Người Vợ Ở Riêng

Bên cạnh nhà hàng có một công viên nhỏ, là nơi tản bộ tốt nhất sau khi ăn, mà hôm nay không biết vì sao, người trong công viên ít đi hẳn.

Khi Thì Nhược Huyên và Bùi Thần Dật tản bộ, đi vào công viên nhỏ, dọc đường đi tiếng cười không ngừng.

Thì Nhược Huyên buông tay Bùi Thần Dật, bước nhanh lên phía trước, đến dưới gốc cây cổ thụ, cô dừng bước, chống lên thân cây gập người cười nghiêng ngả.

Quá khoa trương rồi, có buồn cười như vậy sao? Bùi Thần Dật hơi hơi nhíu mày.

Lúc Bùi Thần Dật còn chưa kịp phản ứng, Thì Nhược Huyên đang cười to đột nhiên "oa" một tiếng khóc lên.

Giữa trưa hè yên tĩnh, trong công viên truyền đến tiếng côn trùng kêu to, xa xa là tiếng chó sủa vang, có một ông lão sau khi ăn xong đang dắt chó đi dạo, không hề e ngại cái nóng của trưa hè, cũng có âm thanh của mấy đứa trẻ đang chơi đùa, tiếng người mẹ dịu dàng nỉ non.

Bùi Thần Dật lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Thì Nhược Huyên khom người, tay chống lên thân cây, lúc nãy cô còn mở to đôi mắt xinh đẹp trừng anh đầy uy hiếp, cô còn làm dáng vẻ hạnh phúc ra oai với bạn trai trước, vừa rồi cô còn cười đến sáng lạn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đắc ý, hất cằm nhỏ lên.

Người phụ nữ này a.... Bùi Thần Dật tiến lên phía trước, đè lên tay cô, chậm rãi đem tay cô nắm trong bàn tay của mình, xoay người cô dồn trọng tâm vào anh, một tay nắm tay cô, một tay nắm vai cô, để mặt cô vùi vào ngực anh.

Thì Nhược Huyên giống như cô gái nhỏ cực kỳ đau lòng, trong lòng anh ra sức khóc, đem tất cả uất ức của mình khóc ra.

Bùi Thần Dật không nói gì nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dùng động tác mềm mại nhẹ nhàng trấn an cô.

Tuy hai người chỉ mới gặp nhau ba lần, không tính là rất quen thuộc, nhưng mỗi lần gặp cô luôn hăng hái, ý chí chiến đấu sục sôi xuất hiện trước mặt anh, cho dù lần trước đại di mụ của cô đến, vẫn hung hăng với anh như cũ, lại còn cắn anh một phát.

Mà hiện tại nhìn bộ dạng khóc đến đáng thương của cô, buồn bã ỉu xìu, ủ rũ, Bùi Thần Dật cảm thấy như có tảng đá lớn đặt trên ngực, nặng nề khó chịu, cô vẫn thích hợp với bộ dạng sức sống bắn ra bốn phía hung hăng đánh anh hơn, liều lĩnh như vậy, đắc ý như vậy, cô nên có bộ dáng đó.

Người trước ngực làm Bùi Thần Dật thu hồi lại tinh thần, thấy cô càng khóc càng dữ dội, anh lấy khăn giấy trong túi, mở một tờ đưa cho cô.

Viền mắt cô hồng hồng, nhìn bàn tay đang cầm khăn giấy của anh, không hề giữ chút hình tượng, trước mặt anh xì mũi thật mạnh, Bùi Thần Dật vẫn đứng tại chỗ, không hề cảm thấy khó chịu mà lui lại.

"Còn không."Âm thanh của cô có chút nghẹn ngào, mềm mại tinh tế rất đáng thương.

Bùi Thần Dật lại đưa một tờ khăn giấy cho cô, kì thật anh có thể đem cả gói khăn giấy đưa cho cô, nhưng không biết vì sao, anh đột nhiên cực kỳ thích động tác như vậy, giống như động tác này có thể duy trì quan hệ của anh và cô.


Thì Nhược Huyên lại nhìn về phía anh, bắt lấy khăn giấy vừa xì mũi, vừa rầu rĩ nói: "Tôi mới không phải khóc vì thất tình, người đàn ông đê tiện kia có gì đáng để tôi khóc."

Bùi Thần Dật nhìn cô gật đầu: "Ừm." Không an ủi cũng không phản bác lại cô.

Thì Nhược Huyên cho rằng anh không tin cô: "Tôi khóc chỉ vì mắt nhìn người của tôi sai, thật là mắt bị mù, trước đây sao lại nhìn trúng người đàn ông đê tiện đó, vậy mà còn tình nguyện làm thục nữ vì hắn ta, già vờ đến mức khó chịu muốn chết." Cô vừa nói vừa khóc: "Tôi thật oan ức a, oa!"

Bùi Thần Dật có chút bất đắc dĩ nhìn Thì Nhược Huyên rơi nước mắt như mưa, anh rất ít nhìn phụ nữ khóc, mấy người bạn gái trước của anh tính tình còn "cay" hơn Thì Nhược Huyên, gặp chuyện uất ức chỉ biết tìm anh cãi nhau, anh chưa bao giờ thấy người nào khóc thảm hại như Thì Nhược Huyên, lần đầu đối mặt với tình huống như vậy, anh cũng không biết an ủi cô như thế nào.

Nhưng Thì Nhược Huyên lại nhanh chóng dừng khóc, cầm lấy khăn giấy lau khô nước mắt: "Này thích khoe hàng, anh tên là gì?"

Mặt Bùi Thần Dật không đổi sắc nhìn cô một cái: "Bùi Thần Dật."

"A, không ngờ tên cũng bình thường thôi, này sao lại cứ thích khoe hàng như vậy, vì hứng thú sao? Anh thích khoe quần lót với người khác?"

Bùi Thần Dật trừng mắt nhìn cô không nói một lời.

Ngược lại Thì Nhược Huyên lại tự nói tiếp, xem nhẹ ánh mắt của Bùi Thần Dật: "Ha, không thể tưởng tượng được anh lại có ham mê biến thái như vậy." Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô nhìn Bùi Thần Dật: "À, tôi tên là Thì Nhược Huyên, thật ra tôi cảm thấy anh là người đàn ông tốt, làm sao lại có loại ham mê biến thái như vậy? Ai, không cần giải thích, mỗi người một chí hướng thôi."

Bùi Thần Dật thiếu chút nữa trợn trắng mắt, cô cơ bản không cho anh cơ hội giải thích.

"Chúng ta có thể gặp lại không a?" Thì Nhược Huyên lại nghĩ mình không có phương thúc liên lạc với anh, hôm nay tam biệt không biết sau này có còn gặp lại anh, trong lòng có chút u buồn không rõ.

"Không phải cô nói chúng ta không đến một tuần đã gặp nhau đến ba lần sao, là vì tôi đang theo đuổi cô."

Thì Nhược Huyên kinh ngạc hô lên: "Tên thích khoe hàng như anh cũng không xứng làm bạn trai tôi."

Cô thật đúng cái gì cũng dám nói, Bùi Thần Dật lườm cô một cái.

Thì Nhược Huyên cười hì hì: "Này, anh có muốn cho tôi số điện thoại không?"

"Còn có thể gặp mặt." Bùi Thần Dật thần thần bí bí nhìn cô một cái, xoay người chậm rãi rời khỏi công viên nhỏ.


"Sao anh có thể khẳng định như vậy?" Thì Nhược Huyên chậm rì rì đi theo anh, một chút cũng không thấy xấu hổ vì bị từ chối.

"Tôi chính là khẳng định."

"Vậy khi nào thì gặp lại?" Thì Nhược Huyên truy hỏi bám riết không tha, cô giống như có chút chờ mong lần gặp tiếp theo của bọn họ.

"Không biết."

"Sao lại không biết?"

"Cũng không biết."

"Này....."

"Không cần hỏi nữa."

"Tại sao?"

"Thật xấu."

"Bùi Thần Dật, anh nói ai xấu? Anh thử nhìn lại một lần xem, đâu có xấu chứ? Rõ ràng là mỹ nhân mà."

"Ừm."

"Đừng có ừm, anh nói rõ ràng cho tôi."

Thì Nhược Huyên túm lấy ống tay áo Bùi Thần Dật đong đưa thật mạnh, anh dung túng cho cô, cái gì cũng không nói, , để cô nắm lấy ống tay áo đến nhăn nhúm, anh muốn nhìn cô như thế này.

Thì Nhược Huyên là người rất nghiêm túc, tuy cô không đem mấy chữ "cẩn thận" viết trên mặt, nhưng cùng cô ở chung, đồng nghiệp đều có cảm giác như vậy.


Từ đầu khi cô vào làm ở Thịnh Thế, người của bộ phận nhân sự đều cho rằng cô là cái bình hoa ngực to não ngắn, có thể được tuyển vào chắc là sử dụng chút thủ đoạn, nhưng ý nghĩ như vậy sau nửa năm đã biến mất, Thịnh thế không có ai nghiêm túc như cô, năng lực làm việc lại mạnh mẽ như vậy.

Lượng công việc một ngày của cô tương đương với công việc của ba người khác, ngay từ đầu, các tiền bối đối với cô vô cùng chèn ép, cô một chút cũng không có không phục, mỗi ngày tăng ca đến chín giờ tối cũng chưa hề một câu oán giận.

Cô không chỉ đem công việc của mình làm thật cẩn thận tỉ mỉ, phương hướng phát triển công ty cũng không có trong phạm vi công việc của cô, cô vẫn có thể hiểu được rõ ràng, thậm chí ưu khuyết điểm của những công ty khác cũng phân tích vô cùng tường tận, điểm này của cô làm cho các tiền bối phải giơ ngón tay cái thán phục.

Hiện tại có bao nhiêu người trẻ tuổi có đủ năng lực để phân tích những tư liệu này? Lại có mấy người có thể mở rộng tầm nhìn ngoài phạm vi công việc của mình, nắm rõ tin tức những lĩnh vực khác? Thì Nhược Huyên có thể trong thời gian ngắn từ nhân viên nhỏ bé phòng nhân sự trở thành thư ký tổng giám đốc Thịnh Thế, không phải không có nguyên nhân.

Cũng bởi vì cô có năng lực hơn người khác, mọi người tổ thư ký của tổng giám đốc đều tin tưởng cô, mà tính cách thẳng thắn của cô cũng giúp cô đem những quan hệ phức tạp trong văn phòng xử lý thành thạo, mấy thư ký trong tổ thư ký tổng giám đốc ganh đua sắc đẹp, tình cảm cũng không tốt lắm, lại chỉ cô có thể cũng mấy cô gái kia hòa hợp, nên sáng nay cô bị Tiết Duệ Uyên gọi vào văn phòng, mấy thư ký cũng tụ lại ngoài cửa phòng, vì cô khẩn trương toát mồ hôi lạnh.

Thì Nhược Huyên nhìn nhìn đồng hồ trên tường, cô đã tiến vào 30 phút, trừ khi họp và báo cáo lịch trình làm việc hằng ngày, cô chưa từng lưu lại trong phòng tổng giám đốc thời gian lâu như vậy, cô thật muốn ngáp to một cái, đương nhiên cô cũng không ngốc như thế, lại ngáp trước mặt lãnh đạo trực tiếp của mình, đó không phải là muốn chết sao?

"Như thế nào? Đã quyết định chưa?" Tiết Duệ Uyên kí xong một phần văn kiện, lại đem lực chú ý tập trung trên người cô.

"Tôi không hiểu vì sao lại là tôi?" Thì Nhược Huyên nháy đôi mắt to xinh đẹp, ánh mắt có chút nghi ngờ.

Một tay Tiết Duệ Uyên vuốt cằm: "Năng lực làm việc của cô có thể xem là tốt nhất trong công ty, công tác biểu hiện xuất sắc, tôi hy vọng cô có thể giúp đỡ kỹ sư lập trình kia một chút, kỹ sư lập trình của công ty chúng ta cô cũng biết đấy, anh ta hầu như không lộ mặt ở Thịnh Thế, thế cho nên ta không có tổ thư ký, nhưng là chuyện bên đó tuyệt đối ít hơn bên này rất nhiều."

Tổng giám đốc như là muốn xem cô như một tổ thư ký sao?

" Boss, anh muốn xem một phụ nữ như tôi thành đàn ông cũng được, dù sao hiện tại cũng là nam nữ bình đẳng, đàn ông có năng lực , phụ nữ chúng tôi cũng như vậy, nhưng anh lại đem tôi thành cả tổ thư ký?"

Tiết Duệ Uyên nghe cô nói rớt vài giọt mồ hôi lạnh, nghe đến cái tên thì Nhược Huyên, quản lí phòng tiêu thụ à người đàn ông cao lớn như vậy cũng phải chịu thua, không có mấy người phụ nữ có thể làm việc mà chỉ ngủ mười tiếng mỗi tuần.

Buổi sáng theo anh ta đến Italy mở bốn hội nghị, buổi tối lại tham dự tiệc rượu ở Bỉ, cô có thể tỉnh táo nói chuyện với anh, cùng anh đi chào hỏi cổ đông của các công ty, trên máy bay cô cũng không hề sử dụng thời gian ngắn ngủi này để ngủ bù, phụ nữ? cô thật đúng là phụ nữ a.

Tiết Duệ Uyên khụ một tiếng , thanh giọng nói : " Đương nhiên, nếu cô không đồng ý, tôi cũng không miễn cưỡng." . Sau đó anh lại có thâm ý khác nhìn thì Nhược Huyên liếc mắt một cái : " Nhưng cô có biết tôi kì vọng ở cô không chỉ là một thư ký, năng lực cộng tác của cô tôi vô cùng thưởng thức, cũng hiểu được cô có cơ hội thăng chức, có lẽ trải qua rèn luyện lần này, năng lực của cô có thể nâng lên một bậc.

Đương nhiên nếu cô chỉ muốn làm thư ký thì cũng tốt, như thế cô có thể từ chối đề nghị của tôi, tôi hoàn toàn có thể lý giải, cũng tuyệt đối không miễn cưỡng cô." Tiết Duệ Uyên vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của thì Nhược Huyên: " Nhưng mà có một chút đáng tiếc a"

thì Nhược Huyên không liên nhẫn trợn trừng mắt, trời ạ lần này đổi lại dùng phép khích tướng rồi.

" thật ra anh nghĩ muốn gặp mặt người nào đó nhưng lại tìm không được lý do thích hợp , lúc này mới nhớ, có thể đem tôi điều đi, sau đó đem người nào đó điều lên , danh chính ngôn thuận ổn chung một chỗ với anh, tôi nói đúng không? Boss "

Tiết Duệ Huyên nghiêm trang: " Tôi có công tư không rõ ràng như vậy sao ?"


Bộ dáng thì Nhược Huyên cũng nghiêm túc nói : " Tuyệt đối không phải." cô vừa nói cứ gật đầu thật mạnh khẳng định.

Tiết Duệ Huyên lại cố ý khụ một tiếng: " Như thế cô dọn dẹp một chút đi, lập tức đi qua, thư ký Trần Phàm của người lập trình đã liên hệ với phòng nhân sự , cô nhanh đi gặp anh ta đi".

Mới ra khỏi cửa phòng tổng giám đốc, thì Nhược Huyên bị mấy thưa ký mới vừa dựng thẳng tay nghe lén vây quanh, trong đó người mặc váy công chúa Điềm Điềm thăm dò hỏi thì Huyên : " Tổng giám độc có nói gì không?"

Vu Tâm mở to mắt trừng Điềm Điềm một cái : " Chín Huyên có năng lực như vậy, tổng giám đốc còn có thể nói cái gì? Nhất định là khe ngợi chị ấy."

Người hơi chững chạc đem băng đô Thượng Quan Tình liếc nhìn ba người , bình tĩnh nói một câu: " 33 phút lẻ một giây"

thì Nhược Huyên đối với thời gian chính xác tới từng giây có chút không biết nói gì, nhưng bởi vì các cô ấy quan tâm, có phần cảm động cũng cóchút không nỡ đi.

" Cũng chưa nói cái gì, chỉ là điều mình đến làm thư ký cho kỹ sư lập trình."

Mới vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm lập tức nhăm nhúm : " Oa, vì sao?"

Vu Tâm biểu tình giống như Điềm Điềm , nhưng Thượng Quan Tình lại vô cùng bình tĩnh, chỉ có cô nhìn được trong ánh mắt của thì Nhược Huyên có phần không nỡ.

thì Nhược Huyên vỗ vỗ vai Thượng Quan Tình , một tay đặt lên vai Điềm Điềm : " Các cậu sao vậy ? Đây chính là chuyện tốt nha, kỹ sư lập trình bình thường đều không xuất hiện , mình qua bên kia công việc có thể nhẹ nhàng hơn , Boss đã quan tâm mình như vậy , nha đầu ngốc."

Cho dù không bỏ được , Điềm Điềm và Vu Tâm cũng nói chúc mừng thì Nhược Huyên, không khí như vậy không lâu, Vu Tâm lại bắt bình phẩm về trang phục hôm nay từ đầu đến chân của Điềm Điềm, từ vòng đeo tay đến giày cao gót, không chỗ nào không bị Vu Tâm đã kích mạnh mẽ .

thì Nhược Huyên nhìn hai người đang đùa giỡn , khẽ mỉn cười, ống tay áo đột nhiên bị kéo kéo, là Thương Quan Tình.

thật ra cô ấy có gương mặt như búp bê, một chút cũng không quá trưởng thành , nhưng cách cư xử bình tĩnh và ăn mặc như người lớn làm cho cô có vẻ chững chạc, cô cố nhìn ra suy nghĩ trong mắt thì Nhược Huyên: " Cậu vui mừng không?"

thì Nhược Huyên gật gật đầu : " Đương nhiên."

Thượng Quan Tình gật đầu: " Vậy là tốt rồi."

thì Nhược Huyên cảm kích nhìn Thượng Quan Tình, có thâm ý khác nói:" Mình muốn thu dọn chút đồ chuyển qua đó, sau này có thể cậu phải chịu vất vả rồi , cố lên."

thì Nhược Huyên cảm kích nhìn Thượng Quan Tình người cũng như tên gật gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa

thì Nhược Huyên không thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn Thượng Quan Tình ,vẫn vẻ mặt mín cười , xem ra ngày tốt của Boss cũng không tới quá dễ dàng a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui