếng, sau đó lực đạo ôm bản thân nhẹ ra rất nhiều.
Chống lại ánh mắt bất mãn của Chung Hướng Quốc, Tiêm Vũ bất đắc dĩ nói: "Em đương nhiên muốn mau chóng đoàn tụ với anh, nhưng em càng hi vọng anh có thể bình an." Vừa nói vừa mặc áo lại cho anh.
Chung Hướng Quốc buông tay, phối hợp động tác của vợ mình: "Chuyện anh bị thương ba mẹ không biết, một lát ăn cơm em chú ý một chút, đừng lộ ra sơ hở, tránh làm bọn họ lo lắng."
Nếu vết thương của anh đã không có việc gì, cô cũng không muốn lại khiến bà mẹ chồng biết, làm chuyện trở nên phiền toái: "Anh yên tâm, em sẽ không để ba mẹ phát hiện." Sau đó trách cứ anh: "Nếu anh bị thương, vậy đem vết thương dưỡng tốt lại trở về tiếp em là được, cần gì vội như vậy."
"Vết thương của anh đã tốt rồi." Chung Hướng Quốc ôm cô trấn an: "Lại nói, lãnh đạo biết anh muốn trở về tiếp người nhà, cố ý để tài xế đưa anh trở về." Như vậy liền miễn phiền toái bọn họ trên đường đổi xe, nói tới đây, ánh mắt anh sáng ngời trong suốt.
Tiêm Vũ mi tâm nhảy nhảy, cô như thế nào lại cảm thấy tên này là vì ngồi chuyến đặc biệt nên mới cố ý mang vết thương về nhà?
"Anh bây giờ là người đã có gia đình, về sau làm nhiệm vụ phải chú ý an toàn, anh bị thương em sẽ thương tâm." Tiêm Vũ nhẹ nhàng chọt ngực anh nói.
Bị cô nói như vậy còn có động tác làm cho trong lòng ngứa ngứa, Chung Hướng Quốc bắt tay cô lại: "Lần này chỉ là ngoài ý muốn, lần sau anh sẽ chú ý."
Lúc cơm chiều, mẹ Chung cẩn thận quan sát bọn họ, sau đó một mặt thất vọng.
Hiểu rõ bà đang nghĩ cái gì, Tiêm Vũ hắc tuyến, Chung Hướng Quốc thì như cười như không nhìn Tiêm Vũ, Tiêm Vũ khiêu khích nhìn lại, làm một người thương tàn, anh có tinh lực làm chuyện xấu sao? Thành công khiến Chung Hướng Quốc mặt đen.
Chung Hướng Quốc chỉ ở một đêm, ngày hôm sau liền mang theo Tiêm Vũ vội vàng chạy về bộ đội, mẹ Chung đối cô rất tốt, sợ cô mới tới bộ đội sẽ không quen, mua hai bao đồ ăn cho cô.
Còn dặn dò cô về sau muốn ăn cái gì thì gọi điện thoại, họ sẽ nghĩ biện pháp tìm người mang qua.
Cuối cùng còn là Chung Hướng Quốc thấy thời gian không còn sớm, lôi kéo Tiêm Vũ lên xe, không thì, không biết mẹ Chung sẽ lải nhải tới khi nào.
"Không nghĩ tới em và mẹ tình cảm sẽ tốt như vậy." Chung Hướng Quốc nhìn một đống lớn đồ ăn, cảm thán: "Lúc trước anh lần đầu tiên rời nhà tham gia quân đội cũng không có loại đãi ngộ này."
"Anh ghen tị?" Tiêm Vũ nhìn anh.
"Làm sao có thể." Chung Hướng Quốc cười nhạo, sau đó quay đầu: "Vừa đúng lúc Đinh Nghi muốn anh mang chút đặc sản cho cô ấy, nếu mẹ cho em nhiều như thế, vậy em phân cho cô ấy một chút đi."
"Đinh Nghi là ai?" Tiêm Vũ nhíu mày, trong lòng kéo vang cảnh báo.
"Cô ấy là hộ sĩ của bộ đội bọn anh, lần này anh bị thương chính là cô ấy chiếu cố anh."
Chung Hướng Quốc không nhận thấy được Tiêm Vũ khác thường, tự mình nói: "Tiểu cô nương này con người rất được, chính là thích ăn đồ ăn vặt, nghe nói anh về nhà, cố ý nhờ anh mang chút đặc sản cho cô ấy, nhưng mà anh quên mất."
"Thì ra là như vậy." Tiêm Vũ mỉm cười: "Xem ra em phải thật tốt cám ơn người ta đã chiếu cố anh."
"Nếu vậy, thì cho cô ấy thêm nhiều một chút." Chung Hướng Quốc cười nói: "Tiểu nha đầu này thích ăn như vậy, thấy được nhất định sẽ rất vui vẻ."
Tiêm Vũ quay đầu nhìn anh: "Nhưng làm sao đây, những đồ ăn vặt này em cũng rất thích ăn."
Chung Hướng Quốc vỗ vỗ vai cô: "Vậy cho cô ấy ít thôi."
Lúc này mới xem như được, Tiêm Vũ thu hồi bàn chân chuẩn bị đá qua, ngoan ngoãn vùi vào trong lòng Chung Hướng Quốc, nếu anh đều có thể quên nhắc nhở của đối phương, xem ra không có đem cô ta để trong lòng, về phần tiểu hộ sĩ kia, Tiêm Vũ lấy giác quan thứ sáu của mình ra thề, cô ta tuyệt đối có ý với người đàn ông này, xem ra mình lại có việc làm.
Bất quá, như thế nào sẽ xuất hiện một nữ xứng nguyên bản không tồn tại này?
"Hệ thống, đây là chuyện gì?"
"Đây là phản ứng dây chuyền mà cô gợi ra."
Nguyên văn, sau khi Mộ Tiêm Nhiên gả cho Chung Hướng Quốc, Chung Hướng Quốc không có lập tức đưa cô ấy vào quân đội, mà là đợi khu dành cho người nhà hoàn thành xong mới mang qua.
Bởi vậy, anh cũng không có mạo hiểm lập công, cũng sẽ không bị thương, đương nhiên cũng sẽ không nằm viện.
Về phần Đinh Nghi này, cô là con gái một sĩ quan, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, tuy rằng không có dưỡng thành tính cách kiêu căng ương ngạnh, thế nhưng cũng ăn không được một chút khổ.
Sĩ quan nhìn thấy con gái như vậy thì rất không thoải mái, bởi vì cô học y, cho nên vừa tốt nghiệp liền bị ông ném vào bên trong bộ đội thể nghiệm sinh hoạt.
Vợ và cha mẹ của sĩ quan đối với việc này mười phần phản đối, mỗi ngày đều thay nhau ra trận khuyên bảo, sĩ quan rơi vào đường cùng chỉ phải lui một bước, đem thời gian thể nghiệm sinh hoạt của cô từ một năm biến thành ba tháng.
Lúc Chung Hướng Quốc bị thương, vừa lúc là thời gian Đinh Nghi thể nghiệm vừa hết.
Bởi vì người kết hôn biến thành Tiêm Vũ, tình cảm của Chung Hướng Quốc và vợ mình cũng trở nên bất đồng, nhất thời xúc động, anh quyết định mau chóng đem vợ tiếp qua, bởi vì điều kiện của bên trên với việc xin nhà cho nên anh liều mạng một lần, sau đó thì bị thương.
Vốn dĩ Đinh Nghi đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị rời khỏi, nhưng ở một ngày cuối cùng này lại thấy được Chung Hướng Quốc bị đưa vào, có lẽ vì vầng sáng của nam chủ quá lớn, cũng có lẽ đây là loại hình mà cô gái nhỏ này thích, tóm lại cô đối Chung Hướng Quốc nhất kiến chung tình.
Có người mình thích, cô quyết định ở lại chỗ này, tiếp nhận công tác chiếu cố Chung Hướng Quốc, trong quá trình này cảm tình của cô với Chung Hướng Quốc càng ngày càng sâu, cô bắt đầu lặng lẽ hỏi thăm chuyện của Chung Hướng Quốc, biết anh bình thường biểu hiện cũng rất tốt, lần này càng là lập công lớn.
Biết càng nhiều cảm tình lại càng sâu, cô vẫn vây quanh bên cạnh Chung Hướng Quốc hỏi han ân cần, cố gắng biểu hiện, dần dần, thái độ của Chung Hướng Quốc với cô cũng trở nên tùy ý, bắt đầu nói chuyện của mình với cô.
Sau đó một tin tức đả kích đến cô, thì ra người mình thích đã kết hôn.
Cô cảm giác trời muốn sụp xuống, cô hỏi thăm nhiều như thế, vì sao không nghe được tin anh kết hôn? Thật vất vả mới thích một người, cô phải buông tay sao? Chung Hướng Quốc thấy tiểu hộ sĩ vẫn luôn líu ríu nói không ngừng bỗng nhiên lại ủ rũ, liền quan tâm hỏi một câu, Đinh Nghi thấy ánh mắt thân thiết của anh, bỗng nhiên vực dậy tinh thần, không dấu vết nói khách sáo mấy câu, rất nhanh biết được chuyện như thế nào, Chung đại ca nói bọn họ là đính hôn từ bé, cùng người phụ nữ kia trước khi kết hôn chỉ gặp qua một lần, sau khi kết hôn lại lập tức về bộ đội.
Như vậy bọn họ căn bản không có tình cảm trụ cột gì, hơn nữa Chung đại ca trở về lâu như thế, nhưng cũng không có nói cho người khác biết chuyện kết hôn của anh, nhất định là anh không thích người phụ nữ kia, bị bức đến bất đắc dĩ mới cưới cô ta! Vừa rồi ánh mắt Chung đại ca nhìn cô ôn nhu như thế, nhất định anh cũng thích cô? Cô nhất định phải giúp Chung đại ca thoát ly đoạn hôn nhân bất hạnh này! Biết Chung Hướng Quốc là về nhà tiếp vợ lên đây, cô liền làm nũng nói mình thích ăn đồ ăn vặt, muốn anh mang lên một ít, quả nhiên, Chung đại ca đồng ý, đây chính là cô đang tuyên chiến với người phụ nữ kia!
Thì ra là như vậy, nhìn Chung Hướng Quốc không hề hay biết chuyện gì, Tiêm Vũ trong mắt tràn ngập ý cười, nếu cô gái nhỏ kia biết Chung đại ca căn bản không có để trong lòng sự nhắc nhở của cô, không biết cô sẽ có vẻ mặt gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...