Thời gian sau của năm thứ hai đại học, trước kia chúng tôi còn có thể nhẫn nại giống như bạn bè bình thường trước mặt người khác, nhưng càng ngày càng có cảm giác giấy không thể nào bọc được lửa. Đôi lúc em sẽ thản nhiên dựa người vào tôi, lúc tản bộ cũng vươn bàn tay ra nắm lấy tay tôi… Nhiều lần thiếu chút nữa bị người khác phát hiện, cũng may cuối cùng đều ổn cả.
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện xem có nên nói cho bạn bè thân thiết biết hay không, bởi vì thực sự cảm thấy cũng không có gì nghiêm trọng, nói không chừng người khác cũng sẽ tiếp nhận thôi. Đang lúc muốn thử, trong trường lại xảy ra một chuyện động trời khiến chúng tôi không thể nói bất cứ điều gì, từ đó về sau lại càng cẩn thận hơn…
Năm hai chúng tôi có hai nữ sinh ở kí túc xá lén hôn nhau và bị một bạn học bắt gặp, vì vậy viết đơn gửi lên Ban Giám hiệu, kiên quyết không muốn chung phòng với người biến thái như vậy.
Vốn là trường học thu xếp chuyện này bằng cách để hai cô gái đó lên tiếng xin lỗi, sau đó mọi chuyện nhà trường sẽ không để cho lan rộng nữa, về sau sẽ êm đẹp cả. Thế nhưng hai người họ không nguyện, còn viết một tờ đơn rằng:”Chúng tôi yêu nhau. Hơn thế sẽ ở chung một chỗ. Không một ai có thể xen vào.” Nhà trường khi biết chuyện đã xé nát tờ giấy, về sau cũng không cho phép họ theo học nữa.
Buổi tối đám bạn cùng phòng sôi nổi thảo luận về chuyện nọ, tôi cùng Tôn Dập hai mặt nhìn nhau. Buổi sáng chính mắt tôi thấy một trong hai cô gái ấy bị mẹ quát mắng ngay trước cửa phòng, lúc ấy thảng như trong người đổ mồ hôi lạnh, nhìn người phụ nữ kia tôi chợt nghĩ đến mẹ của mình, còn nữ sinh đang dũng cảm chịu đựng kia chính là tôi…
Từ đó về sau tôi và em cố tình tạo ra chút khoảng cách, không hề như hình với bóng dính chặt lấy nhau nữa. Thi thoảng khi mọi người không để ý, chúng tôi sẽ lại nhìn nhau, mỉm cười. Tuy rằng chỉ là một cái cười rất nhẹ, tôi vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng. Vụng trộm như vậy cũng là một loại hạnh phúc nho nhỏ, cả hai đều thấy thỏa mãn, bởi vì chúng tôi biết như vậy là đủ…
Tôn Dâp rất thông minh, em lại cố gắng rất nhiều so với những người khác, thành tích không đứng nhất thì cũng là nhì. Tôi dĩ nhiên cũng không thể để mình kém em xa quá, vì vậy tích cực học tập, cùng chung tiến bộ, cả ngày ngâm mình trong đống sách. Khi kết thúc năm học thứ hai, hai chúng tôi có thành tích vượt xa các sinh viên cùng khóa, giáo sư vì thế để chúng tôi từ năm thứ ba trở đi sẽ cùng theo trợ giảng.
Tiền nhận được khi làm trợ giảng cũng không tính là nhiều, nhưng hai chúng tôi gộp lại cũng được một khoản kha khá, liền ra ngoài thuê phòng trọ. Nơi chúng tôi thuê không lớn, chỉ có một phòng ngủ, một phòng ăn, một phòng vệ sinh, ngay cả phòng khách cũng không có nhưng cũng không cần thiết. Nơi đó cách trường học bốn trạm đường, giao thông cũng coi là thuận lợi. Kể từ ngày hôm đó, tôi và em lại như thể quay trở lại khoảng thời gian ngắn ngủi khi tôi lần đầu tiên tới nhà của em.
Bình thường là tôi nấu cơm, bởi vì vấn đề ăn uống thực rất đơn giản, mỗi bữa đều là một vài món bình dị, mặc dù không nấu tốt lắm, nhưng vẫn có thể ăn mỗi ngày. Nhưng là như thế cũng tốt, em đã rất mất sức khi phải làm những việc khác, vì thế việc nhà tôi nên làm, nhiều lắm là để cho em lau cái bát cái đĩa mà thôi.
Mặc dù bệnh của em vẫn không tìm được cách chữa, nhưng dường như đã có chuyển biến tốt hơn. Đi khám định kì tại bệnh viện và biết được tình hình so với lúc trước không còn nguy hiểm như thế, vết thương trong cơ thể cũng không phát triển lớn hơn, từ tận đáy lòng chúng tôi cảm thấy cực kì vui sướng. Có lẽ đó là do tình yêu bảo hộ, khiến cho ông Trời cũng phải động lòng, không để cho chúng tôi phải xa nhau…
Ngày trước em sống không hạnh phúc, tôi cứ ngỡ là do bệnh tật hành hạ, lại phải phẫu thuật nhiều như thế, không biết lúc nào thì ra đi. Tôi biết chỉ ngần ấy thôi cũng khiến cho cuộc sống của em thêm mệt mỏi, lại không nghĩ rằng trong lòng em còn có một nỗi khổ khác.
Ngày đó tôi lục tung đồ đạc để tìm thứ mình cần, vô tình thấy được cuốn sổ tiết kiệm của em, mở ra nhìn, những con số trong đó khiến tôi hít vào một hơi, run run đếm dãy số, đếm nhiều lần mới xác định được không phải hơn một vạn mà là hơn mười vạn. Không suy nghĩ nhiều, tôi liền hỏi chuyện em. Em nhàn nhạt bảo rằng đó là tiền tiêu vặt ba em cho, không dùng hết nên dồn lại thành nhiều như vậy. Tôi không tin, nói: “Sao có thể nhiều như vậy…”
“Từ trung học liền bắt đầu cho em tiền, mỗi tháng so với người khác cũng nhiều hơn một phần. Lên đại học thì nhiều gấp đôi, em cũng không dùng đến nhiều. Mọi người dùng hết bốn trăm thì em cũng chỉ bốn trăm. Đây đều là tiền của ông ấy, em sẽ gửi lại.”
Nghe em lạnh nhạt nói về ba, lòng tôi có điểm lạnh nên khuyên em một chút. “Thật ra thì ba em đối với em thật tốt, em nghĩ một chút là thấy, ông ấy còn đưa em sang Mỹ chữa bệnh cơ mà, lại cho em nhiều tiền trang trải cuộc sống như vậy, chắc cũng làm việc cực nhọc…”
Tôi vẫn nghĩ mối quan hệ giữa em và ba em trở nên như vậy là vì sau khi mẹ em mất, ba lại đi bước nữa, hơn nữa cuộc sống trong quá khứ của em lại chẳng có gì là hạnh phúc. Thấy em cúi đầu không nói gì, tôi tiếp tục: “Ông ấy đi bước nữa cũng là chuyện của ông ấy, em cũng đừng để trong lòng. Dù sao bây giờ ba em sống tốt, mẹ em cũng sẽ thanh thản. Em cũng nên khiến ba em vui…”
“Không.” Em lạnh lùng cắt lời. “Ông ấy tái hôn cũng không có gì, em một chút cũng không quan tâm. Dù sao mẹ mất được một năm ông ấy mới làm thế, cũng coi như hợp tình hợp lí. Em chưa từng nghĩ việc này có gì không ổn.”
“Thế vì sao…”
Lần này tôi thực sự không hiểu, vô duyên vô cớ lãnh đạm với ba như thế, nhất định không phải tính cách của em. Nhất định là có chuyện gì đó.
Tôi kéo em ngồi xuống giường, còn mình thì đứng trước mặt em, nâng mặt em lên để nhìn sâu vào đôi mắt ấy, hỏi: “Nói cho anh biết, có chuyện gì xảy ra? Nói một chút thôi, có lẽ anh có thể giúp em.”
Em dùng sức quay mặt đi, lắc đầu. “Anh không hiểu, ba mẹ anh đối với anh tốt như vậy, em nói gì anh cũng sẽ không tin đâu.”
Tôi lại đặt tay lên cằm em, buộc em đối mặt với mình, nghiêm túc nói: “Em nói ra đi, để trong lòng sẽ không thoải mái. Anh đảm bảo em nói gì anh cũng sẽ tin em.”
Em mê man nhìn tôi, trong mắt hiện lên những tia đau xót, cúi đầu.
“Anh biết không, từ khi em lên bốn, năm tuổi, mẹ thường phải nằm viện. Khi đó vì chữa bệnh cho mẹ, ông ấy tốn rất nhiều tiền. Nhưng mẹ vẫn rất yếu, sau đó ngay cả nhà cũng không được về, liên tục làm phẫu thuật.Tâm tình ông ấy rất xấu, ở bên ngoài uống say, quay về nhà sẽ lôi em ra đánh…”
Ban đầu giọng nói của em vẫn bình thường, nhưng khi nói đến bị đánh liền lộ rõ sự nghèn nghẹn. Hít sau mấy cái, lại hạ thấp âm thanh, em tiếp tục nói. “Bốn năm năm như thế, em vẫn thường bị đánh, ông ấy…”
Nâng khuôn mặt em lên, lại phát hiện trong đôi mắt toàn là những lệ, một người lạnh lùng kiêu hãnh như vậy, cư nhiên khóc. Tôi chưa một lần trông thấy em như thế, ngay cả khi nói về căn bệnh của mình, em cũng như nói về chuyện không liên quan đến mình. Nhưng vấn đề này, mới nói được đôi câu cũng đã thực sự khó khăn, vì thế tôi hiểu ra chuyện này thực nghiêm trọng. Khẽ vuốt ve mái tóc em, nhẹ nhàng nói. “Nói cho anh biết, ông ấy đánh em thế nào…”
Kế tiếp đó tôi hoàn toàn không dám tin vào mắt mình. Toàn thân em run lẩy bẩy, nước mắt cuối cùng cũng rơi ra, nức nở không nói nên lời. Ánh mắt ấy chứa chan nỗi sợ hãi, thống khổ, và cả tuyệt vọng… “Ông ấy đánh…sau đó đem em… nhốt trong phòng vệ sinh. Ở trong đó, rất tối, thực sự rất sợ. Em quỳ rạp trong đó, không thể thoát ra…Khóc, ông ấy lại đánh, đau…nhưng không được phép khóc, sau đó lại bị nhốt lại…”
Em còn chưa nói xong, tôi không để em nói tiếp, dùng sức ôm lấy em. Em khi ấy thực sự run nhiều lắm, tôi cũng không kiềm được nước mắt.
Bốn, mà cũng có lẽ là năm năm, tuổi thơ của em trôi qua như vậy. Bị đánh mà không có ai cứu, không có ai ngăn lại người ba mất kiểm soát. Nhất định em đã rất tuyệt vọng, rất sợ, phải không?
Dĩ nhiên là sợ chứ, nhìn bộ dạng của em bây giờ cũng hiểu. Một đứa nhở có khi bị người khác lớn giọng mấy câu thôi đã òa khóc, huống chi là…như vậy…
Tôi rốt cuộc cũng biết vì sao em không dám nhìn những thứ hơi kinh dị một chút, trước đây tôi cứ cười em nhát gan. Đối với bóng tối em cũng cực kì nhạy cảm, buổi tối lúc đi trên những đoạn đường không đèn sẽ khẩn trương đi sát vào tôi. Khi trời nhá nhem tối, đèn trong phòng sẽ bật hết lên. Lúc ngủ cũng không tắt hết đèn, tay em ôm chặt cái gối, trằn trọc hồi lâu mới có thể ngủ…
Tôn Dập của tôi, chuyện của em khiến người ta đau lòng như vậy. Người con trai có vẻ ngoài anh tuấn lạnh lùng như thế, nào ai biết ẩn sau trong tâm hồn em là vết thương đã không thể xóa nhòa. Trong trí nhớ của em, liệu có hai chữ “vui vẻ” hay không?
Thật thương em rất nhiều, hết thảy trong mắt tôi đều vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến khó tin, khó có thể tưởng tượng được. Em đã chịu đựng nhiều đến thế, mang trên người bao vết thương đau, đến tôi bên, và cho tôi hạnh phúc.
Tôi cũng cảm thấy rất tức giận, mặc dù ba em đúng là có điểm tội nghiệp, nhưng em nào có lỗi gì đâu? Tại sao lại nhốt em lại mà đánh đập? Em đã mang trong mình căn bệnh đó, từ khi chào đời liền gánh theo sự đớn đau, bất hạnh, ngay cả lựa chọn em cũng không thể, vậy tại sao, đối xử với em như thế…Tại sao…làm tổn thương người tôi yêu nhiều đến vậy…
Nén lại những giọt nước mắt, tôi biết mình không được khóc. Tôn Dập cần an ủi, cần có người cho em cảm giác an toàn, tôi không thể để cho em cảm thấy đơn độc. Lúc này, tôi là người duy nhất em có thể dựa vào…
Trong mắt tôi, em từ lâu đã không còn khoác trên người dáng vẻ lãnh đạm như ngày mới quen, ở bên nhau dài lâu, em càng đem hết thảy những bi thương lẩn khuất trong tâm cho tôi nhìn, tất cả, chỉ có bi thương mà thôi…
Đêm hôm đó, tôi ôm em trong lòng như bảo bối, thật lâu mới giúp em ngừng khóc và ngủ thiếp đi. Cả đêm em lại gặp ác mộng không ngừng, nhiều lần tỉnh, thấy đôi mày em nhíu lại, thân thể rúc vào tôi, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi. Tôi thật lâu cũng không quên được nét mặt em ngày đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...