Tiêu Mộ Vũ nghe Thẩm Thanh Thu nói xong, trái tim vừa chua vừa ngọt, rất lâu sau cũng không biết nên trả lời Thẩm Thanh Thu thế nào.
Cô có chút mất khống chế cảm xúc cúi đầu, sụt sịt mũi, đè lại xót xa trào lên hốc mắt.
"Em...! em không muốn chị luôn vì em, chị rất ưu tú, chị làm việc rất tốt ở khu 5, nếu không phải vì chuyện của Thiên Võng, chị cũng sẽ được thăng chức.
Em lo lắng cho chị, đó là điều tất nhiên, nhưng em cũng không muốn chị vì em mà từ bỏ những thứ bản thân vốn muốn theo đuổi." Trong lòng Tiêu Mộ Vũ rất mâu thuẫn, sợ Thẩm Thanh Thu gặp nguy hiểm, lại không muốn trói buộc cô ấy.
Thẩm Thanh Thu khẽ cười thành tiếng, "Mộ Vũ, chị không có lí tưởng và mục tiêu to lớn như em, chị vẫn luôn rất ích kỉ, chỉ là quyết định làm nghề này, chị cảm thấy nên làm cho tốt.
Chị cần cù làm việc ở khu số 5, chỉ là vì thực hiện chức trách của chị, đó không phải là điều chị muốn theo đuổi, cho nên làm hay không làm đều không quan trọng.
Hơn nữa tuy là nhân viên văn phòng, không phải chị cũng không có đất dụng võ, khi cần thiết chị cũng có thể góp công góp sức.
Còn nữa, chị cảm thấy đầu óc chị cũng không tệ, nếu em vẫn có cơ hội quay về khu 3, chị có thể suy nghĩ chuyển tới khu 3."
Nói xong Thẩm Thanh Thu còn làm ra vẻ quan trọng sờ cằm, giống như đang suy nghĩ về tính khả thi của việc này.
Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cười lên, "Chị đừng nói với em chị không biết khu 3 và khu 5 như nước với lửa.
Người hai khu bên ngoài chân thành hợp tác, nhưng có cơ hội là sẽ ngấm ngầm đâm sau lưng nhau.
Người cấp bậc thượng tá ở khu 5 như chị, khu 3 nào dám tuyển chị."
Thẩm Thanh Thu cong môi, "Cho nên ấy mà, phải đợi em quay lại khu 3.
Với năng lực của em, chắc chắn sẽ được trọng dụng ở khu 3, đợi em khôi phục chức vị, chị sẽ đi cửa sau tới làm trợ lí cho em, chắc chắn không ai nói gì hết."
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, có chút cầm lòng chẳng đặng, "Để thượng tá Thẩm làm trợ lí cho em, như thế oan ức nhường nào chứ."
Thẩm Thanh Thu làm vẻ nghiêm túc nói: "Sao lại oan ức, thông thường mà nói em sẽ không oan ức chị.
Chị chỉ làm trợ lí cho em, còn em phải nấu cơm cho chị, còn phải làm ấm giường cho chị, tính thế nào cũng là em chịu thiệt.
Huống hồ chị vẫn chưa lên chức thượng tá, chị từ chối rồi."
Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng nói: "Nấu cơm thì không tệ, còn về làm ấm giường, chị xác định là em làm ấm giường cho chị chứ?"
Thẩm Thanh Thu nhướng mày, trong mắt ngập vẻ ham muốn chiến thắng, cô ấy khẽ dùng lực đè lên Tiêu Mộ Vũ, "Đội trưởng Tiêu, em thật sự không biết chị đang nhường em sao? Nếu thực sự muốn chị đọ sức với em, em có thể thử, rốt cuộc là ai làm ấm giường cho ai."
Vành tai Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng, quay đầu không nhìn Thẩm Thanh Thu, khẽ nói: "Chị biết trong hơn năm trăm lần phó bản của chúng ta, lần đầu tiên đều là ai nằm ngửa không?"
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau đó mù mờ nói: "Ai...!ai nhớ những chuyện ấy chứ."
Tiêu Mộ Vũ hắng giọng, chỉ vào bản thân: "Em nhớ.
Hơn năm trăm lần, đại khái là hơn bốn trăm lần chị nằm ngửa, chị nói xem ai làm ấm giường?"
Thẩm Thanh Thu vừa thẹn vừa giận, sau đó hung dữ cắn cằm Tiêu Mộ Vũ, "Em còn có mặt mũi nói cơ à, nếu không phải em giả vờ đứng đắn, kiêng khem lại lãnh đạm, chị cũng sẽ không cố ý quyến rũ em ép em cắn câu hết lần này tới lần khác.
Có lẽ em quên rồi, mỗi lần cho em, chị đều sẽ đòi lại gấp đôi."
Tiêu Mộ Vũ mặc cho Thẩm Thanh Thu cắn, cũng không kêu đau, ánh mắt giống như kết thành mạng nhện, si mê nhìn Thẩm Thanh Thu, có chút áy náy lại dạt dào cảm xúc, "Em xin lỗi vì luôn để chị phải chủ động."
Cảm giác đau lòng của Tiêu Mộ Vũ không phải chỉ nói miệng, ánh mắt hối hận và tự trách đâm vào tim Thẩm Thanh Thu, khiến cô ấy khó chịu không thôi.
"Ngốc ạ." Thẩm Thanh Thu thở dài.
Xác thực từ đầu tình cảm này là do Thẩm Thanh Thu chủ động, lúc đó thật sự cũng bị tổn thương rất nhiều lần.
Nhưng sau này cô ấy vẫn có thể chủ động hết lần này tới lần khác là ỷ vào sự dung túng của Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu không phải kẻ ngốc, trái tim cũng làm từ thịt, cũng sẽ buồn bã cũng sẽ tủi thân, nếu Tiêu Mộ Vũ thực sự thờ ơ, Thẩm Thanh Thu cũng sẽ không biết khó mà còn đâm đầu.
Thẩm Thanh Thu biết rõ hơn bất kì ai khác, nếu có được trái tim Tiêu Mộ Vũ, đó sẽ là hạnh phúc to lớn nhường nào.
Không biết có bao nhiêu người theo đuổi Tiêu Mộ Vũ, cũng có rất nhiều người ưu tú, nhưng duy chỉ có cô ấy nhận được hồi đáp từ Tiêu Mộ Vũ.
Cuối cùng Thẩm Thanh Thu vẫn quyết định chuyển sang làm nhân viên văn phòng theo quyết định của bản thân.
Công việc văn phòng của khu số 5 nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thế là về cơ bản mỗi ngày Thẩm Thanh Thu đều đi làm đúng giờ, sau đó lái xe tới sở nghiên cứu đợi Tiêu Mộ Vũ tan làm.
Chưa được mấy ngày, đồng nghiệp ở sở nghiên cứu của Tiêu Mộ Vũ đã biết đóa hoa cao ngạo lạnh lùng Tiêu Mộ Vũ đã có chủ.
"Mộ Vũ, bạn gái em đến rồi kìa, công việc hôm nay vẫn chưa làm xong, sợ là cô ấy phải đợi thêm một lúc rồi, hay là em bảo cô ấy lên đây ngồi đi." Người lên tiếng là một chị gái trong sở nghiên cứu, bình thường rất chăm sóc nhân viên trẻ tuổi xung quanh.
Tiêu Mộ Vũ nhìn thời gian, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới.
Giống như tâm tư tương thông, Thẩm Thanh Thu ở bên dưới cũng ngẩng đầu nhìn lên, vẫy vẫy tay với Tiêu Mộ Vũ.
Trên môi Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nở rộ nụ cười, nhưng rất nhanh lại thu lại, quay đầu gật đầu với chị gái.
"Cảm ơn chị Vân đã nhắc nhở." Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhắn tin cho Thẩm Thanh Thu bảo cô ấy lên trên.
Chị Vân cũng nhìn thấy bóng dáng bên dưới, không nhịn được cười đùa: "Tuổi trẻ thật tốt, tình cảm ngọt ngào đôi bên không xa được nhau.
Cái ông nhà chị ấy à, bảo ông ấy đến đón chị, ông ấy cũng không muốn."
Tiêu Mộ Vũ dịu dàng cười, "Lúc thời tiết xấu, chồng chị Vân cũng sẽ chủ động nhắc tới chuyện muốn đón chị mà."
Tiêu Mộ Vũ tiện miệng hàn huyên, thực ra cô không có tâm trạng làm việc, chỉ muốn ở bên Thẩm Thanh Thu mỗi ngày.
Thẩm Thanh Thu lên trên rất chậm, lúc lên tới nơi trong tay còn xách theo mấy hộp đồ ăn lót dạ, là bánh mochi của một cửa hàng nổi tiếng trên mạng, hương sữa nồng đậm, ăn rất ngon.
"Sao lại nhàn nhã đi mua đồ ăn lót dạ thế?" Tiêu Mộ Vũ thấy Thẩm Thanh Thu xách một túi to, không nhịn được cười nói.
Con người là động vật hóng hớt, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn.
Hôm nay Thẩm Thanh Thu mặc chiếc váy liền cổ lọ màu xanh xám, trên eo là chiếc thắt lưng da màu cam sẫm, chiếc áo cánh dơi trên người tôn lên khí chất lười biếng của cô ấy.
Đường cong cơ thể của Thẩm Thanh Thu rất tuyệt, chân dài cao ráo, bộ đồ này mặc trên người cô ấy vô cùng khí chất, vừa vào phòng liền thu hút sự chú ý của người khác.
"Em thích ăn mà, vừa hay hôm nay ra ngoài làm việc có thời gian." Nói xong Thẩm Thanh Thu quay đầu đánh giá mọi người trong văn phòng, đi tới chào hỏi: "Mọi người vất vả rồi, tôi mang chút đồ lót dạ tới, mọi người nếm thử đi."
Nói xong cô ấy chia đồ ăn trong túi cho đồng nghiệp của Tiêu Mộ Vũ, mấy người đang nhìn chằm chằm khuôn mặt diễm lệ của Thẩm Thanh Thu đều vội vàng thu lại biểu cảm, luôn miệng nói cảm ơn.
Tiêu Mộ Vũ vẫn còn việc chưa làm xong, cô tìm chỗ cho Thẩm Thanh Thu ngồi, sau đó lấy cốc của mình rót nước cho cô ấy, "Em phải làm một lúc nữa, chị ngồi đây nghỉ đi, em sẽ cố gắng xử lí nhanh nhất có thể."
Thẩm Thanh Thu mím môi nhìn Tiêu Mộ Vũ, mới tám tiếng đồng hồ không gặp, nhưng cô ấy đã rất nhớ Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu đưa tay lấy một viên mochi, khi Tiêu Mộ Vũ nói chuyện liền đút vào miệng cô, "Được rồi, chị biết, không vội.
Ngon không?"
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ ngó trái ngó phải, đầu lưỡi chạm vào viên mochi, sau đó khẽ nhai mấy cái, mùi sữa rất thơm, lúc nhai nuốt có chút dinh dính ngọt ngào.
"Ngon."
Thẩm Thanh Thu đút cho Tiêu Mộ Vũ thêm một viên, "Làm việc đi, hôm nay thứ sáu, ngày mai được nghỉ rồi."
Tiêu Mộ Vũ mang theo vị ngọt Thẩm Thanh Thu trao cho mình đi xử lí những công việc cô đã thuộc lòng, nhưng tâm tư lại không thể chuyên tâm.
Thẩm Thanh Thu ngồi ở vị trí góc bên phải Tiêu Mộ Vũ, thỉnh thoảng mũi chân cô ấy sẽ lay động, chống đầu không chút kiêng dè nhìn Tiêu Mộ Vũ, còn dành ra thời gian bỏ một viên mochi vào miệng, ngây thơ đáng yêu hệt như đứa trẻ.
Thẩm Thanh Thu tốt đẹp như thế, khiến người ta yêu thích như thế, nhưng Thẩm Thanh Thu càng tốt đẹp, Tiêu Mộ Vũ càng khó chịu, càng hối hận.
Đợi tới khi hai người về nhà, trên đường Thẩm Thanh Thu nhắc tới sinh nhật bố Tiêu, hai người lại đi đặt quà trước.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, không còn những lo lắng run sợ trong phó bản trước đó, tươi đẹp đến độ không chân thực.
Tiêu Mộ Vũ dẫn Thẩm Thanh Thu về nhà khiến bố Tiêu mẹ Tiêu rất vui vẻ, sau khi Tiêu Mộ Vũ chuyển ra ngoài cơ bản không về nhà, có về cũng hiếm khi ở lại, trong căn nhà này càng ngày càng ít vết tích của Tiêu Mộ Vũ.
Sau khi Tiêu Mộ Vũ xảy ra chuyện, bố Tiêu mẹ Tiêu rất buồn bã, hối hận rất lâu, hiện tại Tiêu Mộ Vũ quay về, hai người từng nhắc tới chuyện chuyển về nhà mấy lần nhưng cũng bị Tiêu Mộ Vũ từ chối khéo, nhưng cứ cách một tuần Tiêu Mộ Vũ sẽ về nhà một lần.
Lúc này Tiêu Mộ Vũ chủ động về nhà tổ chức sinh nhật cho bố Tiêu, bố mẹ Tiêu không nói ra miệng nhưng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của hai người.
Cơm canh là do Tiêu Mộ Vũ tự tay vào bếp, Thẩm Thanh Thu phụ trách giúp đỡ, một bàn đầy ắp đồ ăn, sắc hương vẹn toàn.
Hát chúc mừng sinh nhật, thổi nến xong, bố Tiêu mẹ Tiêu bị Thẩm Thanh Thu chọc cười không dứt.
Tiêu Mộ Vũ vẫn nói rất ít, chỉ yên lặng ngồi một bên ngắm nhìn, mặt mày cũng rất dịu dàng.
Mãi tới khi bố Tiêu cầm ly rượu đưa tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ, lên tiếng: "Tiểu Vũ, bố con mình làm một ly nhé." Tiêu Mộ Vũ mới hoàn hồn.
"Bố?" Tiêu Mộ Vũ có chút nghi hoặc.
Người đàn ông trước mặt đã 60 tuổi, vẫn chưa bước vào trạng thái già nua rõ rệt, chỉ có tóc mai hoa râm mới lộ ra tuổi tác của ông.
Ông nhìn con gái mình, trong mắt vừa hối hận lại bất đắc dĩ, "Cảm ơn con đã tổ chức sinh nhật cho bố, cũng cảm ơn quà con và Thanh Thu đã chọn.
Bố...!trước kia bố và mẹ con đều không tốt, cứ mãi mải mê với công việc, lơ là con, không đủ quan tâm yêu thương bao bọc con.
Cũng không biết có phải lớn tuổi rồi hay không, bắt đầu nhìn nhận lại bản thân, trong nửa năm qua, vừa nghĩ tới những ngày tháng ấy, bố và mẹ con lại thấy buồn."
Nói rồi vành mắt bố Tiêu ửng đỏ, "May mà con có Thanh Thu, tuy bố không hỏi nhiều, nhưng bố cũng biết con bé rất tốt với con.
Hành trình của các con cũng vô cùng khó khăn, Thẩm Thanh Thu là đứa trẻ tốt, hai đứa ở bên nhau bố rất yên tâm."
"Bố, bố..."
Bố Tiêu nhìn Tiêu Mộ Vũ rồi nhìn Thẩm Thanh Thu, "Thanh Thu, cháu cùng...! cùng nâng ly nào.
Chú chúc hai đứa mãi mãi hạnh phúc vui vẻ, bên nhau suốt kiếp."
Trái tim Tiêu Mộ Vũ đau đớn như bị kim đâm, cô cứ nhìn bố Tiêu như thế, nước mắt trong mắt tích tụ, cuối cùng lại bị cô đè xuống, thật sự là lời chúc phúc cảm động.
Thẩm Thanh Thu cũng đỏ ửng mắt, nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ dưới gầm bàn, sau đó nâng ly lên uống.
"Hiện tại dự thảo đã được thông báo rồi, tới cuối năm sẽ có hiệu lực.
Có phải hai đứa cũng nên thảo luận chuẩn bị chút không? Còn cả bên bố mẹ Thanh Thu, có phải bố mẹ cũng nên tới thăm hỏi, trưng cầu ý kiến của họ không?"
"Bố, nào có nhanh như vậy.
Chuyện của bọn con, bọn con có tính toán, đã có kế hoạch rồi ạ.
Hơn nữa chú Thẩm và cô Lưu, hai người họ vẫn chưa bớt giận."
Đương nhiên bố mẹ Tiêu biết tại sao lại tức giận, mẹ Tiêu thở dài: "Có thể hiểu được, Thanh Thu là bảo bối tâm can của nhà họ, suốt những năm qua chịu không ít khổ cực, lại vào sinh ra tử một phen như thế vì con, chắc chắn là sẽ trách móc.
Con cũng thật là, trước đó mẹ và bố con làm mai thế nào con cũng không chịu, đều do con đáng đời, tự tìm tới nhà xin lỗi đi, phải cho họ niềm tin, đối xử tốt với Thanh Thu chút."
Tiêu Mộ Vũ luôn miệng đáp ứng.
"Cô chú, cô chú yên tâm, thực ra bố mẹ cháu rất mềm lòng, cháu sẽ nói chuyện hẳn hoi với bố mẹ.
Hơn nữa Mộ Vũ đã rất tốt với cháu rồi."
Bố mẹ Tiêu nhìn Thẩm Thanh Thu, lắc đầu rồi lại cười.
Cả gia đình ngồi cùng nhau ăn bánh, nói chuyện vô cùng hòa hợp.
Không khí gia đình như thế cực kì hiếm thấy trong cuộc đời 28 năm qua của Tiêu Mộ Vũ.
Mà tất cả những điều này, cũng là vì Thẩm Thanh Thu.
Buổi tối hai người xuống dưới khu nhà nhà họ Tiêu tản bộ, Tiêu Mộ Vũ nắm tay Thẩm Thanh Thu, lên tiếng: "Đây là lần đầu tiên không khí trên bàn ăn trong nhà vui vẻ như thế."
Thẩm Thanh Thu không đáp lời, mà vuốt ve ngón tay Tiêu Mộ Vũ.
"Từ lâu rồi em đã nghĩ, cuộc đời mà em muốn sẽ thế nào, tương lai của em sẽ ra sao.
Nhưng cho dù là giả thiết nào cũng không khiến em vui vẻ như hiện tại, vui vẻ giả tưởng hư ảo lại không chân thực, nhưng hiện tại lại khiến em cảm giác mình đang nằm mơ." Tiêu Mộ Vũ nhìn ánh đèn phía xa, lẩm nhẩm.
Thẩm Thanh Thu đứng sánh vai bên Tiêu Mộ Vũ, nắm chặt lấy tay cô, "Không phải mơ, chị là thật."
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, nhìn một lúc lâu, sau đó nhìn ra phía xa cười lên, "Ừm."
"Mộ Vũ, tuần sau chúng ta cùng nhau trốn làm, được không?" Thẩm Thanh Thu bỗng lên tiếng.
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy, ánh nhìn thẳng tắp.
"Muốn làm gì?" Tiêu Mộ Vũ hỏi.
"Thứ tư tuần sau có mưa sao băng cung Thiên Yết, cũng sắp tới sinh nhật em rồi, chúng ta cùng nhau đi xem, được không?" Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, mặt mày cong cong.
Đôi môi Tiêu Mộ Vũ run lên mấy cái, lại mím thật chặt, rất lâu sau nhỏ tiếng nói: "Được, chúng ta trốn làm, cả tuần sau đều không đi làm, em ở cạnh chị, muốn đi đâu cũng được."
"Ừm, nhưng đi thăm nhóm Tô Cẩn trước, được không?"
Tiêu Mộ Vũ đè nén rất lâu, âm thanh cũng có chút khàn khàn, "Được, đi thăm bọn họ trước."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...