Kate bừng tỉnh dậy, và nàng liền nhớ lại mọi chuyện đêm trước. Lúc này đã là buổi sáng một ngày mới và nàng đã nghiễm nhiên là Nữ Bá tước cuả dòng họ Mannering. Căn buồng nàng ngủ tối âm u, chỉ có vài tia nắng lọt qua những tấm rèm nhung nặng nề che kín mấy khung cửa sổ. Nàng chợt nhớ tới chồng mình, và băn khoăn tự hỏi liệu chàng có còn định gây chuyện khó dễ cho nàng nữa không đây? Rồi nàng lại nhớ tới chiếc áo đã rách bươm cuả mình và khẽ nhăn mặt. Vậy là nàng chẳng còn gì cả: không quần, không áo, không cả bàn chải đánh răng lẫn lược chải đầu. Quả là chẳng có cô gái nào đi lấy chồng mà lại rơi vào hoàn cảnh như nàng hết. Thôi được, nàng sẽ phải báo đức ông chồng lo sắm sửa mọi thứ cho nàng.
Nàng rời khỏi giường, đi chân trần trên sàn gỗ và rùng mình vì lạnh, mặc dù trong phòng có lò sưởi. Nàng thở dài, quấn chiếc khăn trải giường quanh người và tiến về phía cánh cưa? phòng thay quần áo. Nàng gõ cưa?. im lặng. Nàng gõ mạnh hơn. Vẫn không thấy động tĩnh gì. Tức mình, nàng xô mạnh, cánh cửa nhẹ nhàng bật ra. Không chốt, không khóa. Trong phòng trống rỗng. Chán nản, nàng quay về buồng ngủ. Lúc đã ngồi vào giường nàng mới chợt nhận thấy có chiếc phong bì đặt trên mặt bàn ngủ kê cạnh đầu giường. Nàng ngạc nhiên xé phong bì và rút ra một mảnh giấy. Nội dung cuả nó khiến lòng nàng tê tái:
"Chúc phu nhân Mannering cuả tôi một buổi sáng tốt lành.
Tôi cảm thấy rằng sau tất cả những gì cô đã trải qua thì cô thích có thêm chút thì giờ để ngủ hơn là có với tôi một nụ hôn tạm biệt trước lúc xa nhau, vì vậy tôi không dám đánh thức cô.
Tôi hy vọng cái lò sưởi mà tôi đã nhóm lửa sẽ giúp cô đủ ấm cúng cho đến lúc cô Premble mang đồ đạc cuả cô tới. Vì rằng bọn người hầu trong nhà tôi đều là đàn ông nên tôi đã ra lệnh cho chúng không được làm phiền giấc ngủ cuả cô, cho tới khi cô Premble đến đây.
Cô đã nói rằng cô căm ghét tôi. Vì thế tôi hy vọng cô sẽ không lấy làm bất bình khi tuần trăng mật cuả chúng ta phải kết thúc sớm bằng việc tôi trở về với biển. Tôi cũng xin nói rõ là chuyến đi biển này khá dài và tôi không biết đến khi nào mới được quay trở lại.
Dù sao cô cũng có cô Premble làm bầu bạn, do vậy tôi đi lòng cũng yên tâm.
Còn một điều nữa tôi muốn nói với cô. Tôi đã nói là sẽ không động đến cô nữa, trừ phi chính cô muốn thế. Mong cô nhớ kỹ cho điều đó. Nhưng xin cô hãy cư xử cho xứng đáng với đia. vị hiện nay cuả mình. Cô dám đâm dao vào ngực tôi thì tôi cũng sẵn sàng giết cô nếu cô cho phép bất cứ thằng nào mò vào giường mình.
Người chồng nhân hậu cuả cô,
Branwell "
Bức thư bị vò nát trong tay Kate. Nàng quẳng nó vào ngọn lửa đang rực hồng trong lò sưởi và bưng mặt khóc. Chàng đã bỏ nàng mà đi. Điều này vượt ra ngoài mọi dự kiến cuả nàng.
Lát sau, khi nước mắt đã cạn thì cơn giận khác lại dâng lên. Làm sao chàng dám bỏ rơi nàng như vậy? Dì Sarah, cô Nell và những người hầu cuả chàng sẽ nghĩ thế nào về chuyện này? Chàng đã bỏ mặc nàng tự đương đầu với đủ mọi chuyện. Vậy mà gọi là lấy nhau ư? Nàng thậm chí cũng chẳng được chàng trao nhẫn cưới nữa. Được, đã thế nàng sẽ cho chàng biết tay! Nàng sẽ dạy cho chàng một bài học đính đáng về chuyện dám xúc phạm đến lòng tự trọng cuả nàng.
Có tiếng gõ cửa, và một giọng nói thân thuộc vang lên.
− Cô Nell, ôi cô Nell!- nàng reo lên, quấn vội tấm vải trải giường lên người, chạy ra mở cửa và nhào vào lòng bà nhũ mẫu cuả mình.
− Thôi nào, thôi nào- bà Premble âu yếm nói- Cô đem áo măng tô và các thứ khác đến cho con đây. Tóc tai con sao rối tung lên thế này?- Bà bước vào phòng và lập tức đến bên giường dọn lại cho phẳng phiu trước khi quay lại phía Kate, lúc này đã quấn kín người trong chiếc măngtô.
− Những gì còn lại cuả con sẽ được đem đến đây nội trong ngày hôm nay- bà nói- Còn bây giờ phải gọi người quản gia chuẩn bị phòng tắm cho con mới được.
Trong lúc chờ đợi để tắm, Kate lại chui vào giường nằm, phớt lờ ánh mắt chê trách cuả bà Premble.
− Ôi, cô Nell, đừng nhìn con một cách nghiêm khắc thế.
− Cô nào có dám thế, hả con? Bây giờ con đã là bà Mannering rồi, đâu cần sự chỉ bảo cuả cô nữa- cô Nell hiền hậu nói và ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh giường, hai tay bà đặt trên đầu gối.
− Cô có thích ở đây không, cô Nell?- Kate tỉ tê hỏi- Bây giờ cô sẽ được gần ông thuyền phó Hatch cuả mình rồi.
− Ông Hatch đã đi cùng ngài Bá tước rồi còn gì? Cô không hy vọng họ sẽ sớm trở về đâu.
− Nhưng làm sao cô biết chuyện đó? Con đã kịp nói với cô là Bá tước Mannering đã ra đi đâu?- Kate ngạc nhiên.
− Hôm qua ông Hatch có đến gặp cô- Premble đáp- Nào, Kathleen, con có thể kể cô nghe chuyện gì đã xảy ra với con vậy?
− Ôi, cô Nell, chuyện này khó nói lắm ...Cô cũng biết đấy, Danny nghĩ là cậu ấy muốn cưới con, nhưng con xem ra cậu ấy không làm nổi điều đó, và con muốn quay về nhà. Nhưng cậu ấy và Bá tước đều lo ngại cho thanh danh cuả con, và cả cuả họ nữa. Cuối cùng mọi người thấy chỉ có đám cưới là giải pháp hay nhất. Vậy là con ở đây, trở thành nữ Bá tước Mannering!
− Đó quả là một câu chuyện thần thoại lạ kỳ nhất mà cô từng được nghe thấy- Cô Premble chậm rãi nói- bà Haverly đã rất vui sướng khi nhận được thông báo cuả ngài Bá tước về việc ngài thành hôn với con. Bà nhờ cô chuyển lời chúc mừng nồng nhiệt nhất đến với con. Chỉ có điều bà rất ngạc nhiên về chuyến đi biển đột ngột lần này cuả Bá tước.
− Con cũng thế ...
− Còn cô thì không ngạc nhiên chút nào. Ngài Bá tước ra đi lần này là do yêu cầu cuả đất nước- cô Premble thận trọng nói.
− Cô nói sao, cô Nell?- Kate mở to mắt.
− Ồ, ông Hatch đã bắt cô phải tuyệt đối giữ bí mật, nhưng cô nghĩ con có thể nghe được- cô Premble thì thầm- Chỉ có điều con đừng kể với ai nhé. Ngài thủ tướng Pitt đã trao cho Bá tước đi thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt.
− Nhiệm vụ gì vậy?- Kate kêu lên.
− Cô không biết. Nhưng cô hy vọng con sẽ không lấy làm buồn phiền khi chồng mình phải ra đi vì một sứ mạng quan trọng như vậy cho đất nước.
− Ồ, không, tất nhiên không- Kate lơ đãng đáp.
Nàng chợt phát hiện ra một khía cạnh mới trong cuộc sống cuả chàng và điều đó hấp dẫn nàng quá. Nhưng nàng tạm thời gạt bỏ những ý nghĩ này sang bên. Dẫu sao vết thương lòng cuả nàng vẫn còn đó, và ý chí trả hận cuả nàng vẫn đang được nung nấu. Nàng không phải tìm kiếm những nét mới mẻ hấp dẫn trong con người chàng. Nàng chỉ cần cho chàng một bài học đích đáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...