Học cấp ba ngày nghỉ rất ít, chỉ có một ngày nghỉ là chủ nhật.
Tối thứ sáu Tần Phong sẽ đến trường đón cô, Lâm Phạm cầm theo cặp sách đi ra nhìn thấy Tần Phong đang tựa bên cạnh xe hút thuốc.
Lâm Phạm nhíu mày, đi đến trước mặt anh: "Anh không thấy lạnh à?"
Mùa này hẳn là chỉ có Tần Phong mặc độc một chiếc áo sơ mi, Tần Phong ấn tắt thuốc lá, vươn tay cầm cặp sách của Lâm Phạm: “Cặp của em nặng thế.”
“Sắp xếp bài tập nhiều, vài bộ bài thi.
Thứ hai giáo viên muốn kiểm tra." Lâm Phạm đi vòng qua lên xe, Tần Phong cũng đi lên, anh khởi động động cơ lái xe đi.
"Không phải Bộ giáo dục một mực kêu sẽ giảm áp lực sao? Chừng nào học sinh các em mới được giảm.”
“Cũng đỡ rồi.” Lâm Phạm nói: “Em làm bài thi rất nhanh."
Tần Phong nhìn quần áo trên người cô, nhìn giống như đồ mua hồi năm ngoái, chất lượng không được tốt lắm, phần dưới cánh tay đã bị xù lông hết rồi: “Mẹ của anh đã mua thêm cho em vài bộ đồ, đang để ở phía sau đó.”
Lâm Phạm há to miệng: "Sao mua nữa thế? Em có rất nhiều quần áo."
“Mẹ anh thích mua cho em đó.” Tần Phong nói: “Đồ em đang mặc đã lâu rồi nhỉ?”
Lâm Phạm nhìn, đúng là rất lâu, nhưng mà mặc rất thoải mái: "Rất thoải mái, cũng không sợ dơ giặt không sạch."
Tần Phong nhướng mày: “Em không muốn giặt quần áo?"
"Cũng không phải là vậy." Lâm Phạm bị vạch trần tâm tư, mặt có chút đỏ: "Ở trường học bề bộn nhiều việc, không có thời gian giặt quần áo, lại thường nằm sấp làm bài, khó tránh khỏi sẽ làm dơ tay áo, màu sắc đậm một chút cũng tốt."
Mẹ Tần mua toàn màu sáng như màu phấn, trắng.
Lâm Phạm cũng không dám mặc.
"Vậy sau này đừng giặt, tích đấy tới chủ nhật mang về anh giúp em giặt.”
Lâm Phạm nhanh chóng nhìn anh, cong khóe môi cười: “Anh? Quần áo dì mua cho em phần lớn là quần áo không thể dùng máy giặt."
“Anh sẽ giặt tay.”
Mặt lâm Phạm càng thêm nóng lên: “Anh...” Im lặng ngắn ngủi, cô có chút cảm động.
Tần Phong nói tiếp: “Chủ nhật mời gia đình tới, em có quần áo bẩn thì phân loại rồi để đó đi.
Chừng nào có thời gian thì quay lại lấy.”
Lâm Phạm gật đầu: “Vậy cũng được.”
Tần Phong mang Lâm Phạm đến nhà hàng trước, sau khi ăn xong bữa tiệc hải sản lớn, Tần Phong liền lấy điện thoại ra: “Em còn muốn mua cái gì không? Quần áo, giày, túi? Hay là máy tính?"
Lâm Phạm uống xong nước canh, giương mắt: “Anh phát tài rồi hả?"
Tần Phong vươn tay nhéo mặt của cô: "Ngày mai là ngày hội mua sắm trên mạng, hôm nay nghe Tiểu Vương nói em có đồ muốn mua đúng không? Mua cho em thêm cái máy tính nhé?”
“Không cần đâu.” Lâm Phạm vội vàng từ chối: "Chắc không phải là ngày lễ độc thân đâu ha?"
Tần Phong nhướng mày, đôi mắt màu đen nhìn thẳng Lâm Phạm: "Ồ? Ngày lễ độc thân hả?”
Lâm Phạm mím môi, tim đập rộn lên, nhìn Tần Phong: "Không phải sao?"
"Vậy không mua, chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
Lâm Phạm bụm mặt: “Anh...!con người anh...”
"Hả? Như thế nào?" Tần Phong nhìn cô.
Lâm Phạm lắc đầu: "Không có gì hết.
À đúng rồi, bạn cùng phòng của em cũng khen anh đẹp trai."
Tần Phong gật đầu: "Có chút mắt nhìn."
Lâm Phạm liếc nhìn chung quanh, như trộm cắp, vươn tay ra: “Đưa tay cho em.”
Tần Phong đưa tay cho Lâm Phạm: "Làm gì?"
Bàn tay của anh dày rộng, Lâm Phạm nắm tay của anh, lật qua xem lòng bàn tay.
Tay của cô rất non, nho nhỏ, Tần Phong nghiêng đầu, giọng nói nhỏ xuống: "Trên tay anh có cái gì?"
“Nhìn xem anh có lăng nhăng không, bạn cùng phòng em bảo em là người có đường tình ái sạch sẽ, cả đời chỉ yêu một người.” Cô còn xem rất nghiêm túc: "Đường mệnh của anh rất dài, hơn nữa rất sạch sẽ, không có tật bệnh."
Trong mắt Tần Phong ẩn chứa vui vẻ: "Thật sao?"
“Đường tình của anh....” Lâm Phạm ngẩng đầu, Tần Phong hạ thấp người hôn xuống môi cô, rồi ngồi lại: "Đường tình thế nào vậy?"
Lâm Phạm nhanh chóng buông tay của anh, ngồi lại, bụm mặt: “Anh...!anh..
sao không biết chọn chỗ thế này!?"
Tần Phong nhìn cô: “Hôn bạn gái phải chọn nơi nào?"
Lâm Phạm bị lời này của anh khiến cho sợ ngây người, sau nửa ngày mới phát ra âm thanh: "Em cũng không biết phản bác như thế nào."
Tần Phong kêu phục vụ tính tiền, kéo Lâm Phạm qua: "Về nhà."
Lái xe về nhà, trên đường đi Tần Phong không nói lời nào.
Vào cửa, Lâm Phạm đi mở đèn còn chưa chạm vào chốt mở thì Tần Phong đã ôm lấy cô từ phía sau, quay người đặt trên mặt bàn sau cửa, hôn trán của cô.
Lâm Phạm khẩn trương, bắt lấy cánh tay Tần Phong: "Này...!"
Tần Phong chặn môi cô.
Hôn đến nồng nhiệt, Lâm Phạm ôm lấy cổ của anh, rất nỗ lực đáp lại, nhưng thật sự không theo kịp tiết tấu của Tần Phong nên buông xuôi.
Cô bị hôn đến hỗn loạn, Tần Phong cởi quần áo Lâm Phạm, trong phòng có hơi ấm, không được xem là lạnh.
Cởi đến quần áo bên trong, Lâm Phạm kháng nghị: "Không nên ở chỗ này."
Tần Phong để cho cô ngồi lên cánh tay mình, vừa ôm vừa đi vào phòng ngủ, trên đường đi còn hôn cô: “Hồi nãy xem chỉ tay nhìn ra cái gì?”
Lâm Phạm thở hổn hển, bị lời nói của anh khiến cho nóng cháy: “Không có.”
Tần Phong đá cửa, đè cô xuống giường, hôn cô từng tấc một: “Thành bé thần côn rồi."
Lâm Phạm lui vào trong tránh vì bị anh hôn ngứa: “Em còn chưa...!Tắm rửa."
“Làm xong rồi tắm.”
Lâm Phạm bị hôn tới mê man, nghe vậy đầy trong đầu đều là chú Tần tràn đầy sắc dục, thật đúng là một chút cũng không có phong thái quý ông.
Trong lúc anh vào sâu, ôm Lâm Phạm: "Phạm Phạm."
Lâm Phạm muốn đá anh, nhưng dạo đầu được hầu hạ quá tốt nên bây giờ cả người cô mềm yếu.
“Hư hay là không hư hả!”
Tần Phong vui vẻ, ôm cô lúc ra lúc vào, cô mất kiểm soát Tần Phong mới chậm lại: "Gọi tên anh."
Lâm Phạm nhìn hình dáng đỉnh đầu của người đàn ông, trong bóng tối nên cũng không phải rất rõ ràng.
Cô biết rõ cặp mắt kia có bao nhiêu xinh đẹp, đen kịt thâm trầm, vĩnh viễn cưng chiều nhìn cô.
"Tần Phong."
Cuối cùng cũng kết thúc, Tần Phong bật nước rồi mới ôm Lâm Phạm vào bồn tắm lớn, anh đặt Lâm Phạm vào.
Ngón tay quét qua mặt Lâm Phạm, Lâm Phạm tựa ở trong lòng anh, cúi thấp đầu.
Anh hỏi: “Mệt mỏi à?” Giọng nói trầm khàn.
Lâm Phạm mở mắt ra, của anh chạm vào phía sau lưng của mình, rất không thoải mái.
Lâm Phạm xê dịch: “Mệt.”
Tần Phong từ phía sau tiến vào: "Dựa vào anh."
Lâm Phạm nghiến răng, sau khi cô và Tần Phong xác định quan hệ, tính cách của cô cũng từ từ buông thả: “...!Anh còn chưa xong à?”
Tần Phong hôn cổ cô, ôm cô: “Muốn em.”
Một tuần một lần, đôi khi Tần Phong có việc đi công tác, có lẽ còn không ăn được.
Anh có bạn gái liền như lưu manh, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: “Em có muốn anh không?"
Lâm Phạm từ từ nhắm hai mắt, động tác của anh không nhanh, nhưng mà cái tư thế này tiến vào vô cùng sâu, rất khó chịu.
"Muốn."
Tần Phong rất ưa thích dáng vẻ cô nghe lời, làm trong chốc lát.
Cảm nhận được tâm trạng Lâm Phạm không tốt lắm mới dừng lại, đề nghị: "Đổi tư thế được không?"
Lâm Phạm cầu còn không được, cô vô cùng không thích cái tư thế này.
Lăn qua lăn lại tới khi nước đã lạnh, lúc này Tần Phong mới cầm lấy khăn tắm bọc Lâm Phạm đi ra ngoài, thả cô trên giường: “Em đừng cử động, anh sấy tóc cho em."
Lâm Phạm từ từ nhắm hai mắt, Tần Phong lấy máy sấy ra, ngón tay của anh xuyên qua tóc Lâm Phạm, vuốt ve da đầu, Lâm Phạm buồn ngủ: "Tần Phong."
"Hả?"
"Còn chưa bắt được Âu Dương Ngọc hả?"
“Chưa.” Tóc Lâm Phạm rất dài, Tần Phong để cho cô nằm úp trên đùi, đổi góc khác sấy tiếp: “Chẳng có tin tức nào, giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.”
Bởi vì Lâm Phạm mệt mỏi nên lúc này tư duy rất nhạy: "Bạn cùng phòng ngủ nghĩ anh là ba em." Cô nói xong liền cười rộ lên, cười hi hi nói: "Còn tò mò sao em họ Lâm anh họ Tần nữa.”
Tần Phong sững người, gạt bọn họ qua đi! Lúc đưa Lâm Phạm đến phòng ngủ, phụ huynh khác còn hỏi cô là con của anh.
Cái này...!thật sự quá tức giận!
“Anh già vậy sao?”
"Không có." Bởi vì buồn ngủ nên giọng nói của Lâm Phạm khàn khàn, mềm nhũn hiện ra mùi mẫn.
Âm thanh máy sấy vẫn vang, Tần Phong nói: "Ở trường học có bạn khác giới nào chơi với em không?”
“Chung giới còn không có, huống chi khác phái? Đều tại bọn họ liều mạng học để nhanh thi tốt nghiệp trung học."
Tần Phong yên tâm: “Mệt mỏi thì ngủ đi."
Lâm Phạm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, mở mắt ra nhìn Tần Phong: “Em có phải bị bệnh rồi không?"
Đôi mắt cô trắng đen rõ ràng, Tần Phong sững lại: “Là sao?” Rốt cuộc là bị gì? Ai nói em ấy cái gì?
Lâm Phạm mím môi: “Em không biết nói với anh thế nào.”
Tần Phong là người cô thân mật nhất, những lời này cô không nói với Tần Phong thì không còn ai có thể nói.
“Muốn nói gì thì nói cái đó, không cần kiêng kỵ gì với anh.”
Lâm Phạm nhìn chằm chằm vào cái cằm Tần Phong rất lâu, mở miệng: “Em chưa từng có kinh nguyệt, em thấy các bạn nữ đều có."
Tần Phong nháy mắt mấy cái, vấn đề này...!Anh..
Nắm tóc Lâm Phạm, tắt máy sấy, lên giường: "Chưa từng tới?"
Lâm Phạm lắc đầu: "Chưa từng." Cô khẩn trương nhìn Tần Phong: “Có phải em bị bệnh gì rồi hay không?"
Thể chất Lâm Phạm quá đặc thù, rất nhiều chuyện cũng không thể dùng lẽ thường để nhìn.
Anh và Lâm Phạm ở bên nhau đã lâu, xác thực không gặp Lâm Phạm tới.
Tưởng rằng chưa từng bắt gặp, hóa ra là chưa từng tới.
“Có người tới chậm.”
Nhưng mà đây cũng quá chậm rồi.
Tần Phong ôm Lâm Phạm ở trong ngực, hôn trán của cô: "Ngủ đi, nếu không bị bệnh gì khác thì không có vấn đề gì đâu.
Còn nếu vẫn cảm thấy lo lắng, ngày mai đi bệnh viện xem."
Lâm Phạm cắn môi một lát, nhưng không thể an tâm, thời điểm mấy người trong phòng ngủ thảo luận nhãn hiệu băng vệ sinh có hỏi cô, Lâm Phạm chưa từng có đã thành việc lạ.
“Bọn họ nói không có những cái này, hoặc tới chậm, có thể sẽ ảnh hưởng."
"Ảnh hưởng cái gì?"
Lâm Phạm lẩm bẩm: "Kiểu như không sinh con được."
Tần Phong tắt đèn: "Tới hay không chúng ta cũng không có con, ngủ đi."
“Vì sao?”
“Anh có bệnh.” Tần Phong giải thích: "Nếu như khả năng có thụ thai thì khi anh và em làm sẽ mang bao, chứ không phải là không có bất luận biện pháp bảo hộ nào, hiểu không?"
Mặt Lâm Phạm có chút nóng, nhưng nói vậy cô hiểu rồi, ồ một tiếng.
“Em biết rồi.”
"Ngủ đi, nếu em thật sự lo lắng thì ngày mai chúng ta đi bệnh viện xem.
Con gái nhất định phải đến nhỉ?" Tần Phong cũng không dám chắc cho lắm, không đến rốt cuộc có phải bị bệnh hay không?
"Kiểm tra có kết quả thì sẽ biết."
Ngày hôm sau, Lâm Phạm là bị điện thoại đánh thức, cô mở mắt ra nhìn thấy Tần Phong đang mặc quần áo, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thoạt nhìn tâm trạng không tốt lắm.
Dụi dụi mắt, ngồi dậy: "Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?"
Tần Phong cài dây nịt, cầm áo khoác đồng phục cảnh sát mặc vào: "Lại xuất hiện nạn nhân bị khoét tim rồi."
Lâm Phạm kinh hãi: "Âu Dương Ngọc?"
"Không xác định được, anh phải đến hiện trường.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...