Hai ngày sau, Lâm Quân Dao rốt cuộc cùng lê được cái mạng của mình, thoát khỏi khu rừng quỷ quái kia.
Một lần nữa nhìn thấy bình minh lên, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực cô không khỏi nhảy lên kích động.
So với lúc vào rừng, cô giờ đã gầy nh, ánh mắt dại ra mà nhìn xung quanh, mái tóc ngắn ngủi rối bù bẩn thỉu, đến cả quần áo trên người, cũng rách nát đến nỗi mơ hồ.
May mắn, trên lưng cô lúc này, lại có thêm tấm da báo, mà tấm da báo này, lại vừa hay có thể giúp cô che thân.
Đi thêm một đoạn nữa, cô phát hiện phía trước có một bóng người, lại gần một chút, mới nhìn rõ dung mạo của người đó.
Co gái đó, là người phụ nữ mang nét đẹp và sự bí ẩn nhất mà cô từng thấy.
Diệp Tử “Chào mừng cô trở về.
Diệp Tử đợi Lâm Quân Dao tới gần mới mỉm cười lên tiếng.
Lâm Quân Dao đã mệt đến sắp ngất xỉu, cũng chỉ gật đầu coi như đáp lại cô ta.
Hai bọn họ trở về, vừa tìm được điểm tựa, Lâm Quân Dao mới cảm thấy được sự tồn tại của mình, trực tiếp không quan tâm địch bạn xung quanh mà ngủ thiếp đi.
Diệp Tử ngồi bên cạnh, chỉ khẽ cười nhạt một tiếng.
Lâm Quân Dao lại mơ một giấc mơ dài, trong mơ, cô thấy bố mẹ mình vẫn còn ở bên cạnh, hàng ngày bọn họ vẫn ở bên nhau nói cười hạnh phúc, mẹ cô thỉnh thoảng sẽ căn nhằn chuyện cô kén ăn, bố cô cũng sẽ có lúc lén lút giấu mẹ, đem cô đi ăn những món ăn vặt lề đường.
Nhưng viễn cảnh đó không kéo dài, trong lúc cô còn đang hạnh phúc nhất, bóng tối liền ập đến, lúc này, trước mặt cô, chỉ còn lại độc nhất hình ảnh cô chới với, tuyệt vọng kêu gào bố mẹ giữa dòng người trong nhà đấu giá ngày đó.
Ánh mắt cuối cùng của bố mẹ, khiến cho trái tim cô dường như bóp nghẹt.
“Dao Dao mau tỉnh lại.”
Tiếng Diệp Tử như một cây búa thần, lập tức đánh tan những mảnh ghép kia trong giấc mơ của cô, Lâm Quân Dao khẽ mở mắt, cô chỉ thấy trong ánh mắt cô gái trước mắt hiện lên vài tia lo lắng, sau đó lại rất nhanh phát hiện ra, mặt mình đã đầy nước từ bốo giờ.
“Cô nhớ bố mẹ mình sao?.
ngôn tình ngược
Lâm Quần Dao không phủ nhận, Diệp Tư đặt một chiếc khăn mùi xoa bên cạnh cô, lại tiếp tục lên tiếng: “Thực ra, tôi rất ngưỡng mộ cô “Hai người đó, nhất định là rất yêu thương cô nhỉ?"
Lâm Quân Dao lau sạch nước mắt: “Phải, trên đời này, sẽ không có người nào có thể thay thế được hai người họ!” Cô nói chắc nịch.
Diệp Tử liếc cô một cái, sau đó ánh mắt lại đưa xa xăm ra bên ngoài cửa xe: “Tôi thì không may mắn như cô, lúc tôi còn sơ sinh, nếu như không có một người ăn mày nhặt được tôi, có lẽ, tôi cũng đã chết trong mùa đông đó..
Nghĩ đến chuyện cũ, Diệp Tử nói rất nhẹ tênh, cô cười nhạt, nụ cười có mang chút trào phúng hiếm có.
“Nói ra, tôi với đảm người đó, có chung một hoàn cảnh, chẳng qua, bây giờ, chúng tôi không phải vẫn sống tốt hay sao?"
"Trương Đình, cũng là cô nhi sao?"
Ủлg hộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m I Nh ảy h*ố ţȓuyëŋ full
Nghe Lâm Quân Dao hỏi, Diệp Tử hơi ngạc nhiên quay lại nhìn cô: “Cô không biết sao?"
Nói đến đây, Lâm Quân Dao không biết vì sao, đột nhiên có chút lúng túng.
Diệp Tử rời ánh mắt đi, nhưng lại có thêm chút sâu thẳm.
“Quân Lâm, Viêm Thần, Lãnh Diệm Đào đều là được Hồng Thiên tìm thấy, anh ấy nuôi bọn họ lớn, cùng Hồng Thiên xông pha lâu nhất, cũng là bọn họ.
“Vậy Trương Đình...? Bọn họ không phải đều gọi anh ấy là lão tam sao, không phải là vì người đến thứ 3 sao?"
Diệp Tử mỉm cười: “Thực ra, Trương Đình chỉ ra nhập với bọn họ trước tôi 1 năm, Hồng Thiên nói rằng, bọn họ có được ngày hôm nay, đều là do công lao của Trương Đình năm xưa...!
Lâm Quân Dao kinh ngạc: “Cái gì?"
Diệp Tử: “Hồng Thiên nói, năm xưa, sau khi được anh ấy thu nhận một thời gian, Hồng Thiên quyết định thanh tây Hắc Long bống, nhưng bọn họ chỉ thiếu có một cơ hội là có thể thành công, lúc đó, tất cả đều không ngờ được, Hắc Long bống đã giăng ra một cái bẫy lớn, 4 người còn lại đều trọng thương, nằm dưới lưỡi dao tử thần, lúc máy chém lao xuống, Trương Đình đã lấy thân đỡ cho 4 người kia, vết đạo chém đó khiến hắn lúc đó đã tử vong.
Hồng Thiên đem được hắn về đến căn cứ, liền điên cuồng vác súng đi khắp nơi săn lùng bác sĩ giỏi, phòng cấp cứu của hắn sáng đèn suốt hơn nửa năm trời, cuối cùng, hắn mới nhặt được cái mạng của mình về "
"Đây cũng là lý do, sau đó Hồng Thiên dùng thủ đoạn ác độc nhất để tắm máu toàn bộ Hắc Long bống, người đời đều nói, xã hội đen vô tình, nhưng tôi lại thấy, bọn họ mới là người có tình nghĩa nhất, Dao, cô nói đúng không?"
Lâm Quân Dao nghe Diệp Tử kể về quá khứ của Trương Đình, cả người từ lúc nào liền lạnh buốt, hai bàn tay cô run rẩy siết chặt.
Diệp Tử không hề gạt cô, có một lần cùng Trương Đình làm tình, cô liền phát hiện trên người hắn có một vết sẹo cực lớn, dài từ ngực đến tận một bên đùi.
Dù vết thương đã lâu, nhưng dấu vết sẹo, vẫn không hề phai nhạt, lúc đó, cô đã kinh ngạc hỏi hắn, nhưng hắn chỉ trả lời qua loa một câu.
Ngoại trừ một lần đó, những lần khác làm tình, hắn luôn để cô quay lưng lại.
Diệp Tử châm một điều thuốc, khói thuốc mờ đục phảng phất làm mờ khuôn mặt của cô ta.
“Tình nghĩa của bọn họ như vậy, không nên vì bất kỳ thứ gì hoặc bất kỳ người nào chia rẽ, có hiểu không?"
Lời ẩn ý này của Diệp Tử, Lâm Quán Dạo đã mơ hồ hiểu ra, chẳng qua, cô cũng chỉ im lặng, hai người nhìn nhau, có thấy rõ ràng, sự kiên quyết và lạnh lùng trong đôi mắt của người phụ nữ đối diện.
Chẳng qua, rất nhanh cô liền hiểu được sự tình hiện tại đang phát sinh.
Không lâu sau khi bọn họ trở lại nơi ở, không khí nơi này bỗng chốc trở nên cực kỳ nặng nề.
Cô còn chưa bước vào trong, Đại Hổ đã từ đầu xông đến giữ tay cô lại.
Ảnh mắt Diệp Tử nhìn hắn, có phần đanh lại không hải lòng.
Đại Hồ ngược lại không hề sợ hãi, hắn đứng thẳng lưng, khí khái hiên ngang: "Cô không thể đưa cô ấy đi"
"Dai Ho?"
"Cô Dao, hãy đi theo tôi, lão đại đang đợi cô!”
Diệp Tử chắn trước mặt cô, ra mặt ngăn cản: “Cậu lúc này không nên tới nơi này, tốt nhất cậu nên quay về lo cho anh ta đi thì hơn!"
"Trước khi lão đại hôn mê đã căn dặn tôi...nhất định phải đưa cô Dao về, nếu không thể đưa cô ấy về, tôi chỉ có thể chết!” Đại Hổ vẫn quyết không nhượng bộ, trước mặt đều là thuộc hạ trung thành của Hồng Thiên, còn cả Diệp Tử ở đó, nhưng Đại Hổ chỉ có một mình, nhưng hắn vẫn hiện ngang.
Lâm Quân Dao nhìn hắn, cô rất nhanh liền bắt được từ khóa quan trọng, hắn nói, hôn mê, là trước khi Trương Đình hôn mê? “Tôi đi cùng anh!”
Cô không do dự, đi đến bên cạnh Đại Hổ.
Diệp Tử tóm lấy cổ tay cô, ánh mắt cô ta có phần ngoan độc cảnh cáo, rõ ràng, những lời trước đó cô ta nói trên xe, đều là ám chỉ tình hình lúc bấy giờ.
Vì một lý do nào đó, Trương Đình lại một lần nữa bảo vệ Có lẽ cũng chính vì vậy, mà giữa hắn với Hồng Thiên đã cô chăng? xảy ra bất hòa.? Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом
“Diệp Tử, tôi cũng chưa nói với cô, tôi là một người rất ích kỷ, trái tim của tôi cũng không dung thứ được nhiều mối quan hệ như thế, cô cho rằng tôi phải hy sinh, nhưng cô nghĩ đó sẽ là cách tốt nhất sao? Sau khi đưa tôi làm con thí tốt thì quan hệ của bọn họ sẽ trở lại như trước sao?"
"Cô trước sau, chẳng qua cũng chỉ muốn biện minh cho sự hèn nhát của bản thân mình mà thôi, anh ta làm nhiều thứ cho cô như vậy, lẽ nào cô còn chưa cảm thấy đủ...?"
Diệp Tử lạnh giọng chất vấn
Lâm Quân Dao không muốn tranh luận với cô ta nữa, cô cảm thấy, ít nhất là lúc này cô còn chưa rõ ràng mọi chuyện.
Diệp Tử nhìn bóng hai người rời đi, cô ta lại không hề ngăn cản, mà trong ánh mắt lúc này, lại có một loại cảm xúc phức tạp.
***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...