Người Yêu Số Hai Anh Trai Số Một
Mỗi người đứng làm một việc trong bếp, không gian vô tình tĩnh lặng. Cả hai cứ trầm mặc như thế cho đến khi Phó Thụy lên tiếng:
- Mà này, chuyện bồi thường em nghĩ đến đâu rồi?
Phượng Vũ đang rửa táo thì dừng tay. Ánh mắt cô có chút buồn:
- Haizz… em đã nói là không cần anh chịu trách nhiệm gì mà. Hôm đó là em tự nguyện. Anh đừng hỏi nữa.
Cô tiếp tục công việc. Nghĩ thầm, chẳng ngờ trong mắt Phó Thụy, mình lại là kẻ vô liêm sỉ đến thế. Có khi nào anh ấy tưởng mình là người giở trò khiến anh ấy mất kiểm soát để chuộc lợi không?
Mặt khác, Phó Thụy chỉ đang lo rằng cô bé sẽ bị thiệt thòi. Dù chỉ là tình 1 đêm nhưng lỗi là do anh bất cẩn. Anh muốn bù đắp gì đó cho Phượng Vũ nhưng cô cứ luôn miệng từ chối.
Trong đầu mỗi người mỗi lo âu, chẳng ai dám nói ra. Lúc sau, Phó Thụy làm ra một đĩa cơm chiên nhỏ rất thơm và nóng hổi. Anh đặt đĩa cơm lên bàn rồi tháo tạp dề. Lúc chuẩn bị ngồi xuống ăn thì…
- Ái da!
Phượng Vũ kêu lên rồi rụt tay về. Con dao bị thả rơi xuống tấm thớt. Phó Thụy vội đến bên, khi phát hiện tay cô bị thương, anh không nghĩ nhiều mà chạy đi lấy băng cá nhân.
Chàng trai thường ngày vốn điềm đạm trong mắt Phượng Vũ, vậy mà bây giờ vì cô mà bối rối đến thế. Bản thân cô cảm nhận được hơi ấm từ hành động của anh. Trái tim bỗng đập nhanh hơn và nụ cười dần lộ rõ.
Phượng Vũ đứng ngắm nhìn vẻ tỉ mỉ của anh khi giúp cô dán băng. Còn vừa cầm tay cô vừa lo lắng:
- Lần sau đến đây em không cần làm gì đâu. Anh quen việc, để anh là được rồi.
Người gì đâu mà vừa tốt vừa đẹp. Khuôn mặt ấy, đường nét ấy, quả thật không nổi tiếng thì cũng phí của trời. Mải mê suy nghĩ mà Phượng Vũ vô tình nói ra khỏi miệng:
- Lâm Tuyết thật may mắn khi có một người anh trai như anh.
Tuy cô nói nhỏ nhưng Phó Thụy lại nghe rất rõ ràng. Anh rút tay về, có chút lúng túng:
- Ơ… ừm… không hẳn. Anh cũng hay làm con bé giận vì quá khắt khe.
- Em biết là anh muốn tốt cho cậu ấy, chẳng qua là anh chưa biết cách thể hiện tình cảm thôi.
Từ bé, Lâm Phó Thụy đã một mình chăm em. Vết thương tâm lý quá lớn nên anh luôn tự nhủ bản thân phải thật nghiêm khắc, sợ rằng chỉ cần buông lỏng thì Lâm Tuyết sẽ bỏ anh mà đi. Dù sao gia đình 4 người giờ chỉ còn 2, mất bố mẹ là đã quá sức chịu đựng, Phó Thụy này không muốn mất thêm em gái.
Anh nghĩ một chút rồi ngập ngừng:
- Dạo này Lâm Tuyết có tâm sự gì với em không?
- Không ạ. Chỉ thấy cậu ấy vui vẻ bất thường, lâu lâu tự cười một mình nữa.
Phó Thụy lập tức hiểu ra. Con bé nhà mình tuy chưa thừa nhận nhưng thật sự nó đã thích cái tên Dương Cảnh Duệ từ lâu. Bao nhiêu thái độ và hành động lạ cũng từ đó mà ra.
Thấy đối phương trầm ngâm, Phượng Vũ cười nhẹ đáp:
- Anh đừng lo lắng quá! Quả thật độ tuổi này tụi em hơi bồng bột. Nhưng đã quyết tâm gì đó thì cũng sẽ cố gắng hết mình để sau này không hối hận.
Phó Thụy im lặng lắng nghe cô nói tiếp:
- Do anh nổi tiếng từ sớm nên phải sống trong khuôn khổ. Nghiêm khắc như vậy cũng là lẽ thường tình. Mà lần trước anh bảo là…
Lời nói lấp lửng, nói ra được một nửa lại thu vào. Hình như Phượng Vũ còn đang quan ngại gì đó. Phó Thụy nhẹ nhàng lên tiếng:
- Không sao đâu, em cứ tiếp tục đi.
Có lẽ nói ra điều này, Phó Thụy sẽ thấy khó chịu. Phượng Vũ đứng lưỡng lự một vài giây, nhưng rồi cô cũng quyết định nêu quan điểm của mình:
- Lần trước anh bảo “tình yêu là một con dao” gì đó… theo em thì nó không được tích cực cho lắm…
Đúng như dự đoán, đôi lông mày của anh cau nhẹ mặc dù nét mặt không thay đổi nhiều:
- Hửm? Ý em là sao?
- Anh thấy đó! Vì sao vừa nãy em bị đứt tay? Đó là vì em không quen dùng dao. Đây là đồ trong bếp nhà anh, nên anh sử dụng nó rất thuần thục. Trước giờ anh chưa bao giờ bị cắt phải đúng không?
Hơi ẩn ý nhưng Phó Thụy hiểu, anh đáp:
- Do anh cẩn thận nên mới vậy. Chứ không đồng nghĩa với việc nó không nguy hiểm.
- Đúng! Chính vì dao kéo rất nguy hiểm nên chúng ta mới phải cẩn thận!
- …
- Phó Thụy à, em không biết vì sao anh lại so sánh tình yêu với con dao như thế. Nhưng một người bị đứt tay, không có nghĩa là người khác cũng sẽ bị. Và lần này dùng dao chưa tốt thì lần sau ta rút kinh nghiệm. Mặc dù nó nguy hiểm nhưng gia đình nào cũng cần phải có!
- …
- Tình yêu cũng vậy. Càng dễ tổn thương chúng ta mới càng phải nâng niu, trân trọng.
Trước giờ chưa có ai nói với Phó Thụy những điều này cả. Bây giờ có lẽ gió đã đổi chiều. Cô gái này trong mắt anh không còn là đứa trẻ nữa. Phó Thụy đứng nhìn Phượng Vũ say sưa giải thích, cảm giác thật kì lạ.
“Rồi cậu cũng sẽ tìm ra được một ngoại lệ cho mình, Phó Thụy à…”
Câu nói của Dương Cảnh Duệ bỗng hiện lên trong đầu như một bản radio tua lại. Phó Thụy giật mình gạt phăng đi suy nghĩ đó. Anh bối rối dừng cuộc trò chuyện:
- Thôi để anh ăn đã! Em lên tầng với Lâm Tuyết đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...