Luân Đôn – 1862
Một đêm đáng yêu để chết.
Hoàng hôn tàn dần cũng là lúc những chùm bông tuyết nặng nề bắt đầu rơi xuống từ bầu trời không sao. Mọi thứ tồi tàn, xấu xí và bẩn thỉu trên những con phố đông đúc của quận Whitechapel sẽ sớm bị vùi chôn trong tấm chăn lông trắng. Những bông tuyết nhảy múa, xoay xoay quanh ngọn đèn đường, khiến ánh sáng của chúng yếu đi thành một vầng sáng mờ mờ.
Jenny O’Flaherty kéo chiếc khăn trùm lên mái tóc đen mượt, cúi đầu và rảo bước. Vẻ đẹp chói lòa của tuyết không làm cơn gió ngừng cắn những chiếc răng lạnh băng qua tấm khăn đã sờn của cô. Cô chưa bao giờ hăm hở trở về căn hộ tồi tàn mà cô đang chia sẻ cùng với ba cô gái khác như lúc này. Cô sẽ sớm được ngồi trước lò sưởi với một bát cháo yến mạch để làm ấm đôi tay và cả cái bụng của mình.
Khi một tên hầu xô cô ra khỏi đường để bà chủ của gã có thể đi qua, Jenny liếc ánh mắt khao khát về phía đôi găng tay da dê sang trọng của người phụ nữ đó. Công việc của người thợ may mười lăm tiếng một ngày khiến những đầu ngón tay cô nhức nhối và đau buốt. Trong những đêm lạnh giá thế này, thỉnh thoảng chúng nứt nẻ và chảy máu, khiến cô bật khóc.
Cô ngẩng cằm lên và gạt bỏ cảm giác tự thương hại. Người mẹ già thân yêu của cô, Chúa an ủi linh hồn bà, đã luôn động viên cô hãy xem như mình vẫn là người may mắn. Không một quý ông nào lại thuê một cô nàng người Ai-Len không có giáo dục để dạy dỗ con cái hay làm người bầu bạn với vợ ông ta, nhưng ít nhất cô không phải lê lết trên đường phố như rất nhiều cô gái khác cùng xuống thuyền từ Dublin ba năm trước. Ý nghĩ bán mình cho mọi tên đàn ông với một khúc xương trong quần và hai đồng si-linh để cọ vào nhau khiến cô lạnh buốt đến tận tâm can.
Khi cô đến đầu con ngõ tối tăm tiếp theo, bước chân cô chậm lại. Cô có thể thu ngắn được đoạn đường kéo dài qua gần ba khu nhà trên đường đi bằng cách đi tắt qua một con ngõ quanh co. Bình thường cô sẽ không mạo hiểm như thế, nhưng chắc chắn sẽ không có ai chặn đường cô trong một đêm lạnh cắt da cắt thịt như thế này. Cô không có túi tiền nào để có thể bị cướp giật; và với đôi vai co lại để chống cự với gió buốt và chiếc khăn trùm lên che đi đôi má hồng, bất kỳ gã đàn ông nào định làm chuyện xấu xa đều có thể dễ dàng nhầm cô với một bà lão không còn răng.
Tha thiết nghĩ đến ánh lửa lách tách và bát cháo yến mạch bốc hơi đợi cô ở cuối cuộc hành trình, cô liếc nhìn đám đông hối hả sau lưng lần cuối rồi rẽ ngoặt vào con ngõ.
Cô vội vã xuyên qua những bóng tối lay động, cảm giác lo lắng tăng lên theo từng bước chân. Cơn gió thổi xuyên qua đường hầm được tạo bởi những tòa nhà đổ nát đang trùm lên cô, gào thét như một người tình bội bạc. Cô liếc trộm qua vai, mong rằng cô đã ở trên những đường phố đông đúc và đi thêm vài khu nhà nữa để đến căn hộ của mình. Mặc dù tuyết đã phủ lên con ngõ chỉ có dấu chân của riêng cô, nhưng cô thề rằng cô nghe thấy một tiếng bước chân đột ngột sau lưng.
Quyết tâm đi đến cuối con ngõ trước khi có lý do thực sự để hối hận với quyết định của mình, cô bắt đầu chạy. Cô gần như đã đi đến đầu con ngõ thì gót giày vấp phải một viên sỏi và ngã sóng xoài.
Một cái bóng phủ lên cô. Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, run sợ trước thứ cô có thể nhìn thấy. Nhưng tiếng thở dốc sửng sốt của cô nhanh chóng bị nuốt lại và được thay thế bởi một tiếng nấc nhẹ nhõm. Không một kẻ móc túi nào lại ăn vận đẹp đẽ như thế này.
Khi người lạ mặt phía trên cô nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay và nâng cô đứng dậy, cô nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm vào một đôi mắt dường như tỏa sáng trong ánh đèn mờ ảo.
“Con cừu tội nghiệp”, người vừa giúp cô ngâm nga. “Cú ngã khá nặng nhỉ. Em có một cái tên chứ, em bé?”
“Jenny”, cô thì thầm, sững sờ bởi đôi mắt tuyệt đẹp đó. “Tên tôi là Jenny.”
Người lạ mặt mỉm cười, rõ ràng đã nhận ra chất giọng mượt mà dễ thấy của cô, “Đó là một cái tên dễ thương cho một cô bé dễ thương”. Nụ cười đó nhạt đi, “Nhìn kìa! Tay em đang chảy máu!”
Jenny co những ngón tay trong bàn tay bị rách lại, bỗng nhiên xấu hổ vì làn da thô ráp và những ngón tay dơ bẩn của mình. “Không sao đâu. Chỉ là một vết xước thôi.”
“Sao em không để ta xem qua nhỉ?”
Cô cố gắng cưỡng lại, nhưng cái nắm tay của người lạ mặt mạnh mẽ đến ngạc nhiên. Trước khi nhận ra, lòng bàn tay của cô đã phơi bày dưới ánh mắt sáng rực đó. Cô nghĩ người lạ mặt sẽ đưa cho cô một chiếc khăn tay để buộc vết thương. Nhưng trước sự sửng sốt tột cùng của cô, người lạ mặt uốn những ngón tay cô ra sau và bắt đầu liếm những giọt máu mới rỉ ra bằng cái lưỡi tham lam.
Run rẩy vì hoảng hốt, Jenny giật tay lại và quay ngoắt mình để chạy, bắt đầu nghi ngờ rằng sẽ không có ngọn lửa ấm áp hay bát cháo yến mạch trong tương lai nữa. Trước khi cô chạy được hai bước, người lạ mặt đã túm lấy cô và giật ngược trở lại một cách không thương xót. Cô đang như trứng chọi đá, hai bàn tay của cô cong lại thành những cái móng vuốt tuyệt vọng, nhưng sức mạnh của cô không bì được với kẻ tấn công.
“Ngủ ngon, Jenny ngọt ngào”, giọng nói như hát thì thầm bên tai cô trước khi mọi thứ đỏ lòa, sau đó tối đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...