Mẹ cô và chị hai nhiều năm không thấy, lúc này đang chen chúc ở trên, ba người thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, đại khái là bị bảo vệ áo đen đáng sợ chung quanh dọa choáng váng, không ngừng run rẩy , ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Trong ấn tượng cha cô lạnh lùng vênh mặt hất hàm sai khiến mẹ và chị hai kêu căng, hiện giờ tất cả đều là tù nhân dáng vẻ thê thảm.
“Thiếu gia, đây là Lăng Diệu Tổ và vợ hắn.Hắn thiếu chúng ta một khoảng lớn,sau đó lập tức bán tháo cổ phần công ty đem tất cả chuyển tới ngân hàng Thụy Sĩ, còn mua nhà ở Thailand muốn định cùng vợ và con gái……”
Thượng Quan Nghiêu ngồi ở trên ghế sô pha do bảo vệ chuẩn bị sẳn, hai chân thon dài vắt vào nhau.Hai ngón tay mang theo một điếu thuốc lá, sương khói chậm rãi bay lên, vẻ mặt lạnh lùng mà sâu thẳm làm cho người ta không tự chủ cảm thấy sợ hãi.
Lăng Thủy Nguyệt ngu ngơ đứng ở một bên, nhìn thấy tất cả cô đã lâu không thấy người thân của mình,nhưng khi bọn họ gặp cô vẻ mặt ngay cả một chút áy náy và có lỗi cũng không có.
Lăng Diệu Tổ lúc này đã mất đi phong thái kiêu ngạo ương ngạnh ngày xưa trên thương trường, vừa thấy Thượng Quan Nghiêu ông sợ tới mức hai chân thẳng run, mẹ so với nữ vương còn muốn kêu ngạo hơn giờ đây một đầu tóc rối, hai mắt gian xảo lúc này cũng mất đi thần thái.
Mỹ Dương so với trước kia còn xinh đẹp hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn ảm đạm nhưng khi nhìn đến gương mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Nghiêu, cư nhiên còn lộ ra một chút thẹn thùng.
Cho dù giờ phút này thân phận chị ất có thể nói là tù nhân của Thượng Quan Nghiêu,nhưng không chút nào không sợ hãi, ngược lại thỉnh thoảng dùng ánh mắt câu người đánh giá anh tuấn hắn.
Cô ấy thật sự rất đẹp cho dù quần áo không chỉnh tề dáng vẻ chật vật, nhưng cô học nghệ thuật trong xương tự nhiên toát ra một loại khí chất không giống người thường.
Huống chi Lăng Mỹ Dương từ nhỏ được cha mẹ sủng ái che chở, dáng người yếu ớt lại hồn nhiên.
Bất quá Thượng Quan Nghiêu sao lại nhìn không ra đang câu mị và khiêu khích.
Thẳng đến thuốc lá trên tay tàn hết, hắn đem đầu mẩu thuốc lá ném vào trong gạt tàn, hồi lâu cũng không lên tiếng, rốt cục lạnh lùng ngẩng lên,“Lăng tiên sinh,tôi nghĩ ông hiện tại hẳn là biết, tôi gọi người mời ông đến đây là có mục đích gì?”
Lăng Diệu Tổ cả người phát run, sợ tới mức không biết nên gật đầu hay là lắc đầu,“Thượng…… Thượng Quan tiên sinh, tôi…… Tôi có thể đem toàn bộ tài sản cho nàng……”
“Không đủ!”
Thượng Quan Nghiêu lãnh khốc trừng mắt hắn,“Đem tất cả tài sản ở Thailand của ngươi đem đi bán lấy tiền mặt, cũng không đủ bồi thườngtổn thất của tập đoàn Thịnh Thế, bởi vì……”
Hắn cười đến âm tàn,“Bởi vì ngươi đã bỏ qua khoản kỳ hạn, dựa theo mỗi ngày 10% lợi tức để tính, ngươi hiện tại đã thiếu ta ba tỷ năm trăm vạn…… đô la.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng không chỉ có là ba người nhà Lăng Diệu Tổ trợn tròn mắt, ngay cả Lăng Thủy Nguyệt cũng bị con số này dọa ngây người.
…………….
Thượng Quan Nghiêu đem biểu tình của bọn họ thu hết vào đáy mắt, sau đó cười trầm một tiếng,“Như thế nào? Ngươi không phải không nhớ quy tắc của tập đoàn Thịnh Thế chứ, đối với người thiếu nợ chúng tôi tính lợi tức luôn luôn dùng đôla, dựa theo lợi tức 10% để tính toán , tôi nghĩ điểm ấy lúc trước lúc ký hợp đồng hẳn là có đề cập qua.”
“Nhưng…… Nhưng mà……” Lăng Diệu Tổ hoàn toàn không thể tự hỏi,“Ba tỷ năm trăm vạn…… Tôi…… Cho dù đem toàn bộ gia sản đi bán cũng không có thể……”
“Đây là báo ứng ngươi lúc trước không trả tiền.”
“Thượng Quan tiên sinh!Nếu tôi không có hiểu lầm, hiện tại người thiếu tập đoàn Thịnh Thế hẳn là Lăng Thủy Nguyệt mà không phải là tôi, cho dù thật sự thiếu ba tỷ năm trăm vạn, cũng nên do con nhóc ấy phụ trách hoàn lại không phải sao?”
Lăng Mỹ Dương giận trừng mắt nhìn em gái, những lời này của cô cũng nhắc nhở vợ chồng nhà họ Lăng.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Lăng mẫu nóng lòng vội vàng phụ họa phủ nhận quan hệ,“Nếu Lăng Thủy Nguyệt đã bị ngươi bắt đi gán nợ ,chuyện kia hẳn là không liên quan đến chúng tôi…… Không có quan hệ……”
Ba người lúc này đem toàn bộ mũi nhọn chỉvề phía người đáng thương,Lăng Thủy Nguyệt đứng ở phía sau Thượng Quan Nghiêu, ba không thể dùng người cô đi đổi lấy tánh mạng ba người họ.
Nguyên bản còn đắm chìm ở trong khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Thủy Nguyệt lúc này toàn bộ đều là không thể tin và tuyệt vọng.
Trong mắt Thượng Quan Nghiêu bỗng dưng hiện lên một tia hủy doại, hai tay nắm chặt thành quyền, hận không thể xét nát ba người ghê tởm trước mắt.
Hắn đột nhiên vung lên một chút tà nịnh không chút để ý liếc mắt Lăng Thủy Nguyệt một cái,“Các ngươi nghĩ bằng cô gái này có thể gán nợ?”
“Nếu Thượng Quan Tiên Sinh không ngại, có thể cho cô ấy đi đến khách sạn tiếp khách……” Lăng mẫu bật thốt lên, nhưng dường như lại cảm thấy được không thỏa đáng,cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt,“Tuy rằng tôi cũng không nở để con gái mình đến đó chịu khổ, nhưng mà…… Chúng tôi thật sự không có một số tiền lớn như vậy……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...