Tiêu Mộ Vũ không biết những người khác rốt cuộc thế nào rồi, sau khi nàng bị Lưu Nhã ném khỏi căn phòng kia, nàng liền cảm thấy không thích hợp.
Nàng bị ném tới trên hành lang giữa hai căn phòng, nói cách khác nàng có thể lựa chọn đi hướng bên trái, cũng có thể đi về hướng bên phải.
Nhưng khi nàng đi đến giao lộ liền phát hiện, nguyên bản ngã tư đường đã biến thành giao lộ hình chữ đinh (丁), hai bên đều là cái dạng này.
Nàng tìm được rồi biên giới mê cung này.
Không rảnh lo khiếp sợ, nàng vội lần nữa kích hoạt chát nhóm, trong nhóm vẫn không có một tin tức gì.
Trong lòng nàng có chút hoảng, chạy nhanh mở ra màn hình điều khiển, ngón tay ngưng một cái mới click mở thanh hiển thị đồng đội.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ không chịu khống chế, thẳng tìm đến cái tên bên cạnh chính mình, lướt qua một hình trái tim đỏ thẫm, nàng rốt cuộc thấy được tên Thẩm Thanh Thu, vẫn là màu sắc sáng ngời.
Tiêu Mộ Vũ rõ ràng cảm giác được tia hoảng sợ trong lòng đột nhiên biến mất, lại nhìn xuống ba người phía dưới, vẫn còn tốt, trái tim tạm thời thả trở lại lồng ngực.
Tuy rằng ở trong phòng bị Lưu Nhã thiết kế một hồi ảo cảnh, nhưng Tiêu Mộ Vũ cũng không đem hết thảy chuyện này đơn thuần đổ lỗi cho ác ý của cô ta.
Nàng không có kích phát điều kiện trừng phạt, chỉ rơi vào một vòng tuần hoàn chết.
Lưu Nhã không thể nào vô duyên cớ hại nàng, mà hiện tại nàng xuất hiện ở một địa phương mới.
Bên người không có ký hiệu, như vậy nàng liền có thể tiếp tục đi thẳng, cho nên chẳng những đánh vỡ vòng tuần hoàn chết, còn tìm tới rồi biên giới.
Nàng lớn mật suy đoán, chỉ cần xuất hiện tuần hoàn, các nàng liền sẽ gặp được loại sự tình này, rơi vào chân không rồi bị dẫn tới ảo cảnh, sau khi thoát khỏi sẽ làm lại điểm xuất phát.
Tiêu Mộ Vũ nhắm lại mắt, trong óc bắt đầu hình dung đoạn đường nàng cùng Thẩm Thanh Thu đi qua, ngang dọc dựng thẳng phác hoạ ra khu vực đài cao, mà giao lộ các nàng đi qua.....!từng đường cong kết nối với đài cao, quẹo trái, quẹo phải, này đường thẳng, này hoành độ giao điểm......!
Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ mở bừng mắt, nàng chợt phát hiện một vấn đề, nàng cùng Thẩm Thanh Thu từ điểm bắt đầu, mặc kệ biến cố phát sinh trên đường, chỉ tính khoảng cách, các nàng đi thẳng 14 lần, quẹo trái 19 lần.
Nói cách khác, nếu lấy nơi các nàng bắt đầu là khởi điểm, vậy vị trí xuất hiện vòng tuần hoàn chết, liền cách khởi điểm trái 19, thẳng 14.
Tính theo hướng này, các nàng đi ngang qua mặt bằng ít nhất là 19×14.
Nhưng hiện tại nàng bị căn phòng kia truyền tống tới một địa phương khác, nàng không rõ nơi này cách chỗ các nàng đứng trước đó bao xa, khiến nàng mất đi nguyên điểm để xác định vị trí, nhưng có thể lấy căn phòng trước mặt làm khởi điểm mới, ghi nhớ lại vị trí nàng đi.
Lúc này Tiêu Mộ Vũ nhìn lại trái phải, đều là hành lang dài nhìn không sót một chút gì và không có điểm cuối, ánh sáng tuy rằng không tốt, nhưng tầm nhìn lại không bị che đậy, trên hành lang không một bóng người.
Nàng cúi đầu trầm tư, nếu học sinh lớp bảy đều bị đưa vào đây, ít nhất phải có hơn bốn mươi người.
Trước đó nàng cùng Thẩm Thanh Thu gặp qua ba học sinh, tính luôn các nàng là năm người, một đường đi qua phạm vi cũng không nhỏ, không có đạo lý trên một hành lang dài chỉ nhìn thấy ba người, bởi vì phàm là ở cùng một khu vực nhất định có thể nhìn thấy lẫn nhau, cho nên hẳn là điểm xuất phát của mỗi người đều bất đồng.
Nàng trong đầu nghĩ, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
Thời gian dừng lại đã không ngắn, nàng cần thiết làm ra lựa chọn, chuyện khác tạm thời có thể tiếp tục thăm dò, nhưng có một điều nàng thực lo lắng, Thẩm Thanh Thu tìm không thấy nàng sợ rằng sẽ làm bậy.
Nàng hiện tại vừa thăm dò khu vực này, vừa tìm Thẩm Thanh Thu.
Nghĩ nghĩ nàng lựa chọn rẽ về bên trái, cánh cửa bên này không có ký hiệu cho nên nàng cần phải tiếp tục đi thẳng.
Trước mặt là giao lộ chữ đinh (丁), ký hiệu trên cửa là O, theo lý thuyết nàng nên rẽ phải, nhưng đã không còn lựa chọn, bên phải là đường cùng.
Cho dù vi phạm lẽ thường, nàng cũng chỉ còn một đường duy nhất có thể đi, Tiêu Mộ Vũ cũng thực quyết đoán lựa chọn rẽ trái.
Lúc có Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh, bởi vì đối phương quá mức lợi hại, hơn nữa luôn là che chở nàng, thế cho nên nàng rất ít tự mình ra tay, nhưng trên thực tế, cho dù nàng không lợi hại như Thẩm Thanh Thu, nàng cũng không phải người gặp chuyện sẽ luống cuống.
Cho dù mạo hiểm, nàng cũng muốn thử một lần, cũng dám thử một lần.
Quẹo trái, thế nhưng là tường an không có việc gì!
Tiêu Mộ Vũ lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn giao lộ phía sau, căn cứ từ trường chịu lực phân tích còn có kinh nghiệm phía trước, thực hiển nhiên vừa rồi nàng đã chọn sai, vì sao vẫn an toàn? Quy tắc sẽ không đổi, nơi này O lại quẹo trái khẳng định có đạo lý.
Bốn ngón tay duỗi chỉ hướng dòng điện đi qua, lòng bàn tay hướng xuống thì ngón cái mới chỉ về bên phải.
Ở đây vẫn là trái, tại sao vậy? Tiêu Mộ Vũ điều chỉnh ngón cái một chút, tức khắc hiểu được.
Trong từ trường, hướng hạt vận động cũng không đồng nhất với hướng dòng điện, nếu là điện tích dương thì mới nhất trí, điện tích âm chính là tương phản.
Vậy nàng hiện tại chính là điện tích âm!
Biết rõ ràng nguyên nhân, Tiêu Mộ Vũ lại lần nữa băng qua một giao lộ, đi thẳng, quẹo phải, quẹo phải, như cũ là đúng!
Người ở trong từ trường tương đương với điện tích âm hoặc dương, tính chất sẽ thay đổi tuỳ theo hoàn cảnh, vậy nguyên nhân gì dẫn tới thay đổi? Hai nữ sinh kia sở dĩ đi nhầm, là bởi vì bị thay đổi điện tích sao?
Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới căn phòng 409 kia, trong lòng tạm thời tồn nghi ngờ.
Đáp án quy tắc liền ở giữa các nàng, nhưng cho tới bây giờ trừ ba học sinh đã chết, nàng liền chưa thấy qua những người còn sống khác.
Nàng nhớ rõ Lưu Nhã nói thời gian chỉ còn lại hơn hai mươi phút, trước mắt vẫn không có đầu mối, duy nhất kỳ quặc chính là căn phòng tuần hoàn chết kia.
Nàng đi theo ký hiệu bắt đầu từng bước một đi tới, bởi vì xác định quy tắc, nàng đi rất thuận lợi, mà ngay khi nàng phát hiện chính mình liên tiếp hai lần quẹo trái, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng động.
Nàng vội quay đầu, vừa lúc nhìn thấy một con quái vật hình thể cao lớn nện mạnh trên đất, đi theo thân thể ngã xuống còn có một cái đầu hư thối, có chút rợn người.
Tiêu Mộ Vũ chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt liền định trụ.
Không phải nhìn quái vật kia, mà là nhìn thân ảnh cao gầy thoáng hiện dưới ánh sáng tối tăm, là Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ không biết nên làm sao để hình dung tâm tình mình, trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, tất cả cảm quan của nàng đều bị nàng ấy mạnh mẽ kéo đi qua.
Đầu óc thậm chí đều có một khoảng trống ngắn ngủi, làm nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn đối phương, ngay sau đó trái tim một chút tiếp một chút mãnh liệt nhảy lên, cảm giác muốn khóc kịch liệt dâng lên trong lồng ngực.
Thẩm Thanh Thu thoạt nhìn thực chật vật, y phục trên người bị phá vài chỗ, trên mặt trên tay đều là vết máu, cặp mắt kia bởi vì giết chóc cùng phẫn nộ mà đỏ bừng một mảnh, mang theo dày đặc lệ khí, nhìn qua giống như chiến lang đang theo dõi con mồi.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ thấy được rõ ràng, ngay khi ánh mắt kia nhìn thấy mình, lập tức chinh lăng.
Thực mau lệ khí liền tiêu tán, con ngươi ánh sáng vỡ vụn đong đưa, sau đó là cảm xúc hết sức mãnh liệt.
Tiêu Mộ Vũ trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, thời gian tách ra cũng không lâu, nhưng không ai có thể hiểu được tâm tình nàng khi nhìn đến Thẩm Thanh Thu, thật giống như cửu biệt gặp lại.
Thẩm Thanh Thu không nói chuyện, chỉ là sải bước tới, thậm chí đều không xem ký hiệu bên người là gì.
Bởi vì hiện tại không quy tắc nào có thể quyết định được phương hướng của nàng, Tiêu Mộ Vũ chính là quy tắc của nàng, chính là phương hướng của nàng!
Tiêu Mộ Vũ thậm chí không kịp ngăn cản nàng lại đây, đã bị nàng thật mạnh ôm vào trong lòng ngực.
Ôm thật sự dùng sức, Tiêu Mộ Vũ thậm chí cảm giác được đau ý.
Thân thể gần sát không ngăn cách được nhịp tim cấp bách nóng vội, cùng với hơi thở dồn dập không cách nào bình ổn.
Tiêu Mộ Vũ từ trong Thẩm Thanh Thu ôm ấp đọc được quá nhiều thứ, nàng ấy khẩn trương, nàng ấy nghĩ mà sợ, vội vàng cùng may mắn.
"Thực xin lỗi, chị không giữ chặt em."
Trong trí nhớ Tiêu Mộ Vũ cảm thấy chính mình là người không thể khóc.
Khi còn nhỏ cha nàng đánh nàng mắng nàng, nàng không khóc, bị người khi dễ cũng không khóc.
Thậm chí một lần cha mẹ nàng đánh nhau ném một cây kéo chọc trúng cánh tay nàng, chảy một vũng máu, nàng cũng không khóc.
Cho nên mẹ nàng nói nàng là quái vật, tâm lý máu lạnh, thời điểm mẹ kết hôn cùng cha dượng, nàng cũng không khóc.
Nhưng ngay khoảnh khắc Thẩm Thanh Thu ôm lấy chính mình, nói một câu như vậy, đôi mắt nàng bỗng nhiên đau nhức.
Chất lỏng nóng hổi trong hốc mắt không chịu khống chế rơi xuống, xa lạ thật sự, đồng dạng thực chua xót.
Giọng nàng cũng trở nên bỏng rát, nghẹn ngào nói, "Chị là kẻ điên, là đồ ngốc!"
Nàng lần đầu không có mạnh miệng, không màng Thẩm Thanh Thu cả người đầy vết bẩn đến làm nàng ghét bỏ, giơ tay đồng dạng dùng sức ôm lấy nàng ấy, nàng cảm thấy chính mình lẽ ra phải sớm ôm nàng ấy như thế này, ôm thật chặt, tuyệt không có thể buông tay.
Thẩm Thanh Thu không nghĩ tới Tiêu Mộ Vũ sẽ chủ động ôm chính mình, nghe được tiếng mắng có chút hung dữ lại mang theo nghẹn ngào của nàng, con ngươi tức khắc cũng đỏ, rồi lại nhịn không được nở nụ cười.
"Chị thật vất vả mới tìm được em, không được mắng chị." Nàng thấp tiếng nói, cảm giác trái tim trống rỗng lại lần nữa được lấp đầy, không khỏi siết chặt tay.
Trước đó Tiêu Mộ Vũ bị ném ra ngoài đụng vào tường, chỗ bị thương còn đau lợi hại, Thẩm Thanh Thu dùng một chút lực, vai lưng nàng tức khắc căng thẳng.
Thẩm Thanh Thu lập tức đã nhận ra, chạy nhanh buông tay, ánh mắt khẩn trương: "Thương tới rồi sao?"
Tiêu Mộ Vũ lắc lắc đầu, "Em không có việc gì."
Nói xong nàng đánh giá Thẩm Thanh Thu, trên người đều là vết máu, cũng không biết dọc theo đường đi nàng ấy đã chiến đấu dữ dội đến mức nào.
"Chị, chị thật là cái đầu trâu!" Nghĩ đến Thẩm Thanh Thu một đường đánh lại đây, Tiêu Mộ Vũ cũng không dám tưởng tượng.
"Lưu Nhã nói với chị rằng em ở hướng này, căn phòng kia không biết sẽ ném em đến nơi nào, chị không có tiếp tục quẹo phải.
Nhưng chị sợ em sẽ đi lệch quỹ đạo cách chị càng xa, cho nên chỉ có thể chạy nhanh đuổi tới bên này.
May mắn em cũng đang đi về phía chị, không có sai lệch quá nhiều."
Tiêu Mộ Vũ nhất thời không biết nên nói cái gì, nàng cũng không đành lòng trách cứ nàng ấy, chỉ có thể nhíu mày nói: "Chị thật xem chính mình là người sắt? Vạn nhất thất thủ, đừng nói tìm được em, có thể hay không......"
Thẩm Thanh Thu rũ mắt xuống, biểu tình ủy khuất: "Chị sợ em xảy ra chuyện, chỉ cần nghĩ đến em đang một mình, chị liền bình tĩnh không được."
Tiêu Mộ Vũ mềm lòng đến lợi hại, muộn thanh nói: "Khăn tay của em đâu?"
"Hử?" Thẩm Thanh Thu ngẩn ngơ, phản ứng lại đây mới móc ra khăn tay, có chút xin lỗi nói: "Chị quá kích động, đem em làm dơ."
Nàng còn chưa duỗi qua đã bị Tiêu Mộ Vũ cầm lấy, ngay sau đó khăn tay kia dừng ở trên mặt nàng.
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, ngón tay giữ cằm Thẩm Thanh Thu, cẩn thận lau đi vết máu bên tai cùng trên mặt nàng, thế nhưng cắt vết cắt.
Thẩm Thanh Thu được nàng như vậy nhéo mặt, cũng không cảm thấy không tốt, ngược lại trộm nhấp miệng cười.
"Nhìn xem gương mặt xinh đẹp thế này, thiếu chút nữa liền phá tướng." Sau khi lau xong, Tiêu Mộ Vũ đưa khăn tay lại cho nàng, ném xuống một câu, Thẩm Thanh Thu nghe được bật cười không thôi.
"Chị lớn lên tướng mạo thế nào, em lại không phải chưa thấy qua."
Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái, không có tiếp tục cùng nàng đùa giỡn, thấp giọng nói: "Thời gian hữu hạn, chúng ta cần thiết nắm chặt.
Chị nói Lưu Nhã báo cho chị phương hướng của em, cô ta như thế nào sẽ nói cho chị?"
Thẩm Thanh Thu trầm mặc, đơn giản đem sự tình trải qua nói rõ.
Tiêu Mộ Vũ kinh ngạc lại có chút khổ sở, từ trong giọng kể bình tĩnh của Thẩm Thanh Thu nàng đều có thể tưởng tượng được, Thẩm Thanh Thu ngay lúc đó khổ sở cùng nôn nóng.
"Em thật sự không bị thương? Vừa rồi chị đụng tới phía sau lưng của em phải không? Rất đau sao?" Thẩm Thanh Thu vẫn canh cánh trong lòng, nói đến đây mặt nàng lạnh xuống: "Chị đã nói nếu cô ta làm em bị thương, chị liền đánh chết vợ quỷ của cô ta."
Tiêu Mộ Vũ lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ nàng nghiêm túc nói: "Về sau nếu còn xuất hiện loại sự tình này, chị không cần lại xằng bậy, em cũng không phải chim hoàng yến, em có thể bảo vệ tốt chính mình.
Đồng dạng, chị chỉ cần bảo vệ tốt bản thân thì được rồi."
Thẩm Thanh Thu không nói chuyện, chỉ là nắm chặt tay nàng, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Chị sẽ không lại buông em ra."
Tay nàng ấm áp mềm mại, lực đạo mang theo có chút thận trọng, làm Tiêu Mộ Vũ mạc danh cảm thấy mặt nhiệt, nhưng tránh cũng không tránh thoát, nàng cũng liền tùy Thẩm Thanh Thu bắt lấy, chỉ là dời đi đề tài: "Thanh Thu, chị từ nơi đó đến đây, đi qua mấy giao lộ chị nhớ rõ không?" Nàng hỏi xong, lại đem manh mối mình bắt giữ được nói cho Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu suy nghĩ một chút, bản thân nàng đối việc này rất mẫn cảm, vì thế hơi hồi ức liền dứt khoát lưu loát nói: "Nhớ rõ, nếu lấy căn phòng chị đứng làm khởi điểm, đó chính là quẹo trái 13 lần, đi phía sau 6 lần."
"Trái 13, sau 6? Em bên này quẹo phải 17 lần, đi phía trước 8 lần." Tiêu Mộ Vũ nỉ non, duỗi tay đối Thẩm Thanh Thu nói: "Quân đao."
Thẩm Thanh Thu lấy ra quân đao đưa cho Tiêu Mộ Vũ, nhìn Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng ở trên vách tường khắc mấy ký hiệu, đánh dấu số liệu.
"Em đếm qua, nếu chúng ta lấy vị trí ban đầu làm khởi điểm, từ đó đi đến căn phòng tuần hoàn chết là trái 19, trước 14.
Sau đó chị đi chính là sau 6, em đi chính là trước 8, vừa vặn đối thượng, thuyết minh em bị truyền tống đến nơi kia, cùng khoảng cách với điểm ban đầu của chúng ta, một bên trái, một bên phải.
Như vậy chúng ta liền có thể tính được, hai điểm xuất phát này cách nhau 19+13+17=49.
Chị xem, 49, 409, là trùng hợp sao?" Tiêu Mộ Vũ quay đầu hỏi Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nở nụ cười: "Chị cảm thấy không phải trùng hợp, em đã đoán được điểm mấu chốt rồi.
Mê cung này rất có thể là một nền tảng cực rộng 49 x 49, mỗi căn phòng phía trên là mỗi điểm, đều có vị trí chính mình.
Trong mê cung có phòng bình thường, cũng có phòng truyền tống sẽ đem người đưa đến khởi điểm khác, nếu chúng ta đã phát hiện một cái, lại không phải lối ra, mà là biên giới, chúng ta đây tiếp tục tìm nó."
- -------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...