“Cậu… cậu muốn làm gì?”.
Khai Hoành, Khai Kỳ liên tục lùi lại, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
Ngay cả đại sư võ thuật như ông Nhiếp cũng không làm gì được Lâm Chính, súng cũng không đối phó với cậu ta được, người này là quái vật sao?
Phải, cậu ta chắc chắn là quái vật!
Khai Hoành run rẩy, gương mặt bình tĩnh của Khai Kỳ cũng không kìm nén được nữa, lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Ông nói xem tôi muốn làm gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi không tin cậu dám diệt cả nhà họ Khai, nếu vậy, dù cho cậu là ai, cậu cũng sẽ xong đời!”, Khai Kỳ cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng nói.
Nếu Lâm Chính làm vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Tôi muốn lặng lẽ giết ông thì quá dễ, nhưng tôi cũng biết một khi làm như vậy sẽ có kết quả thế nào.
Bây giờ tôi không cần thiết phải rước rắc rối cho mình, nhưng tôi vẫn còn thủ đoạn khác, bảo đảm khiến các ông muốn chết không được, muốn sống không xong”.
“Thủ… Thủ đoạn gì?”, Khai Hoành run rẩy nói.
“Giống ông ta, bại liệt”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó cầm kim đi tới.
“A?”.
Sắc mặt hai người tái mét, tim đập điên cuồng.
Với các biểu hiện của Lâm Chính trước đó, anh hoàn toàn có thể làm được chuyện này.
“Lâm Chính, cậu đừng làm bậy, bây giờ tôi… tôi sẽ gọi điện thoại bảo người ở Giang Thành rút về, thế nào? Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay!”, Khai Kỳ vội nói.
“Hết cơ hội rồi”.
Lâm Chính đi đến trước mặt Khai Kỳ, châm bạc trong tay nhẹ nhàng hạ xuống vai Khai Kỳ.
Cây châm bạc xuyên qua quần áo ông ta, nhẹ nhàng ghim lên người ông ta.
Như muỗi cắn vậy.
Cả người Khai Kỳ run lên, giống như bị điện giật.
Ông ta vốn còn định nói gì đó, nhưng hai chân bủn rủn, sau đó yếu ớt ngã ra đất, giống như ông Nhiếp, không động đậy gì được nữa.
“Anh cả!”.
Hai mắt Khai Hoành long sòng sọc, sau đó hét lên một tiếng nhào tới Lâm Chính, muốn liều chết với anh.
Nhưng vẫn không có tác dụng.
Lâm Chính búng ngón tay, châm bạc lại bay ra, đâm vào ngực Khai Hoành.
Khai Hoành vóc người cường tráng, cao một mét tám cũng ngã ra đất giống như người không xương.
“Mặc dù tôi không giết toàn bộ cả nhà họ Khai các ông, nhưng tôi có thể khiến Quảng Liễu từ nay không còn nhà họ Khai.
Nửa đời sau của các ông trải qua trên giường đi, đây xem như quà đáp lễ của Lâm Chính tôi dành cho nhà họ Khai các ông”.
Lâm Chính nói rồi, quay người đi về phía những người khác của nhà họ Khai.
“Dừng tay, mau dừng tay!”.
Khai Kỳ nằm dưới đất gào lên thê thảm.
Nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Dưới châm bạc của Lâm Chính, từng người trong nhà họ Khai gục xuống.
Bọn họ không chết, nhưng phải sống nửa đời còn lại ở trên giường.
Đợi đến khi làm xong mọi chuyện, Lâm Chính lấy điện thoại từ trong tay Khai Kỳ, tìm số của Khai Mạc, gọi đi.
Lúc này, Khai Mạc đang ôm người đẹp uống rượu, trò chuyện ở một câu lạc bộ nào đó, vô cùng vui vẻ.
Thấy điện thoại reo, hắn không khỏi nhíu mày, sau đó bắt máy.
“Bố, chuyện gì vậy?”, Khai Mạc cười hỏi.
“Mau về nhà họ Khai đi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Giọng nói này quen quá… Anh là ai?”, Khai Mạc sửng sốt, vội vàng hỏi.
Lâm Chính cúp máy.
Khai Kỳ liều mạng hét lên: “Tiểu Mạc, đừng về đây! Đừng về đây!”.
Nhưng Khai Mạc đã không nghe thấy nữa.
“Cầu xin cậu! Cầu xin cậu! Ít nhất hãy tha cho Tiểu Mạc đi, cầu xin cậu!”, Khai Kỳ đau khổ khóc lóc, hét lên với Lâm Chính.
Lúc này, ông ta thà rằng mình chết đi.
“Vậy vì sao nhà họ Khai các người không nghĩ tới chuyện tha cho tôi?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Hơi thở của Khai Kỳ run rẩy, không nói gì nữa.
Phải.
Nếu Lâm Chính không có những thủ đoạn như vậy, rơi vào kết cục này sẽ là cả nhà Tô Quảng.
Giữa hai người đã là kẻ thù không đội trời chung.
Đối với kẻ thù, sao Lâm Chính có thể mềm lòng?
Khoảng mười phút sau, tiếng động cơ của Lamborghini vang lên bên ngoài cửa nhà họ Khai.
Sắc mặt của Khai Kỳ trắng như tờ giấy, Khai Hoành cũng đã mất đi tiếng nói.
Loạt tiếng bước chân gấp rút vang lên, kèm theo đó là tiếng hét lớn muốn xé cả cổ họng của Khai Mạc.
“Bố, chú hai, chú ba! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Nhưng không ai trả lời.
Khi Khai Mạc đi vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị mà thê thảm trong sân, hắn không khỏi sững sờ.
“Khai Mạc, bây giờ chỉ còn thiếu món nợ của anh là chưa tính mà thôi”.
Lâm Chính đứng dậy, đi về phía Khai Mạc.
“Không…”.
Tiếng la thảm thiết vang khắp nhà họ Khai.
…
Yên Kinh.
Bên bờ sông nào đó ở vùng ngoại ô, một người đàn ông trung niên mặc áo thường ngày, đội mũ lưỡi trai đang ngồi bên bờ sông câu cá.
Dù cho ánh mặt trời chói chang, người đàn ông trung niên vẫn không nhúc nhích, toàn thân không có một giọt mồ hôi nào, vô cùng thần kỳ.
“Ông!”.
Một người đàn ông khá trẻ tuổi đi tới, cẩn trọng lên tiếng.
“Lần sau đến thì đi nhẹ một chút, chậm một chút, không vội.
Cậu xem, cậu làm cá của tôi chạy hết rồi!”, người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm mặt hồ, bình tĩnh nói.
“Xin lỗi ông”, người đến cúi thấp đầu.
“Nói chuyện công việc đi”.
“Vâng thưa ông, chúng con đã phái người đến Giang Thành điều tra, đây là toàn bộ tư liệu về Tập đoàn Dương Hoa”, người đó lấy một xấp tài liệu từ trong cặp tài liệu trong tay ra, đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đặt cần câu lên giá, nhận lấy tài liệu xem.
“Chủ tịch Lâm chính là thần y Lâm?”, người đàn ông trung niên nhíu mày.
“Vâng”.
“Vậy thì sao tin tức liên quan đến Chủ tịch Lâm này lại ít như vậy? Thậm chí ngay cả tên cậu ta cũng không có?”.
“Chủ tịch Lâm này vô cùng bí ẩn, cho dù xuất hiện trước mặt công chúng cũng đội mũ, không nhìn rõ mặt.
Có lẽ anh ta cố ý che giấu thân phận, chúng con muốn điều tra cũng không dễ dàng”.
“Đã là thời đại nào rồi còn chơi trò này.
Giấy không gói được lửa, cậu ta là ai sớm muộn cũng sẽ lộ rõ chân tướng”, người đàn ông lắc đầu, đặt tài liệu sang một bên.
“Thưa ông, có cần tiếp tục điều tra không ạ?”.
“Không cần.
Các cậu đã đích thân đến Giang Thành mới điều tra được chừng đó, có tiếp tục đi nữa cũng không điều tra được gì”.
“Thưa ông… Bây giờ chúng con nên làm thế nào?”.
“Đừng làm nữa, vốn cũng không phải chuyện gì lớn.
Chỉ một Tập đoàn Dương Hoa nhỏ nhoi, tôi cũng không để vào mắt, đợi cậu ta làm to một chút, nghĩ cách chiêu mộ về”, người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.
“Vâng thưa ông”.
“Ừ… Nói đi cũng phải nói lại, xét về y thuật, nhà họ Lâm chúng ta có thể xem là số một trong nước, sao đột nhiên lại xuất hiện một thần y Lâm? Cậu nói thần y Lâm này có phải người nhà họ Lâm chúng ta không?”, người đàn ông trung niên lại cầm lấy cần câu, thản nhiên hỏi.
“Con không biết”, người đàn ông kia lắc đầu.
“Vậy thì có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi”, người đàn ông trung niên lắc đầu: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu về trước đi”.
“Vâng thưa ông”, người đàn ông đáp.
Nhưng anh ta chưa đi được hai bước lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nói: “Thưa ông, hình như ở Giang Thành cũng có một người trong tộc chúng ta”.
“Ai?”, người đàn ông trung niên nhướng mày.
“Là người đó…”.
“Lâm Hào! Có vài chuyện cậu biết là được, nhưng tuyệt đối không được nhắc tới! Nếu không, cậu không thoải mái, tôi cũng khó xử!”, không đợi người đàn ông kia nói hết, người đàn ông trung niên cầm cần câu đã ngắt lời anh ta.
Người đàn ông tên Lâm Hào rùng mình, lời đến bên miệng không nói ra được, cuối cùng đành nuốt vào bụng trở lại.
Rõ ràng người này cũng biết Lâm Hào đang nhắc tới ai…
“Người đó đã không phải là người nhà họ Lâm chúng ta nữa, huống hồ một kẻ vô dụng tư chất tầm thường, có tư cách gì làm người nhà họ Lâm? Cậu nhắc tới, tôi không có ý kiến, nhưng người đó tất nhiên sẽ nổi giận.
Bởi vì con của ông ta không thể là một kẻ vô dụng, hiểu chưa?”, người đàn ông trung niên lại quan sát mặt hồ, thản nhiên nói: “Quay về đi”.
“Vâng thưa ông!”, Lâm Hào vội cúi đầu, sau đó vội vã rời khỏi bờ hồ.
Thành phố Hoàng Đào.
Lâm Chính đã rời khỏi nhà họ Khai.
Lúc này, người nhà họ Khai ngã đầy ra đất, trong đó có cả Khai Mạc.
Nhưng tình trạng của hắn rõ ràng thê thảm hơn người khác nhiều, hắn không những đã bại liệt, mà ngay cả răng cũng bị nhổ sạch, ngã trên đất, ngất đi.
Khai Kỳ và Khai Hoành sững sờ, cũng không biết vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng gì.
Lúc này, cậu Đỗ dẫn theo người chạy vào.
“Cậu chủ Đỗ, tôi ở đây…”, ông Nhiếp hét khản giọng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, cậu Đỗ biến sắc, vội vàng đỡ ông Nhiếp dậy.
“Cậu Đỗ, đừng nói nữa, mau… mau về Yên Kinh, mau về Yên Kinh, không ở lại Quảng Liễu được nữa… Giang Thành cũng không đi được nữa! Chúng ta mau về Yên Kinh!”, ông Nhiếp kích động nói.
Cậu Đỗ kinh hãi, anh ta không biết vì sao ông Nhiếp lại hoảng sợ như vậy, nhưng anh ta tin rằng ông Nhiếp nhất định đã biết được chuyện gì đó ghê gớm.
“Mau đưa người đi, mau!”, cậu Đỗ hét lên.
Mấy người đằng sau khiêng ông Nhiếp lên, vội vã rời đi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...