Người Thừa Kế

Từ sau buổi làm tình đó, tôi vừa thấy Khương Nam sẽ đi vòng.

Hiện tại chúng tôi đã từng trần truồng trước mặt nhau, nảy sinh quan hệ vượt quá khoảng cách, hơn nữa trong cơn đê mê vì thuốc tôi còn nói mấy lời cầu xin không dám nhớ lại, thật sự lúng túng muốn độn thổ.

Ba qua đời, đã nói sẽ chăm sóc người từng là tình nhân của ba, kết quả lại chăm sóc lên tận giường.

Ông cụ nhà tôi ở dưới suối vàng biết được, chắc sẽ giận đến mức đội mồ sống dậy. 

Liên tục mấy ngày nay tôi không xuất hiện trước cửa phòng Khương Nam, cũng không mặt dày mời hắn ăn sáng chung nữa.

Được cái gan tôi lớn, trốn trong phòng mấy ngày, dưỡng tốt cái mông đáng thương chịu đủ loại giày vò lại lăm le tái xuất giang hồ, tiếp tục ra ngoài lang thang.

So với phản ứng tôi, Khương Nam không đặt nặng lắm chuyện ngày hôm đó.

Hắn ngồi trên ghế salon ở phòng khách xem tin tức, thấy tôi từ trên lầu đi xuống, thái độ vô cùng tự nhiên, vẫy tay bảo người giúp việc bưng trà chiều để xuống trước chỗ ngồi bên cạnh hắn.

Xem ra gần đây Khương Nam không bận rộn như trước nữa, còn có thời gian nhàn nhã thưởng thức trà chiều với tôi.

Tôi ngồi bên cạnh hắn, cầm ly lên uống một ngụm, âm thầm quan sát hắn.

Khí tràng của Khương Nam cực kỳ mạnh, cho dù không nói lời nào nhưng cũng khiến người khác không thể xem nhẹ cảm giác tồn tại.

Dưới mông tôi như có lửa đốt, không ngồi yên nổi cứ nhích tới nhích lui. Quả thực tôi không quen việc yên tĩnh ngồi chung với hắn như vậy, tôi ho nhẹ một tiếng: “Anh Nam, buổi tối em nấu cơm cho anh nhé, được không?”

Khương Nam nghe vậy, cuối cùng cũng dời mắt từ màn hình sang mặt tôi, nhướng mày nói: “Em biết nấu cơm?”

Tôi gãi đầu, ngượng ngùng trả lời: “Hồi bé em ở chung với bà nội, sức khỏe bà không tốt nên em học cách nấu ăn.”

“Vậy bây giờ bà nội em đang ở đâu?”

“Bà đã qua đời từ lâu rồi.” Nhắc tới bà nội, tôi thấy hơi buồn.

“Trước kia anh có một đứa em trai.” Khương Nam rũ mắt, giống như đang rơi vào hồi ức. “Nhưng mà, thằng bé cũng đã qua đời từ lâu.”

“… Anh Nam, xin lỗi.”

“Xin lỗi gì chứ. Sinh lão bệnh tử, âu cũng là lẽ thường.” Khương Nam đưa tay xoa cái đầu đang cúi gằm xuống ngực của tôi, động tác rất dịu dàng.

Tôi được hắn xoa vô cùng thoải mái, vô thức nói với hắn: “Anh Nam, anh cũng có thể xem em là em trai anh.”

Nói xong tôi lại cảm thấy mình thật buồn cười. Nào có em trai lên giường với anh trai.

Vả lại, cách tầng quan hệ của ba tôi kia, tôi còn xem như là em trai chạy vặt của hắn.

Khương Nam không để tâm, chỉ là mỉm cười nhìn tôi, không nói gì, tiếp tục cúi đầu xem tin tức của hắn.

Tôi yên lặng uống hết trà, nhìn bầu trời vẫn còn sáng ngoài cửa sổ, chậm rãi nhích qua hỏi hắn: “Anh Nam, anh thích ăn gì? Buổi tối em làm cho anh.”


“Gì cũng được.” Khương Nam thong thả bưng lên ly trà trước mặt, uống một hớp: “Em cứ tùy ý phát huy.”

Sự thật chứng minh, tay nghề của tôi cũng không tệ lắm. Nhất là đối với người ăn quen sơn hào hải vị như Khương Nam mà nói, thức ăn bình dân nhà làm sắc vị hương đầy đủ vẫn rất ngon miệng.

Khương Nam khen đồ ăn tôi nấu rất ngon, tôi vui đến phổng mũi, ăn nhiều hơn một chén cháo so với ngày thường.

Kết quả là… Tôi bị đầy bụng.

Tôi xoa cái bụng căng tròn, còn quấn lấy Khương Nam chơi rất lâu, mãi đến lúc sắp tới giờ ngủ, tiêu hóa gần hết đống đồ ăn rồi tôi mới lưu luyến không thôi đi về phòng mình.

Cuộc sống sau đó lại trở về nề nếp, kỳ nghỉ hè thoải mái có người đẹp bầu bạn, hoàn toàn khớp với dự tính ban đầu của tôi.

Tôi nhận ra không cần biết mình làm chuyện gì, chỉ cần có Khương Nam làm chung sẽ rất thú vị, dù chỉ là thi thoảng cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi game, cùng nhau ngắm cảnh đêm, cùng nhau đọc sách.

Tôi thật sự càng ngày càng thích hắn.

Tôi thậm chí không hề nghĩ nhiều, cho dù hắn không còn đẹp trai nữa, tôi vẫn luôn thích hắn.

Ả đàn bà đánh thuốc tôi đã bị tìm ra sau đó, nghe nói cô ta là người của nhà đối địch với Thẩm gia phái tới.

Lúc biết tin này, tôi vừa kinh ngạc vừa buồn bực. Bọn họ boss lớn xã hội đen đánh nhau liên quan gì tới thằng ngoại con mẹ nó đạo tôi đây chứ, đánh thuốc tôi làm gì.

Ngay cả mặt Thẩm gia tôi còn chưa thấy đấy, ok.

Chẳng lẽ vì hôm đó tới quán bar nói tên hắn nên tôi bị theo dõi?!

Quả nhiên bắp đùi boss lớn không thể cứ thích thì ôm được, nếu không chẳng biết mạng nhỏ của mình tèo từ bao giờ.

Mỗi ngày của kỳ nghỉ hè cứ thế trôi qua, tôi và Khương Nam không ai nhắc lại buổi làm tình ngày đó.

Ngoại trừ bất ngờ bị chịch mông nở hoa ra thì cuộc sống nghỉ dưỡng mùa hè của tôi vẫn khá là phong phú đa dạng.

Gần đây người đẹp lại bận rộn như cũ nhưng rõ ràng không đến mức thần long thấy đầu không thấy đuôi giống hồi trước, tôi bắt đầu có cơ hội âm thầm ngắm hắn, ngắm đến ghiền.

Tối nay, Khương Nam về rất muộn.

Khi đó tôi đang ở dưới tầng, ngồi trong phòng khách chơi điện thoại, thấy hắn vào nhà bèn vội vàng đứng lên đỡ hắn.

Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, chắc là tham gia tiệc tối hoặc ra ngoài bàn chuyện làm ăn. Tôi đỡ hắn lên lầu, thấy mặt hắn đỏ bừng, im lặng không nói gì, đoán chắc hắn uống không ít. Tôi lại chạy xuống tầng bảo người giúp việc nấu canh giải rượu.

Nghe được tiếng tôi bưng bát canh giải rượu quay lại, Khương Nam đang dựa vào ghế salon cạnh cửa kính sát đất từ từ mở mắt ra.

Mặc dù hắn đang say mèm nhưng đôi mắt đẹp vẫn cực kỳ bình tĩnh.

“Anh Nam, uống canh giải rượu đi.” Tôi đi tới ngồi xuống cạnh hắn, thấy hắn ngồi yên không cử động bèn bỏ bát canh xuống, định cởi áo vest giúp hắn, đút canh cho hắn.


Ai ngờ tay tôi vừa chạm vào ống tay áo thì hắn đột ngột đưa tay nắm lấy tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi ngã lên người hắn.

Tôi nửa nằm nửa quỳ trên đùi hắn, lập tức cảm nhận được nhiệt độ dưới lớp vải vóc giữa đôi chân săn chắc, khuôn mặt không khống chế được bắt đầu nóng lên.

Hắn buông tay tôi ra, đầu tiên là vuốt ve môi tôi, sau đó hướng xuống hầu kết đang hiển lộ trong tầm mắt hắn.

Ngón tay của hắn có vết chai, lúc ngón tay chạm vào da cổ khiến tôi hơi nhột.

Tôi không kìm nổi bắt đầu hít thở nhanh hơn, vô thức nuốt nước miếng.

Đầu ngón tay của hắn đè xuống cổ họng mịn màng của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng điệu đều đều hỏi: “Hạ Cảnh, em nói xem tại sao cô gái trong quán bar lại đút thuốc kích dục cho em?”

“Cái gì?” Tôi sững sờ, cái này sao tôi biết.”Hôm đó em ngồi ở đằng kia uống rượu, cô ta đột nhiên tới chỗ em.”

Tôi cũng rất hối hận tại sao ngày đó lại chạy tới quán bar.

Được rồi, thật ra tôi cũng không hối hận lắm.

Dẫu sao vì bị đánh thuốc nên mới có cuộc vui kia.

Thấy mặt tôi đầy vẻ kinh ngạc và mù mờ, Khương Nam rũ mắt mỉm cười. Mấy giây sau, hắn thôi không cười nữa, bỗng chốc bóp cổ tôi.

Tôi ho khan dữ dội, vốn tưởng Khương Nam đang giỡn nhưng tay hắn giống như gọng kìm càng lúc càng bóp chặt, tôi không thoát nổi, hoàn toàn không thể thở được, trong nháy mắt gương mặt đỏ bừng.

“Anh, anh Nam, anh mau… mau buông tay… khụ, khụ…”

Tôi ra sức kéo tay hắn ra, không biết hắn dùng bao nhiêu sức mà tôi không thể thoát nổi cũng chẳng thể kéo được tay hắn.

Đầu óc dần dần bắt đầu choáng váng, trong khoảnh khắc thiếu dưỡng khí cực độ, tôi lạc giọng cầu xin hắn: “Anh, anh, anh uống nhiều quá… em, em… sắp chết… xin anh… buông em ra…”

Khương Nam lạnh lùng nhìn tôi giãy giụa một cách yếu ớt trong tay hắn, dường như đang quan sát kỹ phản ứng của tôi.

Có lẽ tôi sắp đi gặp ba rồi.

Tuy nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu nhưng tôi thật sự không muốn chết, tôi chưa sống đủ đâu.

Ngay tại lúc tôi sắp tắt thở, cuối cùng Khương Nam cũng buông bàn tay đang bóp cổ tôi như gọng kìm ra.

“Khụ khụ khụ…” Mặt tôi tím đỏ, ôm cổ quỳ trên sàn nhà ngoác miệng tham lam hít không khí vào, nước mắt nước mũi không khống chế được trào ra.

Khương Nam lạnh lùng nhìn tôi lăn sang một bên chật vật ho khù khụ, vắt chéo đôi chân dài lên chờ động tác tiếp theo của tôi.

Tôi không buồn lau nước mắt, ấm ức gào to với hắn: “Vừa nãy anh định bóp chết em hả?!”


“Đúng.”

Hắn lại thản nhiên thừa nhận!

Tôi khó mà tin nổi trừng hắn, cũng không thèm quan tâm nước mũi đang chảy xuống. Tôi nghe được tiếng lòng vỡ nát của mình: “Tại sao?!”

“Em cho rằng vì sao?”

“…” Tôi thở dốc kịch liệt, luôn miệng ho khù khụ: “Bởi vì em không giải thích được tại sao em bị người ta đánh thuốc, khiến anh không thể không lên giường với em nên anh muốn bóp chết em sao?!”

Tôi giận dữ mà không có chỗ nào xả ra bèn giơ tay muốn đấm hắn.

Dĩ nhiên quả đấm kia không chạm vào người Khương Nam được, hắn nghiêng đầu dễ dàng tránh thoát.

Tôi đỏ mắt, cảm giác trong mắt lại có thứ gì đó âm ấm chảy ra. Tôi túm lấy cổ áo hắn, hét lớn: “Anh tưởng em muốn vậy hả?! Anh tưởng em muốn bị anh đè dưới thân lắm ư?! Anh… anh…”

Có lẽ là ghét việc tôi không ngừng lải nhải lên án quá phiền phức, biểu cảm đỏ mắt rơi lệ quá khó coi nên Khương Nam cũng túm cổ áo tôi.

Hắn kéo tôi đến trước mặt hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của tôi, hôn xuống đôi môi tôi.

“Ưm…” Trong nháy mắt miệng lưỡi tiếp xúc với nhau, tay tôi không tự chủ được mềm nhũn. Cùng với đầu lưỡi đang liếm, tách đôi môi tôi ra, luồn lách trong khoang miệng tôi là tiếng thở dốc và rên rỉ của tôi.

Không sai, tôi vô dụng vậy đấy.

Suýt nữa bị hắn bóp chết, bây giờ lại vì nụ hôn của hắn mà bớt giận hơn nửa.

“Tiểu Cảnh, xin lỗi, anh uống nhiều quá, vừa nãy không tỉnh táo lắm.” Khương Nam sờ má tôi. Khi đầu ngón tay hắn vô tình chạm vào cổ tôi, tôi theo bản năng muốn né tránh.

Hắn ý thức được tôi đang đề phòng bèn cúi xuống dụi đầu vào cần cổ tôi, dịu dàng hôn. “Xin lỗi.”

Tôi không biết nên trả lời thế nào.

Kỳ thực tôi phải cực kỳ tức giận cực kỳ khó chịu, dẫu sao tôi cũng suýt chết trong tay hắn nhưng được hắn dịu dàng hôn môi, tôi lại vô duyên vô cớ cảm thấy vui vẻ.

Tôi nghĩ làm một thằng đàn ông, tôi không nên nhỏ mọn.

“Được rồi, nếu anh uống nhiều quá thì em tha thứ cho anh.” Tôi sụt sịt mũi, nghiêm túc nói với hắn: “Canh giải rượu sắp nguội rồi, anh uống xong rồi ngủ sớm nhé.”

Tôi bưng canh cho hắn, nhìn hắn uống xong.

Khương Nam bỏ bát xuống, yên lặng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cho rằng hắn đang nhìn dấu tay tím bầm trên cổ tôi.

Vừa nãy hắn dùng rất nhiều lực, mặc dù tôi không thấy được nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được hẳn cổ mình rất thảm.

“Anh Nam, vậy em về ngủ nhé.” Tôi đã nói tha thứ cho hắn thì tôi sẽ không nhắc lại vết thương này.

Tôi đứng lên đang định rời đi, bỗng Khương Nam cầm lấy tay tôi, ấn tôi xuống ghế salon, sau đó cúi người xuống hôn tôi. Khắp người hắn toàn mùi rượu, kỳ thực không thơm tho lắm nhưng tôi lại giống như trúng độc, mê muội đá lưỡi với hắn.

Rõ ràng hắn là người vài phút trước muốn đưa tôi vào chỗ chết nhưng giờ phút này tôi lại hứng tình dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, cam tâm tình nguyện mở miệng đón lấy sự xâm lăng của hắn.

Đối với tôi mà nói, hắn đại khái là một loại độc.


“Anh…” Tôi bị kẹp giữa ghế salon và cơ thể Khương Nam, trong lúc bị hôn choáng váng đầu óc, mơ hồ nói: “Em thật sự rất thích anh…”

Hắn không trả lời mà chỉ ôm chặt tôi, cho tôi một nụ hôn sâu hơn, nóng bỏng hơn.

Hành động của người say thường không thể dự đoán được, tôi quyết định không nghĩ tới cảnh tượng Khương Nam bóp cổ tôi nữa, nghĩ nhiều hơn về cảnh tượng ướt át hôn môi với người đẹp.

Tuy nói làm cũng đã làm rồi nhưng đối với tôi mà nói, ý nghĩa của hôn môi còn hơn cả làm tình.

Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh hắn rũ mắt hôn tôi thì tôi sẽ cười ngây ngô giống một thằng ngốc, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng con nhà giàu đẹp trai của mình.

Dĩ nhiên, cái giá phải trả cho hôn môi với người đẹp là cái cổ sưng tấy nhiều ngày trời, hại tôi trong mùa hè nóng nực phải mặc áo tay ngắn có cổ.

Mấy thằng bạn cùng phòng thấy bộ dạng mới của tôi trong chiếc áo POLO, cười ngặt nghẽo suýt thì nằm xuống đất lăn lộn.

“Tiểu Hạ, trời nóng chảy mỡ thế này mà mày mặc cái gì vậy!”

“Đúng vậy, đúng vậy, quần short ống rộng của mày đâu, áo phông của mày đâu, dép kẹp của mày đâu?”

“…” Tôi im lặng nhìn tụi nó.

Tao bị người ta đánh thuốc lên giường với đàn ông, suýt nữa bị anh ta bóp chết tươi, là sợ dọa mấy thằng tụi mày nên mới cố ý che lại đấy. Nói thật cho tụi mày thì con tim nhỏ bé của tụi mày chịu được hả? Hừ.

Tính cách của mấy thằng bạn cùng phòng chính là ngoài miệng thì nói không ăn vặt đâu, đến khi tôi lấy ra đủ loại đồ ăn vặt và máy chơi game đời mới nhất thì tụi nó lập tức ngậm miệng, đứng dậy nhường chỗ ngồi vàng cho tôi, bưng trà dâng nước, luôn miệng khen đồ tôi mặc hôm nay cực kỳ có phẩm vị.

Tôi vui sướng chơi game ở nhà thằng bạn cùng phòng, chơi suốt đến chập tối mới tạm biệt tụi nó.

“Này, sao nay Tiểu Hạ về sớm vậy? Chơi thêm vài ván nữa đi, mày vội vã về là sao?”

“Đúng đấy, sao vậy, có bạn gái rồi à?”

“Đừng đi chứ, mày đi rồi tụi tao làm sao đây?”

Tôi đứng dậy chạy tới cửa đổi giày, vẫy tay với tụi nó: “Tao có hẹn ăn tối với một người, bái bai.” Đã hẹn tối nay nấu cơm cho Khương Nam, tôi phải về sớm chuẩn bị đồ.

Vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên tôi bảo tài xế đậu xe ở bãi đỗ cách xa khu nhà của thằng bạn cùng phòng chờ tôi.

Tôi đi thang máy xuống tầng, ngâm nga một đoạn nhạc ngắn bước ra cửa chính của khu nhà, lúc quẹo vào con hẻm cạnh một cửa hàng tiện lợi bỗng có người xuất hiện kéo lấy tay tôi.

“Ôi đệt!” Tôi bị dọa sợ suýt nữa nhảy cẫng lên, phản ứng đầu tiên là chạy trốn.

Ngẩng đầu nhìn, con mẹ nó, người kéo tôi là một người đội mũ lưỡi trai đen kéo sụp vành mũ che kín mặt.

Từng bị xã hội đen bắt đi trước cửa trường học, từng bị ả đàn bà không biết là ai đánh thuốc ở quầy bar, tôi đã không còn ôm hy vọng gì với xã hội này.

Ai biết người này định làm gì chứ, lỡ cầm dao xiên tôi một nhát thì phải làm sao!

“Đừng sợ, đừng sợ.” Mũ lưỡi trai nhỏ giọng an ủi người đang vô cùng hoảng sợ là tôi.

Anh ta ngẩng đầu lên, thì ra là một anh giai trẻ trung tuổi cũng xấp xỉ tôi.

“Anh muốn làm gì?! Cướp tiền?!” Tôi cảnh giác trợn mắt nhìn anh ta, định nhân cơ hội chạy trốn bất cứ lúc nào.

Anh ta nhìn ra suy nghĩ của tôi, biết có lẽ không ngăn được tôi vì vậy lo lắng nhìn xung quanh, thấp giọng thì thầm với tôi: “Hạ thiếu, tôi là bạn của… Hạ gia, tên tôi là Khương Nam.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui