“Lí do cá nhân? Là sức khỏe sao?”, Hà Linh ở bên cạnh Bạch Ánh An cố ý hỏi với vẻ mặt tò mò: “Tôi nghe nói Nam Cung thiếu gia ốm đến mức xuống giường cũng khó, là thật sao?”.
“Đương nhiên không phải, sức khỏe anh ấy không có vấn đề gì”, cặp mày thanh tú của Bạch Tinh Nhiên hơi cau lại, nhìn chằm chằm cô ta nói.
“Vậy thì là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ là vì xấu xí không dám xuất hiện? Thực ra cũng không sao, mọi người đều biết sức khỏe Nam Cung thiếu gia không tốt, việc này đã không phải bí mật gì rồi, không cần phải giấu giấu giếm giếm”.
“Linh”, Bạch Ánh An liếc Bạch Tinh Nhiên đang có vẻ mặt không tốt lắm một cái, dùng tay kéo váy Hà Linh trách cứ: “Anh rể không muốn lộ diện trước mặt mọi người cũng bình thường, dù sao thì con người đều có lòng tự trọng mà”.
“Thực ra xấu xí thực sự không sao hết, có tiền là được, mọi người nói xem đúng không?”, Hà Linh nói với mọi người.
Không đợi mọi người đáp lại, đã lại nói tiếp: “Đúng rồi, chị họ, nhà Nam Cung giàu có thế, nhất định là đã tặng quà đính hôn to cho chị nhỉ? Là cái gì thế, tiết lộ chút đi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người một chút”.
Ngón tay Bạch Tinh Nhiên dần siết chặt.
Vừa nãy lúc mới vào, Bạch Ánh An nói có quà hay không cũng không quan trọng, cô tưởng chuyện này cứ thế qua rồi, không ngờ!
Làm sao đây, nếu để lão phu nhân biết quà không tặng được, còn làm mất thể diện nhà Nam Cung trước mặt bao nhiêu người thế này, nhất định sẽ tức đến mức bóp chết cô mất.
Bạch Ánh An tiếp tục diễn cô gái ngoan hiểu chuyện, ân cần, cười hiền hòa: “Chị em với nhau, tặng quà thì tình cảm có vẻ xa lạ quá, cho nên! có quà hay không cũng không quan trọng, quan trọng là chị có thể đến tham dự lễ đính hôn của tôi, mọi người nói xem đúng không?”.
Trong đám đông có người gật đầu phụ họa.
“Không phải chứ? Vậy nghĩa là không tặng gì hết?”, Hà Linh tiếp tục kêu lên.
Bạch Tinh Nhiên hít khẽ một hơi, dằn lửa giận trong lòng xuống, cười giả dối nói với Bạch Ánh An và Lâm An Nam: “Mọi người đều đang đợi các em nhảy đó”.
Bạch Ánh An gật đầu, hơi thất vọng nói với mọi người: “Vốn dĩ muốn để chị và Nam Cung thiếu gia nhảy một bài cho mọi người, tiếc là da mặt Nam Cung thiếu gia mỏng không dám xuất hiện, chỉ đành để tôi và An Nam nhảy cho mọi người vậy”.
Âm nhạc hay như tiếng nước chảy thong thả vang lên, Bạch Tinh Nhiên thở phào, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi!
Dưới ánh mắt kì cục của mọi người, cô cảm thấy bước chân mình nặng nề đến mức sắp không nhấc lên được, bên tai vang lên giọng nói cố tình đè thấp của Bạch Ánh An: “Sao? Cảm giác bị người ta khinh thường không tệ chứ?”.
Bạch Tinh Nhiên siết nắm đấm, đang định chen khỏi đám đông, thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc mà bình tĩnh: “Ai nói tôi không dám xuất hiện?”.
Âm thanh đó không lớn không nhỏ, nhưng vừa hay có thể khiến mọi người nghe rõ.
Ánh mắt mọi người xoạt một cái nhìn về phía cửa vào, ngoài đám đông, Nam Cung Thiên Ân khoác trên mình lễ phục đẹp trai cao quý, nụ cười nhàn nhạt.
Bạch Ánh An và Lâm An Nam nhìn nhau một cái, Hà Linh ở bên cạnh vui mừng hô khẽ: “Là anh ấy? Sao anh ấy lại đến?”.
Còn lúc Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên là muốn đập đầu vào tường, cô biết anh muốn trả ơn, nhưng trước khi trả ơn không thể nghiên cứu một chút địa điểm và đầu đuôi sự việc sao?
Chắc không phải anh muốn đóng giả Nam Cung Thiên Ân giải vậy cho cô đấy chứ? Tấm lòng này tốt, nhưng chẳng lẽ anh quên rồi? Cách đây không lâu anh mới mạo nhận là tình nhân của cô đó được không?
“Sao anh lại đến đây?”, Bạch Ánh An đánh giá anh, đồng thời lông mày cau lại.
Mặc dù rất có hảo cảm với anh, nhưng dù sao anh cũng là người của Bạch Tinh Nhiên, cho nên hiện tại cô ta chỉ có thể là quan hệ đối địch với anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...