Cuộc sống của Lăng Thủy Nguyệt bình thường nhàm chán, hai chữ phấn đấu này từ trước đến nay đề không có duyên với cô, ít nhất hai mươi mấy năm trước cô sống mỗi một ngày như hòa thượng .
Cô cho tới bây giờ cũng không cảm thấy được cuộc sống đến tột cùng có bao nhiêu phấn khích,tình cảm mãnh liệt và lãng mạn.Mỗi ngày làm việc vặt vãnh ở công ty nho nhỏ kia, bởi vì tính cách hướng nội thẹn thùng cho nên xã giao đối với cô mà nói cũng là hành vi xa xỉ.
Cô không dự đoán được, đột nhiên có một ngày, người cha cùng huyết thống kia thiếu nợ bỏ trốn,để đống nợ nần khổng lồ nháy mắt rơi xuống trên đầu cô.
Từ nay cuộc sống của bôbiến hóa kinh thiên động địa,người thân không có,trong ngân hang cũng không còn tiền, vì trả nợ mỗi ngày ít nhất cô phải làm bốn phần công việc.
Buổi sáng năm giờ rời giường đưa báo, chừng sáu giờ thì bắt đầu đưa sữa, tiếp theo chuẩn bị đi đến công ty quảng cáo làm, tan ca còn phải đến rửa chén ở tiệm thức ăn nhanh, hai ngày nghỉ cô phải ra đường lớn phát truyền đơn, do đứng cả ngày cô mệt đến ngay cả cơm cũng ăn không vô ,về đến chỉ muốn ngã đầu nằm ngủ.
Nếu có chút thời gian cô lại ngây ngốc nghĩ đến Thượng Quan Nghiêu, điên cuồng thương tiếc quá khứ, suốt tám năm thời gian hắn thật sự không còn nhớ gì sao….
Phó hội trưởng tùy hứng bá đạo mặc dù bình thường trước mặt người khác hé ra khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, nhưng chỉ ở cùng một chỗ với cô, sẽ lộ ra tính bướng bỉnh nụ cười như con nít, hôm nay hắn đã biến thành một đại thiếu gia ở xã hội thượng lưu làm lòng người lo sợ.
Thật sự…… Đã quên tất cả sao?
Vừa nghĩ đến hắn nhìn cô bằng loại ánh mắt xa lạ,vẻ mặt lạnh nhạt, khi tay cô đụng tới ống tay áo của hắn, hắn rất nhanh hất tay cô ra giống như cô là rắn rết có độc,cô vẫn không thể ức chế cảm giác đau lòng kia.
Cô nằm mơ nhiều năm như vậy cho tới hôm nay cũng nên tỉnh táo lại……
Vất vả suốt một tháng, rốt cục đến ngày phát lương, vìđể tỏ thành ý chính mình cô chủ động gọi điện thoại liên lạc Tiêu Tĩnh,nói rõ mình muốn trả tiền.
Đây tất cả có bao nhiêu buồn cười, ai lại hiểu được khi hai người gặp nhau Thượng Quan Nghiêu lại trở thành chủ nợ của cô.
Nhận được điện thoại của cơ,Tiêu Tĩnh đành tự mình lái xe tới đón cô, làm cho cô cảm thấy có chút khó hiểu nhưng hắn không có nói rõ, chẳng qua là bảo trì nụcười yếu ớt vốn có, đưa cô tới một tòa nhà xa hoa màu trắng.
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc,lại ngượng ngùng mở miệng, không biết những người này lại đang chơi trò gì nha.Nếu đến thu tiền tại sao không trực tiếp lấy tiền đi có phải tốt không, làm gì khiến cho thần bí như vậy?
Lăng Thủy Nguyệt khẩn trương nắm chặt hai tay cùng một chỗ càng nghĩ càng sợ hãi. Chẳng lẽ bọn họ đổi ý, cảm thấy cô làm công kiếm tiền thật sự quá chậm , cho dù làm đến chết cũng không trả xong, cho nên thay đổi chủ ý muốn cô đi bồi rượu?
Tiêu Tĩnh dừng xe, mở cửa để cho cô xuống xe, dường như cũng nhìn ra đáy mắt cô có chút khẩn trương,hắn nhịn không được cười lắc đầu,“Cô không cần tưởng tượng tương lai thành ngày tận thế, hôm nay là Chủ Nhật, thiếu gia không cần đi công ty, cho nên tôi muốn đưa cô trực tiếp đến nhà cậu ấy, tôi nghĩ cậu ấy có việc nói thẳng với cô.”
“Ack……” Tưởng tượng sắp mặt đối mặt với Thượng Quan Nghiêu,cô khẩn trương cảm xúc càng thêm mãnh liệt, hắn…… rõ rang đã không nhận ra cô,cần gì……
Cho đến bước vào sân vườn rộng lớn cô mới phát hiện, khu nhà cao cấp này căn bản không có người đi lại…..
“Đây là biệt thự tư nhân của thiếu gia, cho nên muốn mướn một quản gia, bình thường đều có người chịu trách nhiệm quét dọn vệ sinh.” Tiêu Tĩnh lại giải đáp nghi hoặc trong lòng cô.
Lăng Thủy Nguyệt không khỏi bội phục bắt đầu quan sát nhà hắn, ngay cả trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì hắn đều biết, khó trách Thượng Quan Nghiêu lại tin tưởng hắn như vậy.
Đi vào bên trong nhà, phòng khách quả nhiên hết sức an tĩnh,cô gặp phải một người gần sáu mươi tuổi, ông cụ này mặt mũi hiền lành vừa thấy Tiêu tĩnh đến, liền lễ phép gật đầu,“Thiếu gia còn chưa có rời giường, vị này chính là……”
“A,cô ấy là Lăng tiểu thư, thiếu gia đặc biệt căn dặn qua, hôm nay muốn gặp cô ấy.”
Quản gia nhìn nhìn thời gian,“Chắc còn khoảng nửa giờ nửa mới được……”
Tiêu Tĩnh gật gật đầu,“Như vậy……” Lại nhìn về phía Lăng Thủy Nguyệt,“Cô ngồi đây chờ một chút đi, bởi vì thiếu gia không thích đang ngủ khi bị người khác quấy rầy, cho nên……”
“Không sao.” Cô vừa mừng vừa lo vội vàng lắc đầu, cô làm gì có tư cách nói không thể nha.
Tiêu Tĩnh xác định không có vấn đề gì sau đó liền đi trước , quản gia rót ly trà cho cô,sau đó vội vàng đi cắt cỏ dại trong vường, thẳng đến phòng khách to như vậy chỉ còn lại có một người là cô, nàng mới có thể tịnh tâm đánh giá tất cả trước mắt.
Biệt thự tư nhân? Xem ra gia đình Thượng Quan Nghiêu rất có tiền, nếu làm sao có cách mua được một gian nhà cao cấp lớn như vậy.
Thành thật mà nói cô hiểu hắn rất ít, đoạn thời gian ở học viện Bạch Kim kia, hắn cũng rất ít nhắc tới gia thế nhà hắn, đại khái là cảm thấy không cần thiết….
Cô chỉ sắm vai một nhân vật trong cuộc đời hắn, đơn giản chính là một người nấu cơm,trong lúc nông nổi mới nói thích cô, đại khái cũng là trò đùa lúc còn trẻ thôi.
Nghĩ như vậy trong lòng cô thầm cười khổ, lại nói tiếp cô thật đúng là ngốc.Vì năm đó hắn nói một câu như thế mà cô kiên trì đợi hắn nhiều năm như vậy,mỗi lần một người yên lặng đi ở trong đám người, nhìn thấy các cặp tình nhân nắm tay thân mật,cô sẽ nhịn không được trong lòng chua xót.
Khóe mắt lơ đãng nhìn thấy đối diện bàn thủy tinh có dính một ít dầu mỡ, cô nhìn xung quanh một chút, trong phòng quả thực không có người hầu khác,cô đơn giản lấy một chiếc khăn nhỏ trong túi ra, dùng sức lau đi.
Sau khi bàn thủy tinh được cô lau đến trong suốt,cô lại không cẩn thận phát hiện thảm bị cuốn lên.
Sửa sang xong thảm,lại nhìn đến một trên kệ có một bình hoa cổ cắm hoa lung tung, cho nên cô lại cẩn thận đem hoa sửa sang lại một chút.
Lăng Thủy Nguyệt đang cố gắng lau sàn nhà, rốt cục làm sàn nhà trở thành óng ánh vô cùng, cô vừa lòng đứng lên dùng mu bàn tay non mịn lau mồ hôi trên trán, khi lơ đãng hoàn hồn cô mới phát hiện người đàn ông đó đứng chỗ thang lầu không biết từ khi nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...