Chập 17.1 : Hỗn Tạp
Tại khu hẽm 808 thuộc đường ba mươi tháng tư*, một sự im lặng đáng sợ đang len lỏi mỗi ngóc ngách, bao trùm lên cả không gian, gió cuốn những chiếc lá khô xác xơ bay tứ tung kèm theo bụi bặm, những đám mây đen, thản nhiên nuốt chững những tia nắng vàng nhạt còn xót lại của buổi chiều tà, vùng trời nhấp nhoáng những tia chớp. Báo hiệu ột cơn mưa lớn sẽ đổ ập tới trong tích tắc. Khoảng chục đôi mắt nheo lại trước dấu hiệu của thiên nhiên, vẫn không mất đi vẻ bất cần vốn có, họ không có bất cứ vũ khí nào. Đối diện với họ là cũng tới vài chục người, mã tấu, dao, gậy, đang sẵn sàng thủ thế tấn công.
Những sợi tơ nhện mong manh như khói sương. Bản ngã của số phận. Cái gì cũng có giới hạn của nó, con sói đói không dễ gì buông tha cho con mồi beo bở trước mặt, rồi chuyện gì đến sẽ đến, quy luật tuần hoàn có bao giờ thay đổi.
- Giết nó_Tên cầm đầu lên tiếng.
Tức thời chúng đồng loạt xông lên, vũ khí cầm trong tay xé gió kêu vùn vụt. Bên kia những kẻ tay không tất sắt, vẫn bình thản. Dường như họ đã chuẩn bị tâm lý đối mặt, không trốn chạy, không van xin, im lặng tiếp nhận, người thủ lĩnh cánh tay phẩy mạnh về phía trước ra hiệu, như chỉ chờ điều này cả bọn xông lên nhanh chóng.
Tiếng chặt chém, la ó của họ vang lên náo động cả một khu đất rộng, gió thét gào, rít gọi như muốn hô hào cổ vũ. Trận đánh nhau quyết liệt giữa hai phe, họ lao vào nhau đánh, đấm, chém không ngừng. Mưa kéo theo sấm chớp. Mặc cho từng người một ngã xuống, chúng càng điên cuồng hơn, mặc ưa giăng, gió tấp, chém tới tấp vào người đối diện, người chết, kẻ la liệt quằn quại, có vài bàn tay bị chặt nát, bọn cầm ma tấu, dao gậy, có lợi thế hơn những người không có vũ khí. Chúng giờ chỉ khoảng chục tên cũng chẳng thấm khá hơn, áo sơ mi trắng nhuộm màu máu tanh tưởi chói lóa.
Bên kia chỉ còn hai người. Họ đau lòng nhìn bọn anh em của mình đang cố gắng gượng dậy, dùng hết sức đánh vào đối phương, nhưng chưa kịp vun tay đã bị con dao chém xoẹt vào giữa lưng, họ ngã xuống oanh liệt như những người anh hùng trên chiến trận đánh quân thù thời xưa cổ.
Họ đau đớn biết bao nhiêu, ai bảo họ không thể khóc, chỉ là nổi đau này sao mà lớn quá, đến nỗi không khóc được, họ hận bản thân mình đã quá vô cảm, chỉ có thể giữ ình niềm đau sâu kín này, lạnh lùng chiến đấu với nó, bản thân nào thể yếu đuối, cắn răng vị thủ lĩnh dằn lòng “Chạy mau” giọng điệu gấp gáp ra hiệu.
Dường như chưa thõa mãn thú tính, chúng đuổi theo họ, vài người dìu nhau khập khiễng, cố dùng hơi sức còn lại khó nhọc lê từng bước chệnh choạng, chúng cũng không tha, ra tay không thương tiếc. Rồi chúng cười như kẻ khát máu, máu chảy từng giọt trên lưỡi dao, hòa cùng nước mưa nhỏ từng giọt xuống vũng nước kêu lỏm bỏm.
Vài con quạ đen đậu trên mái nhà bỏ hoang kêu quạn quạn , khung cảnh tang tóc, thê lương. Máu hòa theo mưa tạo thành dòng chảy nhỏ quẩn quanh, trên con đường những con người nằm đó, im lặng chìm dần vào dĩ vãng.
--------------------
Tiếng xe cứu thương hòa vào tiếng còi in ỏi của xe cảnh sát tạo nên một sự hỗn loạn, xé tan sự tĩnh mịch vốn có, cả một vùng vào lúc sáng sớm. Trên đường bác sĩ lẫn viên cảnh sát đang gấp gáp đưa nạn nhân lên xe cấp cứu. Người dân, người đi đường đứng xem nhiều không kể xiết, làm con đường hẻm vốn đã hẹp nay còn chật chội hơn, chưa kể đám phóng viên chụp chụp quay quay..lia lịa. Cảnh sát giao thông họ phải mất hàng giờ giải tán đám đông, trong sự ngột ngạt, bứt bối.
Cách đó không xa các tốp nhỏ cảnh sát chăng dây rào khu vực xãy ra cuộc ẩu đã, ngăn không cho người ngoài bước vào để khám nghiệm hiện trường.
- Thưa sếp đây là những vật chứng em đã thu gom lại._Kiên đưa cho Minh
Minh cầm lấy các vật chứng anh lần lượt nhìn qua rồi cầm mãnh áo rách thêu hình mặt trời đỏ, cùng với chiếc áo in hình con cò đen quen thuộc. Là băng đản của CSTT và Ba Sẹo, những người mặc áo in hình mặt trời đỏ thiệt mạng 7 người, 2 người còn lại bị thương rất nặng, người mặc áo cò đen thì bị thương nặng 6 người, không ai tử vong. Theo suy đoán của anh thì hai băng đảng này thù địch với nhau, băng của CSTT chắc chắn bị tập kích nên không mang theo hung khí, còn Ba Sẹo thì đã mưu tính từ trước.
- Theo tôi thấy đây vụ giết người nhằm khiêu khích đối thủ._Hùng phán đoán.
Minh không nói gì chỉ gật đầu, im lặng suy luận, đã có đủ vật chứng, tang chứng còn nhân chứng thì bị thương nặng, có lẽ…
- Mau cử người giám sát bảo vệ, bọn chúng sẽ là nhân chứng quan trọng giúp ta vạch mặt tội ác.
Minh đi lại xem xét từng ngóc ngách hiện trường xem có phát hiện thêm được gì không, chợt anh khựng lại, dưới chân anh giẫm phải vật gì đó rất cứng, anh cúi người xuống nhặt lên, hết sức ngạc nhiên vì đó một huy hiệu cảnh sát đặc vụ khắc chữ Ki. Chuyện này rốt cục là như thế nào? Trong đầu anh muôn vài dấu chấm hỏi, thắc mắc có, bất ngờ có, lo sợ cũng có. Chợt có một viên cảnh sát hối hả chạy đến.
- Sếp!...các đồng nghiệp báo, xe cứu thương số 23456 ( cái này t/g lấy đại ) hồi nãy đã bị tấn công,
Gạt mọi suy nghĩ trong đầu anh : - Vậy chiếc xe thứ hai?
- Vẫn an toàn ạ.
- Cậu cử vài người xử lí hiện trường, còn lại theo tôi. Minh tức tốc ra lệnh.
Tất cả viên cảnh sát tác phong lanh lẹ leo lên xe phóng vút khỏi tầm nhìn.
------------------------
* Mọi thông tin địa điểm đều ở dạng mô phỏng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...