Người Anh Hùng Mất Tích

Piper phải kìm lại ước muốn được gào thét. Cô muốn lấy con dao của mình ra và tự mình tấn công bà ta, nhưng cô không thích các cơ hội của mình – không phải ở giữa cửa hàng bách hóa của Lệnh Bà này trong khi các bạn cô lại đang bị bỏ bùa. Piper thậm chí còn không chắc liệu họ có đứng về phía cô nếu trận chiến xảy ra không. Cô phải nghĩ ra một kế hoạch tốt hơn.
Họ đi thang cuốn xuống phần chân đế của đài phun nước. Đây là lần đầu tiên, Piper chú ý đến hai cái đồng hồ mặt trời bằng đồng lớn – mỗi cái có kích thước của một tấm bạt lò xo – được lắp vào nền nhà bằng đá hoa cương ở phía nam và phía bắc của đài phun nước. Những cái lồng chim hoàng yến quá cỡ mạ vàng nằm ở hướng đông và hướng tây, và cái ở xa nhất đang giam giữ các tên tinh linh bão. Chúng cuộn lại với nhau dày đặc, xoay tròn quanh cái lồng như một cơn lốc xoáy siêu cô đặc, mà Piper không thể nhận ra có bao nhiêu tên trong số chúng – chỉ biết, ít nhất là mười hai tên.
“Này,” Leo nói, “Huấn luyện viên Hedge trông rất ổn!”
Họ chạy về phía cái lồng chim hoàng yến gần nhất. Vị thần rừng già nua dường như bị hóa đá ngay khoảnh khắc ông bị hút lên trời, phía trên Grand Canyon. Ông đông cứng lại khi đang hét giữa chừng, cây gậy đưa lên cao quá đầu như thể ông đang ra lệnh cho lớp học thể dục cúi xuống và thực hiện năm mươi cú hít đất. Mái tóc xoăn của ông lấp ló ở những góc độ khá buồn cười. Nếu Piper chỉ tập trung vào các chi tiết cụ thể nào đó – chiếc áo thun màu cam sáng, chòm râu dê lưa thưa, cái còi đang được đeo trên cổ – cô có thể hình dung Huấn luyện viên Hedge như chính con người già nua, khó chịu và tốt bụng của ông. Nhưng thật khó để bỏ qua hai cái sừng múp míp phía trên đầu, và sự thật rằng ông ấy có cặp chân dê lông lá và bộ móng guốc thay cho chiếc quần thể và đôi giày Nike.
“Đúng thế,” công chúa nói. “Ta luôn giữ cho hàng hóa của ta trong tình trạng tốt. Chúng ta chắc chắn có thể thương lượng về các tên tinh linh bão và thần rừng. Một giao dịch trọn gói. Nếu chúng ta đạt được thỏa thuận, ta thậm chí còn tặng cho các ngươi cái bình chữa bệnh nữa, và các ngươi có thể ra đi trong an bình.” Bà ta nhìn Piper đầy gian xảo. “Điều đó còn tốt hơn nhiều so với việc tạo ra một cuộc cãi cọ, đúng không, bé cưng?”
Đừng tin lời bà ta, một giọng nói cảnh báo vang lên trong đầu cô. Nếu Piper đúng về nhân dạng của quý bà này, sẽ không một ai an bình rời khỏi đây. Một thỏa thuận hợp lý là điều bất khả thi. Tất cả sẽ chỉ là một trò lừa bịp. Nhưng các bạn cô đang nhìn cô, gật đầu khẩn nài và nhăn nhó như nói, Đồng ý đi nào! Piper cần nhiều thời gian hơn để suy nghĩ.
“Chúng ta có thể thỏa thuận,” cô nói.
“Hẳn là thế rồi!” Leo đồng ý. “Nói giá của bà đi.”
“Leo!” Piper ngăn cậu lại.
Công chúa cười khúc khích. “Nói giá của ta sao? Có lẽ không phải là một chiến lược thương lượng tốt nhất, cậu bé của ta, nhưng ít nhất ngươi biết được giá trị của món hàng. Tự do quả thực là rất đáng giá. Ngươi sẽ yêu cầu ta thả tên thần rừng, người tấn công các tên tinh linh bão của ta...”
“Người đã tấn công chúng tôi,” Piper cắt ngang.
Lệnh Bà nhún vai. “Như ta đã nói, người bảo trợ của ta thỉnh thoảng lại yêu cầu ta làm một vài điều nho nhỏ. Gửi những tên tinh linh bão đến bắt cóc các ngươi – là một trong số chúng. Ta đảm bảo với các ngươi chuyện đó không liên quan gì đến cá nhân. Và không xảy ra thiệt hại gì, cuối cùng các ngươi cũng đến được đây đấy thôi, dĩ nhiên là hoàn toàn theo ý của các ngươi. Dù sao đi nữa, các ngươi muốn tên thần rừng đó được tự do, và nhân tiện các ngươi cũng muốn những tên tinh linh bão của ta – những người hầu rất đáng giá, để các ngươi có thể đưa chúng cho tên Aeolus bạo chúa kia. Điều đó dường như chẳng công bằng gì cả, không phải sao? Mức giá sẽ rất cao đấy.”
Piper có thể nhận ra rằng các bạn cô sẵn sàng đưa ra bất cứ mức giá nào, hứa hẹn bất cứ điều gì. Trước khi họ có thể nói, cô ra chiêu cuối cùng của mình.
“Bà là Medea,” cô nói. “Bà đã giúp cho Jason nguyên bản đánh cắp Bộ Lông Cừu Vàng. Bà là một tro những nhân vật phản diện độc ác nhất trong thần thoại Hy Lạp. Jason, Leo – đừng tin lời bà ta.”
Piper đặt tất cả sức mạnh mà cô có thể tập hợp lại vào trong các từ đó. Cô vô cùng thành thật, và nó dường như có tác dụng chút ít. Jason bước lùi lại, tránh xa khỏi mụ phù thủy.
Leo gãi đầu và nhìn quanh như thể cậu ấy vừa mới bước ra từ một giấc mơ.
“Chúng ta lại đang làm gì nữa thế?”
“Các chàng trai!” Công chúa dang rộng hai cánh tay mình ra trong tư thế chào đón. Trang sức kim cương của bà ta sáng lấp lánh, và những ngón tay sơn vẽ của bà ta cuộn lại như những chiếc móng vuốt dính máu. “Đúng thế, ta là Medea. Nhưng ta đã bị hiểu lầm. Ồ, Piper, bé yêu, ngươi không biết được phụ nữ thời xa xưa sống như thế nào đâu. Chúng ta không có quyền lực lẫn lợi thế. Chúng ta thậm chí không thể tự chọn chồng cho chính mình. Nhưng ta thì khác. Ta đã chọn định mệnh của chính ta bằng cách trở thành phù thủy. Điều đó là sai sao? Ta đã thực hiện một hiệp ước với Jason: sự giúp đỡ của ta để có được bộ lông cừu, đổi lấy tình yêu của anh ta. Một thỏa thuận công bằng. Anh ta trở thành một người hùng nổi tiếng! Không có ta, ắt hẳn anh ta đã chết mất xác trên các bờ biển Colchis.”
Jason – Jason của Piper – cau có. “Thế... bà thật sự đã chết cách đây ba ngàn năm sao? Bà quay trở lại từ Địa ngục?”
“Cái chết đã không còn nắm giữ được ta, người hùng trẻ tuổi à,” Medea nói. “Nhờ người bảo trợ của ta, ta lại được sống lại với đầy đủ da thịt.”
“Bà... tái tạo lại?” Leo chớp mắt. “Như quái vật sao?”

Medea xỉa những ngón tay của mình ra, và khói xì ra từ móng tay bà ta, như khi nước được phun lên một tấm sắt nóng. “Các ngươi không biết được điều gì đang xảy ra, đúng không, các bé yêu của ta? Nó còn tệ hơn nhiều so với sự kích động của lũ quái vật đến từ Tartarus. Người bảo trợ của ta biết rằng những tên khổng lồ và lũ quái vật không phải là những người hầu giỏi nhất của bà ấy. Ta là một con người. Ta rút kinh nghiệm từ các sai lầm của ta. Và giờ ta đã quay trở lại với trần thế, ta sẽ không để bị lừa một lần nữa. Giờ đây là cái giá của ta cho những gì các ngươi yêu cầu.”
“Các cậu,” Piper nói. “Jason nguyên bản đã rời bỏ Medea vì bà ta là một kẻ điên và khát máu.”
“Dối tá!” Medea nói.
“Trên đường quay trở về từ Colchis, con thuyền của Jason cập bến ở một vương quốc khác, và Jason đồng ý bỏ Medea và cưới con gái của nhà vua.”
“Sau khi ta đã sinh cho anh ta hai đứa con!” Medea nói. “Thế nhưng anh ta vẫn không giữ lời hứa! Ta hỏi các ngươi, điều đó có đúng không?”
Jason và Leo nghiêm túc lắc đầu, nhưng Piper vẫn chưa nói hết.
“Điều đó có thể là không đúng,” cô nói, “nhưng cả sự trả thù của Medea cũng thế. Bà ta đã giết chết những đứa con của mình để trả thù Jason. Bà ta đã đầu độc người vợ mới của anh ta và bỏ trốn khỏi vương quốc.”
Medea gầm lên. “Chuyện bịa đặt đó đã làm hỏng danh tiếng của ta! Những người dân xứ Corinth – lũ dân chúng bất kham đó – đã giết chết các con ta và xua đuổi ta ra khỏi đó. Jason đã chẳng làm gì để bảo vệ ta. Anh ta đã cướp đi của ta mọi thứ. Vì thế, đúng, ta đã lẻn vào cung điện và đầu độc cô dâu mới xinh đẹp của anh ta. Đó chỉ là một sự công bằng – một cái giá thích hợp.”
“Bà điên rồi,” Piper nói.
“Ta là nạn nhân!” Medea than khóc. “Ta chết đi cùng với những giấc mơ tan vỡ, nhưng đã chấm dứt rồi. Giờ ta biết được rằng không nên tin các anh hùng. Khi họ đến hỏi ta về các báu vật, họ sẽ trả một giá khá đắt. Đặc biệt khi những người yêu cầu đó có tên là Jason!”
Đài phun nước biến thành màu đỏ tươi. Piper rút dao của mình ra, nhưng bàn tay cô đang vô cùng run rẩy để cầm được nó. “Jason, Leo – chúng ta phải đi thôi. Ngay bây giờ.”
“Trước khi các người hoàn tất vụ thỏa thuận sao?” Medea hỏi. “Cuộc tìm kiếm của các ngươi là gì, các chàng trai? Và cái giá của ta sẽ rất nhẹ nhàng. Các ngươi có biết là cái đài phun nước này có ma thuật không? Nếu một người chết được ném vào trong đó, ngay cả khi bị chặt ra thành hàng trăm mảnh nhỏ, người đó cũng sẽ quay trở lại hình dáng như cũ – mạnh mẽ và có sức mạnh lớn hơn bao giờ hết.”
“Không đùa chứ?” Leo hỏi.
“Leo, bà ta đang nói dối đấy,” Piper nói. “Bà ta đã sử dụng trò lừa bịp đó với một ai đó trước đây – một vị vua, tớ nghĩ thế. Bà ta đã thuyết phục các con gái ông ta cắt ông ta ra thành từng mảnh để ông ta lại có được sự trẻ trung và giàu sau khi ra khỏi nước, nhưng nó chỉ giết chết ông ta mà thôi!”
“Lố bịch,” Medea nói, và Piper có thể nhận ra sức mạnh đã thay đổi trong từng âm tiết. “Leo, Jason – mức giá của ta khá đơn giản. Sao hai người không đấu với nhau một trận nhỉ? Nếu các ngươi bị thương, hay thậm chí bị giết chết, chẳng hề gì. Chúng ta chỉ việc ném các ngươi vào đài phun nước đó và các ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Các ngươi thực sự muốn đánh nhau, đúng không nào? Các ngươi không hài lòng về nhau!”
“Các cậu, không!” Piper nói. Nhưng họ đã nhìn chằm chằm vào nhau, như thể chợt nhận ra họ thật sự cảm nhận về nhau như thế nào.
Piper chưa bao giờ thấy mình bất lực như thế này. Giờ cô hiểu được một tên phù thủy thật sự trông như thế nào. Cô luôn nghĩ ma thuật có nghĩa là các cây đũa thần và các quả cầu lửa, nhưng chuyện này còn tệ hơn. Medea không chỉ dựa vào chất độc và các thứ thuốc bà ta chế ra. Vũ khí có sức mạnh ghê gớm nhất chính là giọng nói của bà ta.
Leo cau có. “Jason luôn là ngôi sao. Cậu ta luôn có được mọi sự chú ý và cho đó là điều đương nhiên.”
“Cậu thật ồn ào, Leo,” Jason nói. “Cậu chưa bao giờ làm mọi thứ một cách nghiêm túc. Cậu thậm chí không thể sửa được một con rồng.”
“Ngừng lại đi!” Piper van xin, nhưng cả hai đều lấy vũ khí ra – Jason với thanh kiếm vàng, và Leo là một cái búa từ dây thắt lưng đồ nghề của cậu ấy.

“Để họ làm chuyện đó đi, Piper,” Medea thúc giục. “Ta đang giúp ngươi đấy. Giờ hãy để nó xảy ra, và nó sẽ khiến cho sự lựa chọn của ngươi dễ dàng hơn nhiều. Enceladus sẽ hài lòng. Ngươi có thể có lại được cha ngươi ngay ngày hôm nay!”
Lời nói mê hoặc của Medea không có tác dụng với cô, nhưng ả phù thủy vẫn có giọng nói hết sức thuyết phục. Cha cô quay trở về ngay hôm nay sao? Bất chấp những ý định tốt đẹp nhất của mình, Piper muốn điều đó. Cô rất muốn cha cô quay trở về, điều đó thật đau đớn.
“Ngươi làm việc cho Enceladus,” cô nói.
Medea cười lớn. “Phục vụ cho một tên khổng lồ sao? Không hề. Nhưng tất cả chúng ta đều phục vụ cho một động cơ lớn hơn – một người bảo trợ mà ngươi không thể thách thức. Đi đi, đứa con của Aphrodite. Chưa đến lượt ngươi phải mất mạng. Hãy tự cứu lấy chính mình, và cha ngươi có thể được tự d
Jason và Leo vẫn đang đối mặt với nhau, sẵn sàng chiến đấu, nhưng họ trông lưỡng lự và bối rối – chờ đợi một lời ra lệnh khác. Phần nào đó trong họ đang kháng cự lại, Piper thầm hy vọng. Việc này hoàn toàn trái ngược với bản chất con người họ.
“Nghe ta này, cô gái.” Medea kéo một viên kim cương ra khỏi vòng tay và ném nó vào bụi nước được phun lên từ đài phun nước. Khi nó bay xuyên qua ánh sáng mặt trời đầy màu sắc, Medea cất tiếng, “Hỡi nữ thần Iris, nữ thần cầu vồng, cho tôi thấy văn phòng của Tristan McLean.”
Màn sương mù sáng lung linh, và Piper nhìn thấy phòng làm việc của cha cô. Đang ngồi ở phía sau bàn làm việc của ông, đang nói chuyện qua điện thoại, là trợ lý của cha cô, Jane, mặc bộ đồ vest đen, tóc được cuộn lại thành búi.
“Chào Jane,” Medea nói.
Jane nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống. “Tôi có thể giúp gì cho bà, thưa quý bà? À, chào Piper.”
“Bà...” Piper giận đến nỗi cô gần như không thể nói gì.
“Đúng thế, nhóc,” Medea nói. “Trợ lý của cha ngươi. Thao túng khá dễ dàng. Một đầu óc được tổ chức tốt so với một con người, nhưng yếu ớt không thể ngờ được.”
“Cám ơn, thưa quý bà,” Jane nói.
“Đừng nhắc đến điều đó,” Medea nói. “Ta chỉ muốn chúc mừng ngươi, Jane. Việc đưa ông McLean đột ngột rời khỏi thành phố, đưa máy bay của ông ta đến Oakland mà không đánh động đến báo giới hay cảnh sát – làm tốt lắm! Dường như không ai biết được ông ta đang ở đâu. Và việc nói với ông ta rằng mạng sống con gái ông ta đang gặp nguy hiểm – đó là một cách khá tốt để có được sự hợp tác của ông ta.”
“Đúng thế,” Jane tán thành với giọng nói đầy dịu dàng, như thể cô ta đang bị mộng du. “Ông ta khá là hợp tác khi tin rằng Piper đang gặp nguy hiểm.”
Piper nhìn xuống con dao của mình. Lưỡi dao run rẩy trong tay cô. So với Helen thành Troy mà nói, cô cũng chẳng khá khẩm gì hơn khi dùng nó làm vũ khí, nó vẫn là một cái gương phản chiếu, và những gì cô nhìn thấy được chỉ là một cô gái sợ sệt, không có lấy một cơ hội để giành chiến thắng.
“Ta có một vài chỉ thị mới dành cho ngươi, J” Medea nói. “Nếu cô gái hợp tác, thì đó là lúc ông McLean sẽ quay trở về. Ngươi sẽ sắp xếp một câu chuyện phù hợp để giải thích cho sự vắng mặt của ông ấy, chỉ để phòng hờ thôi, được không? Và ta hình dung người đàn ông tội nghiệp đó sẽ cần ít thời gian trong một nhà thương điên.”
“Đúng thế, thưa bà. Tôi sẽ làm những gì bà nói.”
Hình ảnh mờ dần, và Medea quay về phía Piper. “Đó, ngươi hiểu chưa?”
“Ngươi lừa cha ta vào bẫy,” Piper nói. “Ngươi đã giúp cho tên khổng lồ...”

“Ồ, làm ơn thôi đi, bé yêu. Chính ngươi đã tự đưa mình vào hoàn cảnh này mà! Ta đã chuẩn bị cho cuộc chiến này trong nhiều năm, thậm chí ngay cả trước khi ta hồi sinh. Như ta đã nói, ta là một nhà tiên tri. Ta có thể dự báo tương lai cũng như lời tiên tri bé nhỏ của ngươi. Cách đây nhiều năm, khi vẫn còn chịu trừng phạt ở Cánh Đồng Trừng Phạt, ta đã nhìn thấy được hình ảnh Nhóm Bảy ở trong cái mà ngươi gọi là Lời Đại Tiên Tri ấy. Ta nhìn thấy anh bạn Leo đây, và biết rằng cậu ta sẽ trở thành một kẻ thù quan trọng một ngày nào đó. Ta đã đánh thức ý thức của người bảo trợ cho ta, cho bà ấy thông tin, và bà ấy đã cố tỉnh dậy được một lúc – đủ để viếng thăm cậu ta.”
“Mẹ của Leo,” Piper nói. “Leo, nghe này! Bà ta cũng có phần trong cái chết của mẹ cậu đấy!”
“Ừ... ừh,” Leo làu bàu mê mụ. Cậu cau mày nhìn cái búa của mình. “Vậy... tôi sẽ tấn công Jason sao? Có ổn không?”
“Cực kỳ an toàn,” Medea hứa hẹn. “Và Jason, tấn công cậu ta mạnh vào. Cho ta thấy ngươi xứng đáng với người trùng tên của ngươi.”
“Không được!” Piper ra lệnh. Cô biết đây là cơ hội cuối cùng của mình. “Jason, Leo – bà ta đang lừa các cậu đấy. Đặt vũ khí của các cậu xuống.”
Ả phù thủy đảo tròn mắt. “Làm ơn đi, cô gái. Cô không thắng được ta đâu. Ta đã được huấn luyện bởi cô của ta, Circe bất tử. Ta có thể khiến cho đàn ông điên đảo hay chữa lành họ chỉ bằng giọng nói của ta. Những tên anh hùng yếu đuối này hy vọng vào điều gì để chống lại ta? Giờ thì, các chàng trai, hãy kết liễu nhau đi!”
“Jason, Leo, nghe tớ nói này.” Piper đặt tất cả cảm xúc của mình vào giọng nói. Trong nhiều năm, cô đã cố chế ngự bản thân mình và không để lộ ra bất cứ sự yếu đuối nào, nhưng giờ cô rót mọi thứ vào trong lời nói của cô – s tuyệt vọng, giận dữ. Cô biết có thể cô đang ký vào lệnh tử của cha mình, nhưng cô quá lo lắng về việc để cho các bạn mình tổn thương lẫn nhau. “Medea đang mê hoặc các cậu. Nó là một phần ma thuật của bà ta. Các cậu là bạn tốt của nhau. Đừng đánh nhau. Hãy chiến đấu chống lại bà ta!”
Họ ngần ngừ, và Piper có thể cảm nhận được bùa mê đang bị phá vỡ.
Jason chớp mắt. “Leo, tớ vừa mới định chém cậu sao?”
“Có chuyện gì đó về mẹ tớ...?” Leo cau mày, rồi quay về phía Medea. “Bà... bà làm việc cho Người Đàn Bà Đất. Bà đã gửi bà ta đến xưởng của mẹ tôi.” Cậu nhấc cánh tay mình lên. “Quý bà, tôi có một cây búa nặng hơn một cân với tên bà trên đó đấy.”
“Hừ!” Medea cười khinh bỉ. “Ta chỉ đơn giản đang nhận tiền thanh toán theo một cách khác mà thôi.”
Bà ta ấn vào một trong các miếng gạch khảm trên sàn nhà, và cả tòa nhà rung chuyển. Jason vung kiếm về phía Medea, nhưng bà ta đã biến mất vào màn khói và lại xuất hiện ở phía cuối thang cuốn.
“Ngươi quá chậm đấy, người hùng!” bà ta cười lớn. “Hãy trút sự thất vọng của ngươi lên các con thú cưng của ta!”
Trước khi Jason có thể đuổi theo bà ta, các đồng hồ mặt trời khổng lồ bằng đồng ở hai đầu đài phun nước mở ra. Hai con quái thú bằng vàng đang gầm gừ – những con rồng có cánh bằng xương bằng thịt – đang bò lên từ các hố bên dưới. Mỗi con có kích thước một chiếc xe dùng để cắm trại, có thể chưa là gì nếu so với Festus, nhưng cũng là khá lớn.
“Vậy đó là những thứ nằm trong các đường cống,” Leo nhẹ nhàng nói.
Những con rồng sải cánh và rít lên. Piper có thể cảm nhận được sức nóng phát ra từ làn da sáng lấp lánh. Một con hướng đôi mắt màu cam đầy giận dữ về phía cô.
“Đừng nhìn vào mắt chúng!” Jason cảnh báo, “Chúng sẽ đông cứng các cậu.”
“Đúng thế!” Medea đang nhàn nhã đi lên từ thang cuốn, tựa người vào tay vịn như thể bà ta đang xem hề vậy. “Hai con thú yêu quý này đã theo ta từ rất lâu – rồng mặt trời, các ngươi biết đấy, món quà từ người ông của ta, thần Helios. Chúng đã kéo xe ngựa khi ta rời khỏi Corinth, và giờ chúng sẽ tiêu diệt các ngươi. Tạm biệt!”
Hai con rồng lao tới. Leo và Jason lao vào chặn nó lại. Piper kinh ngạc khi thấy cách hai chàng trai tấn công không chút sợ hãi – chiến đấu như một đội đã được đào tạo cùng nhau trong nhiều năm.
Medea đi gần đến lầu hai, nơi bà ta có thể chọn các hỗn dược gây chết người từ bộ sưu tập vô cùng đồ sộ của mình.
“Ôi, không, bà không được làm thế,” Piper gào lên, và đuổi theo bà ta.
Ngay khi nhìn thấy Piper, bà ta đang đi nhanh lên phía trên. Bà ta thật lanh lẹ so với một quý bà ba ngàn năm tuổi. Piper tăng hết tốc độ, bước ba bước cùng một lúc, và vẫn không tài nào đuổi kịp bà ta. Medea không dừng lại ở lầu hai. Bà ta nhảy qua thang cuốn kế bên và tiếp tục đi lên.
Chất độc, Piper nghĩ. Dĩ nhiên đó là nơi bà ta sẽ đến. Bà ta nổi tiếng về các loại chất độc.

Ở phía bên dưới, Piper nghe thấy sự dữ dội của trận đánh. Leo đang thổi chiếc còi an toàn của mình, và Jason đang hét lớn để thu hút sự chú ý từ các con rồng. Piper không dám nhìn – không khi cô đang chạy với một con dao trong tay. Cô có thể thấy được chính mình sẽ bị vấp và đâm con dao ngay vào mũi của mình. Điều đó sẽ là một việc siêu anh hùng.
Cô cầm lấy một cái khiên từ con manơcanh được vũ trang ở tầng ba và tiếp tục leo lên. Cô hình dung ra Huấn luyện viên Hedge đang la hét trong đầu, như lúc còn trong lớp thể dục ở Trường học Hoang Dã: Di chuyển đi, McLean! Trò gọi đó là môn leo thang cuốn đó sao?
Cô lên đến được tầng trên cùng, thở hổn hển, nhưng cô đã đến quá trễ. Medea đã đi đến được quầy chất độc.
Ả phù thủy cầm lấy cái lọ có hình thiên nga – lọ màu xanh có thể gây ra cái chết đầy đau đớn – và Piper chỉ làm được điều duy nhất ập đến trong đầu mình. Cô ném cái khiên đi.
Medea đắc thắng quay người lại vừa đúng lúc đón nhận chiếc đĩa ném Frisbee bằng kim loại nặng hai mươi cân đập thẳng vào ngực bà ta. Bà ta sẩy chân ngã ra sau, đâm sầm vào quầy hàng, làm vỡ hết các lọ và hất ngã các kệ hàng. Khi ả phù thủy đứng dậy từ đống đổ nát, áo đầm bà ta được nhuộm bởi mười hai màu sắc khác nhau. Khá nhiều vết ố đang cháy âm ỉ và sáng rực lên.
“Đồ ngu!” Medea gào lên. “Ngươi có biết điều gì sẽ xảy ra khi nhiều loại chất độc hòa quyện vào nhau không?”
“Giết chết bà à?” Piper nói đầy hy vọng>Thảm ở quanh chân Medea bắt đầu bốc hơi. Bà ta ho sặc sụa, và khuôn mặt méo mó vì đau đớn – hay bà ta chỉ giả vờ?
Bên dưới, Leo gọi lớn, “Jason, giúp tớ!”
Piper mạo hiểm liếc nhanh xuống bên dưới, và cô gần như òa khóc vì tuyệt vọng. Một trong hai con rồng ghim chặt Leo xuống sàn nhà. Nó đang nhe nanh, chuẩn bị đớp Leo một phát. Jason thì đang ở tuốt bên kia phòng chiến đấu với con rồng còn lại, quá xa để hỗ trợ cho Leo.
“Ngươi đã tiêu diệt tất cả chúng ta!” Medea hét lớn. Khói đang bốc lên khắp mặt thảm khi vết ố lan rộng ra, các tia lửa rơi vãi và đốt cháy các giá quần áo. “Các ngươi chỉ có vài giây trước khi thuốc pha chế này thiêu rụi mọi thứ và phá hủy cả tòa nhà. Không còn thời gian...”
RẦM! Trần nhà bằng kính màu tan thành từng mảnh nhỏ, tạo thành một cơn mưa thủy tinh đầy màu sắc, và con rồng đồng Festus rơi thẳng vào bên trong cửa hàng bách hóa.
Nó lao vào cuộc chiến, vồ lấy từng con rồng mặt trời trong mỗi cái vuốt. Chỉ lúc này Piper mới nhận thức được giá trị của sự to lớn và mạnh mẽ mà người bạn kim loại của họ có được như thế nào.
“Đúng thế, anh bạn!” Leo hét lớn.
Festus bay nửa chừng về phía sân trong, rồi ném mạnh hai con rồng mặt trời vào trong những cái lỗ nơi chúng đã xuất hiện. Leo chạy nhanh đến đài phun nước và ấn vào một miếng đá lát bằng đá hoa cương, đóng hai cái đồng hồ mặt trời lại. Nó rung lên khi hai con rồng đâm sầm vào, cố thoát ra ngoài, nhưng ngay lập tức chúng bị nhốt lại.
Medea nguyền rủa bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa nào đó. Toàn bộ lầu bốn hiện đang bốc cháy. Không khí tràn ngập hơi độc. Ngay cả khi mái nhà được mở toang ra, Piper có thể cảm nhận được hơi nóng đang gia tăng. Cô lùi lại về phía rìa của thanh chắn, mũi dao vẫn chĩa về phía Medea.
“Ta sẽ không để bị bỏ rơi lần nữa!” Ả phù thủy quỳ xuống và chộp lấy lọ thuốc chữa lành bệnh màu đỏ, mà bằng cách nào đó nó vẫn còn lành lặn sau vụ va chạm. “Ngươi muốn trí nhớ của bạn trai ngươi quay trở lại chứ? Đưa ta đi cùng với ngươi!”
Piper liếc nhìn về phía sau cô. Leo và Jason đang ở trên lưng con Festus. Con rồng bằng đồng vỗ đôi cánh to lớn, giữ hai cái lồng có thần rừng và các tên tinh linh bão bằng móng vuốt của nó, và bắt đầu bay lên.
Tòa nhà rung chuyển dữ dội. Là khói bốc lên từ các bức tường, làm tan chảy các thanh chắn, biến không khí trở thành acid.
“Ngươi sẽ không bao giờ sống sót trong cuộc tìm kiếm này nếu không có ta!” Medea gào lên. “Anh chàng người hùng của ngươi vẫn sẽ mãi mãi ngu dốt như thế, và cha ngươi sẽ chết. Đưa ta đi cùng với ngươi.”
Trong một khoảnh khắc, Piper đã bị cám dỗ. Rồi cô nhìn thấy nụ cười nham hiểm của bà ta. Ả phù thủy rất tin vào sức mạnh thuyết phục của mình, tin rằng bà ta luôn có thể thỏa thuận, luôn trốn thoát và giành chiến thắng vào phút chót.
“Không phải hôm nay, đồ phù thủy.” Piper nhảy ra phía ngoài. Cô lao thẳng xuống phía dưới chỉ trong một giây trước khi Leo và Jason chộp được cô, kéo cô lên phía trên lưng con rồng.
Cô nghe tiếng Medea đang gào thét đầy giận dữ khi họ bay vút qua trần nhà bị hỏng và lên cao phía trên khu thương mại Chicago. Rồi cửa hàng bách hóa phát nổ sau lưng họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui