Editor: Hachonie
Ai đóng đang khóc trong bóng tối.
Lúc mọi người trong đội Tần Uyên chạy đến bệnh viện thì thấy Triệu Cường đang đứng cúi đầu trước phòng cấp cứu, quần áo và tay đều dính máu.
Tần Uyên đi đến bên cạnh anh. “Lục Dĩnh sao rồi?”
“Còn đang cấp cứu.” Triệu Cường ngẩng đầu lau nước mắt trên mặt, cắn răng vẻ mặt đau đớn, “Đội trưởng, nếu không phải tôi không biết đường, tôi sẽ không để Lục Dĩnh đi cùng, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện. Đều tại tôi! Đều tại tôi! Là tôi hại cô ấy!” Triệu Cường đấm mạnh vào sau bức tường, tiếng gào khóc vang trong hành lang.
Tần Uyên bắt lấy tay anh, vỗ vai anh, “Triệu Cường, bình tĩnh lại, việc này không thể trách cậu, Lục Dĩnh sẽ không sao đâu.”
“Rất nhiều máu, cô ấy chảy rất nhiều máu.” Triệu Cường mở tay ra, trong lòng bàn tay có rất nhiều máu, đều là máu của Lục Dĩnh. Nếu như khi đó anh không để Lục Dĩnh đi theo, nếu lúc đó bọn họ không tách ra tìm, Lục Dĩnh sẽ không xảy ra chuyện, cũng không phải nằm trên bàn mổ sống chết chưa biết, đều do mình, đều là lỗi của mình.
Triệu Cường úp mặt vào lòng bàn tay, chán nản, bi thương, đau khổ cứ vây lấy toàn bộ cơ thể anh.
Tần Uyên vỗ vai Triệu Cường để Đường Dật ở lại cùng anh, sau đó cùng Mộc Cửu, Trần Mặc quay lại hiện trường, tiếp tục điều tra hung thủ.
Nước trong đài phun nước bị nhuộm thành màu đỏ, xung quanh là những vết máu lớn, có thể thấy lúc đó Lục Dĩnh bị thương rất nặng.
Tần Uyên xem xét hiện trường nói: “Lúc 4 giờ 45, hung thủ gửi cho mỗi người chúng ta một tin nhắn, nói lúc 5 giờ ở công viên Phương Hoa sẽ có 1 thi thể, mà vừa đúng 5 giờ thì Lục Dĩnh bị đâm bị thương, trừ việc đó ra ở công viên Phương Hoa không có bất kỳ thi thể nào khác.
Trần Mặc: “Có thể việc Lục Dĩnh đến công viên Phương Hoa hoàn toàn là ngoài ý muốn nên hung thủ có thể đã chờ sẵn trong công viên tùy cơ hành động, tìm người bị hại ngẫu nhiên.”
“Nhưng loại hành động này rất mạo hiểm, khả năng bị phát hiện cũng cao, có thể thất bại, mà hắn lại ở ngay lúc không có bất kỳ người nào phát hiện tấn công Lục Dĩnh.” Tần Uyên đi đến phía sau đài phun nước, trên mặt đất có khăn tay đã tẩm thuốc mê và một con dao dính máu, hai vật này đã được đội pháp chứng thu thập kiểm tra, “Hung thủ ở chỗ này làm Lục Dĩnh hôn mê rồi dùng dao đâm cô ấy, sau đó ném cô ấy vào đài phun nước.”
Trần Mặc nói: “Camera không thể quay được chỗ này, đây là góc chết, tôi đã xem qua băng thu hình, không quay được hung thủ.”
Tần Uyên gật đầu nói: “Hung thủ rất to gan nhưng đồng thời cũng rất cẩn thận, hắn biết rất rõ khu vực quanh đây, nơi nào có camera, nơi nào camera không thế quay đến được, lần hành động này rõ ràng đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng. Nhưng hắn lại nhắn tin báo trước cho cảnh sát, chúng ta không thể loại trừ khả năng từ đầu hung thủ đã muốn hấp dẫn nhiều cảnh sát đến để ám sát cảnh sát.”
Anh nhíu mày, giọng nói trầm hơn: “Hơn nữa còn chỉ gửi cho đội Điều Tra Đặc Biệt chúng ta, lại đâm bạn gái của Triệu Cường bị thương.” Nếu như vậy, ngay từ đầu vụ án này là nhằm vào chúng ta sao? Tuy Tần Uyên không nói ra câu cuối cùng nhưng biểu hiện lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh.
Mộc Cửu nhìn hồ nước toàn là máu loãng trong lòng cũng mơ hồ bất an, cô luôn cảm thấy tất cả chỉ là mới bắt đầu.
Mà bất an trong lòng Mộc Cửu nhanh chóng được Lam Tiêu Nhã chứng thực qua một cuộc gọi.
“Đội trưởng, không xong rồi, anh Tống, anh Tống chết rồi.” Bên đầu dây bên kia, Lam Tiêu Nhã nghẹn ngào khóc.
Tần Uyên nghe xong liền khiếp sợ, “Cô nói gì? Tiêu Nhã, bây giờ cô đang ở đâu?”
Lam Tiêu Nhã: “Tôi, tôi đang ở trong cục.”
Tần Uyên trấn an nói: “Đừng lo, chúng tôi lập tức trở về.”
Sau khi cúp điện thoại, ba người nhanh chóng trở về cục, vừa vào phòng đã thấy vẻ mặt lo lắng của Thạch Nguyên Phỉ và Lam Tiêu Nhã.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lam Tiêu Nhã vừa khó chịu vừa lo lắng, vừa nói vừa khóc: “Thi thể của anh Tống bị đưa về cục thì tôi mới biết, nhưng làm sao bây giờ, tôi không liên hệ được với chị Mi, điện thoại chị ấy không gọi được, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Thạch Nguyên Phỉ ở bên cạnh, lo lắng nói: “Đội trưởng, hơn nữa vụ án này không do chúng ta phụ trách, họ nói sẽ giao lại cho đội Hình Sự.”
“Mọi người đừng nóng vội, Lam Tiêu Nhã tiếp tục liên hệ với chị Mi, Trần Mặc đến nhà chị Mi xem thế nào, tôi đến gặp đội trưởng đội Hình Sự.”
Mộc Cửu đi theo Tần Uyên đến phòng làm việc đội Hình Sự, đội trưởng đội Hình Sự Cao Vũ Tường thấy Tần Uyên đến, vẻ mặt khó xử, dường như đã đoán được mục đích mà Tần Uyên đến.
“Đội trưởng Tần.”
“Đội trưởng Cao, lần này người bị hại là chồng của cảnh sát Hồng trong đội tôi phải không?”
Cao Vũ Tường gật đầu, nếu Tần Uyên đã biết thì anh cũng không cần che giấu, “Không sai, bây giờ đang nghiệm thi.”
“Đội trưởng Cao, vụ án này có thể cho chúng tôi tham gia điều tra không, người bị hại là người thân của thành viên trong đội chúng tôi, chúng tôi hy vọng có thể mau chóng tìm được hung thủ.”
Cao Vũ Tường liền lắc đầu, “Sợ là không được.”
“Tôi có thể xin phép với cục trưởng.”
“Đội trưởng Tần, không phải vấn đề này.”
Lúc này, một đội viên của đội Hình Sự vào báo cáo với Cao Vũ Tường: “Đội trưởng, đối tượng tình nghi đã vào phòng thẩm vấn.”
Cao Vũ Tường liếc mắt nhìn Tần Uyên, hướng đội viên của mình nói: “Được, tôi sẽ lập tức đến.”
Tần Uyên liền nói: “Đã có đối tượng tình nghi?”
Cao Vũ Tường thở dài: “Nói thật cho anh biết, đội trưởng Tần, người bị tình nghi là cảnh sát Hồng.”
“Sao có thể? Người bị hại là chồng của chị ấy! Đội trưởng Cao, chị ấy không thể nào giết chồng mình.”
Cao Vũ Tường mặt lạnh nói: “Đội trưởng Tần, không thể vì cô ấy là đội viên của mọi người mà mọi người mù quáng cho rằng chuyện đó không thể xảy ra, chúng ta nói chuyện bằng chứng cứ, trước khi điều tra rõ ràng thì cô ấy vẫn là đối tượng tình nghi, mọi chuyện đều có thể sẽ thay đổi, lúc nay chúng tôi chỉ có thể làm theo nguyên tắc. Xin lỗi tôi muốn đến phòng thẩm vấn.”
Tần Uyên tựa lưng vào vách tường ngoài hành lang, ngực như bị đè ép bởi một tảng đá lớn, cảm giác như không thể thở được, bạn gái của Triệu Cường còn đang trong phòng cấp cứu, chồng của Hồng Mi đã chết, bây giờ Hồng Mi lại là người bị tình nghi, bị những người khác thẩm vấn.
Bỗng nhiên bàn tay bị một bàn tay nhỏ nắm lấy, anh quay đầu thấy Mộc Cửu đang ngẩng đầu lẳng lặng nhìn anh.
Tần Uyên thở dài, “Đi thôi, chúng ta đi tìm hung thủ.”
Đầu tiên là gửi tin nhắn cho mọi người trong đội nhưng không thể tìm được chủ nhân của số điện thoại đó, mà sắc mặt Trần Mặc khi ở nhà Hồng Mi về cục cũng không tốt lắm, “ Đội trường, nhà chị Mi bị niêm phong để điều tra, hiện tại cũng không hỏi được thông tin gì.”
“Hiện giờ chỉ biết là anh Tống bị bắn ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm của quán bar mà lúc đó chị Mi cũng ở tại hiện trường.”
“Vậy là họ đang ở cùng nhau?”
“Tại sao họ lại đến quán bar?” Họ không gặp được Hồng Mi, lại không có manh mối nào, tất cả mọi chuyện như sương mù dày đặc, họ chỉ có thể nhìn từ bên ngoài, không đoán ra được chân tướng.
“Bãi đỗ xe dưới tầng hầm thường có camera theo dõi, có thể đã quay được quá trình xảy ra vụ án, có thể còn quay được hung thủ nữa.”
Nhưng vấn đề là họ không có quyền giải quyết vụ án này, chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Lam Tiêu Nhã cầm điện thoại chạy vội vào phòng, vẻ mặt vui mừng, “Đội trưởng, Đường Dật gọi về nó Lục Dĩnh đã cấp cứu xong, đã qua giai đoạn nguy hiểm, chỉ là bây giờ vẫn còn hôn mê.”
“Thật tốt quá.” Mọi người đều thở dài.
“Thạch Đầu và Trần Mặc hai người tiếp tục xem camera ở công viên, tìm ra người khả nghi, tôi đến đội Hình Sự một lần nữa.” Tần Uyên rất lo lắng tình huống của Hồng Mi.
Lần thứ hai thấy Tần Uyên, Cao Vụ Tường lắc đầu nói: “Đội trưởng tần, chúng tôi đã nắm được chứng cứ quan trọng, chứng minh rằng cảnh sát Hồng rất có thể là hung thủ, Ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm của quán bar, camera đã quay được quá trình diễn ra vụ án, tuy hung thủ đưa lưng về phía camera nhưng qua hình ảnh có thể thấy đó là phụ nữ, hơn nữa sau khi điều tra, ở hiện trường chúng tôi tìm được khẩu súng đã bắn Tống Ảnh Thừa, là súng của cảnh sát Hồng.”
Nhiều chứng cứ xuất hiện trước mắt của họ khiến Tần Uyên trầm mặc, không nói nên lời.
“Sao có thể chứ? Quan hệ của chị Mi và anh Tống vốn rất tốt mà.”
“Mấy ngày trước, có hàng xóm còn nghe họ cãi nhau.”
Lam Tiêu Nhã vội nói: “Vợ chồng cãi nhau cũng bình thường thôi mà.”
“Vậy cảnh sát Hồng có nói qua với mọi người việc chồng của cô ấy ngoại tình không?”
“A? Cái gì?” Lam Tiêu Nhã mở to hai mắt, bộ dạng không thể tin được.
Tần Uyên đề nghị: “Đội trưởng Cao, có thể cho chúng tôi gặp cảnh sát Hồng một chút được không?”
“Việc này…”
“Đội trưởng Cao có thể ở bên cạnh, chúng tôi chỉ muốn biết một chút về tình hình của cô ấy.”
Cao Vũ Tường suy nghĩ chút liền gật đầu đồng ý.
Tần Uyên quay lại nói với Mộc Cửu: “Mộc Cửu, cùng đội trưởng Cao vào gặp chi Mi đi.”
Mộc Cửu theo Cao Vũ Tường vào phòng thẩm vấn, Hồng Mi đang ngồi, vẻ mặt tiều tụy, chết lặng nhìn bàn, không có chút động tĩnh.
Mộc Cửu nhẹ nhàng lên tiếng: “Chị Mi.”
Lúc này Hồng Mi mới có phản ứng, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn Mộc Cửu, nước mắt dường như muốn rơi xuống, cô mở miệng, nức nở nói: “Mộc Cửu.”
Cô cắn môi cười khổ nói: “Anh ấy ngoại tình, chị đã phát hiện ra rồi, nhưng anh ấy không nói lời nào, chị vẫn chịu đựng, chị không nói cho ai biết hết, chị không muốn mất đi gia đình này nhưng hiện giờ anh ấy đã chết.” Cô nhắm mắt lại khóc nức nở, từ khi biết việc chồng mình ngoại tình cô vẫn không thể chấp nhận được nhưng vì con mình, vì cô vẫn còn tình cảm với anh ấy nên cô vẫn muốn vãn hồi, nhưng bây giờ anh ấy đã chết rồi, mà mình lại trở thành người bị tình nghi.
Cô mở mắt, nhìn Mộc Cửu nói: “Mộc Cửu, chị không giết anh ấy.”
“Em biết.” Mộc Cửu tiến lên nắm vai Hồng Mi, “Em biết, chị Mi, tụi em sẽ tìm ra hung thủ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...