Người Săn Ác Quỷ

“ Đừng chụp nữa.” Tôi nói với Ngân Hách đang ngồi trên ghế nệm và tiếp tục chụp hình tôi. “ Máy ảnh ở đâu có thế? Chụp như thế lãng phí phim lắm?”

“ Tớ mua đấy. Phim cũng mua rất nhiều. Cho nên, cậu không cần lo.”

Tách!

“ Đừng chup nữa!”

“ Nào, cười lên.”

“ Lêu lêu...”

Tôi làm một cái mặt quỷ.

Tách!

“ Này này! Đưa đây, mau đưa hình đây.!”

“ Không cho.”

Ngân Hách cầm máy ảnh chạy vào phòng đóng cửa lại.

“ Này! Mở cửa! Hạ Ngân Hách! Không mở hả? Cậu chết chắc!”

Cộc cộc cộc.

“ Tớ điên sao? Tớ mở cửa, cậu sẽ giật hết mấy tấm hình. Tớ phải giấu chúng đã.”

“ Câm miêng! Mau đưa đây. Đưa đây! Đây là cậu xâm phạm quyền tự do của tớ đấy. Mau trả hình cho tớ.”


“ Cậu có vào cũng không tìm thấy.”

Tôi nhìn cánh cửa, giống như đang nhìn Ngân Hách vậy, bỗng nghe một vật dựa vào cửa, tiếp theo là tiếng ma sát. Có lẽ là Ngân Hách ngồi dựa vào cửa. Tôi cũng ngồi dựa vào cửa, cứ như thế, chúng tôi ngồi dựa vào nhau qua cánh cửa.

“ Trả hình cho tớ.”

“ Đợi tớ chết rồi sẽ trả cho cậu. “

“ Dẹp... thôi được. Cho cậu hết, được chưa?”

“ Tớ vốn định lấy hết.”

“ Cậu....”

“.... Huệ Bân, xem ra tớ nghĩ sai rồi.”

“ Chuyện gì?”

“ Có chụp nhiều đi nữa, cũng chụp không hết vẻ mặt cậu...”

“... “

“ Có chụp thế nào, ngày mai vẻ mặt cậu sẽ khác đi....”

“.... “

“ Cho dù tớ đem tất cả hình theo, cũng không thay thế được cậu.”

“ Thế cậu còn chụp làm gì?”

“ Tớ sợ tớ sẽ không nhớ. Để khi gặp người khác, tớ có thể đường đường chính chính nói với họ: đây là người con gái tớ yêu. Để lúc chúng ta lướt qua nhau trên đường, tớ cũng có thể vừa nhìn là đã nhận ra cậu.”

Hình như có gì đó trong cổ họng tôi, trái tim tôi lại bị hành hạ, đau khổ lần nữa. Tôi cố nuốt nước mắt vào trong, nói: “ Thế cậu cũng phải đưa hình cậu cho tớ.”

“ Không được, như thế là xâm phạm quyển tự do của tớ.”

“ Đưa đây!”

Một lúc sau, Ngân Hách mới trả lời:” Cậu quên tớ đi, chỉ cần tớ nhớ cậu thôi là được rồi...”

“ Không, không được! Đưa hình cậu cho tớ. Đưa cho tớ!”

Tôi gõ cộc cộc vào cửa, nói.

“ Hình, mau đưa hình cậu cho tớ!”

“ Hì.... Được rồi. Lần sau cho cậu. Đợi cánh tay tớ lành rồi, tớ sẽ chụp hình cho cậu.”

Lần sau....


Chúng ta còn lần sau sao?

* * * * * * *

Chúng tôi cùng nằm trên giường và nắm chặt tay nhau. Ngân Hách muốn ngồi trên ghế, nhưng tôi lại muốn nằm trên giường. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ và chiếu vào Ngân Hách, càng khiến tôi say mê. Bên ngoài không thấy đèn đường, trong phòng cũng không bật đèn, trong đêm tối như thế, tôi và Ngân Hách lấy ánh trăng của vũ trụ làm ánh sáng của mình.

“ Ngủ rồi à?”

“ Chưa, còn bao nhiêu thời gian.”

Tôi định giơ tay lên xem đồng hồ, nhưng Ngân Hách ngăn lại.

“ Đừng xem đồng hồ.”

“ Ừ. Nếu thời gian ngừng lại như thế này thì hay biết mấy.”

“ Ừ. Nếu chúng ta có thể ở mãi cạnh nhau thế này thì hay quá.”

“ Cậu là hiện thân của ma đói, cho nên không được. Nếu chúng ta cứ ở bên nhau thế này, cậu nhất định sẽ la đói cả đời.”

“ Đúng thế.” Ngân Hách khẽ cười. Hắn buông tay ra và vuốt tóc tôi, rồi vuốt mắt, mũi, cằm, tai, môi tôi, sau đó, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.

Người đẹp ngủ trong rừng được hoàng tử hôn mới tỉnh lại. Công chúa Bạch Tuyết được hoàng tử hôn mới nôn miếng táo có độc ra và sống lại. Tôi có được tình yêu của Ngân Hách nhưng lại dần dần mất đi thời gian ở bên nhau.

“ Đừng khóc nữa....” Ngân Hách dịu dàng lau nước mắt cho tôi, tôi cũng nhẹ nhàng ôm lấy Ngân Hách.

“ Ngân Hách, tớ muốn khóc, khóc nhiều như thế. Nước mắt không ngừng lại được.”

“.... “

“ Tớ sẽ nhớ cậu đến phát điên lên mất.”

Qua hôm nay, chúng tôi sẽ không còn liên hệ gì đến nhau. Tôi không biết Ngân Hách sẽ đi về phương nào, Ngân Hách cũng sẽ không biết tung tích tôi. Chỉ biết, người nào kia đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới.

“ Chỉ cho phép cậu khóc hôm nay thôi. Bởi vì bắt đầu từ ngày mai, tớ không thể lau nước mắt cho cậu được nữa...”


“ Ngân Hách.... Hu hu... Hu....”

“... “

“ Ngân Hách.... xin lỗi đã làm cậu bị thương thành thế này.”

“ Cảm ơn cậu, đã chăm sóc tớ đến bây giờ.”

“ Xin lỗi, mỗi lần đều làm cậu rơi nước mắt.”

“ Cảm ơn cậu, đã để tớ được cùng cười với cậu.”

“ Xin lỗi, tớ đã làm tổn thương trái tim cậu.”

“ Cảm ơn cậu, đã cho tớ được hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.”

“ Hu....hu hu..... Xin lỗi... Hu... em yêu anh....”

“ Cảm ơn em, cho anh được yêu em. Thật sự cảm ơn em.”

Trong trò chơi số phận tàn khốc của Thượng Đế, chúng tôi vẫn mãnh liệt yêu nhau.

Bị Người vứt đi như rác rưởi, chúng tôi vẫn yêu nhau sâu sắc.

Tuy Người quay lưng với chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn yêu nhau với trái tim rực cháy trong lòng.

* * * * * * *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui