Người Anh Hùng Mất Tích

Khu rừng không giống bất cứ nơi nào cậu đã từng đến trước đây. Leo đã lớn lên trong một khu căn hộ phức hợp ở bắc Houston. Vật hoang dã nhất cậu từng nhìn thấy là con rắn chuông trong bãi cỏ của bò và bà cô Rosa trong bộ đồ ngủ, cho đến khi cậu được gửi đến Trường học Hoang Dã.
Ngay cả ở đó, trường học lại nằm t
rong một sa mạc. Không có cây cối với rễ cây lắm mấu để vấp ngã. Không có một dòng suối nào để rơi xuống. Không có các cành cây tạo thành những bóng đen rợn tóc gáy và mấy con cú đang nhìn xuống cậu bằng những con mắt tư lự bự chảng. Đây là Khu vực Chạng Vạng.
Cậu bước đi loạng choạng thật xa cho đến khi chắc rằng không ai ở trại có thể nhìn thấy cậu. Rồi cậu gọi lửa ra. Những ngọn lửa nhảy múa dọc theo những ngón tay cậu, tỏa ra ánh sáng đủ để nhìn thấy. Cậu không cố thử giữ cho ngọn lửa cháy liên tục kể từ khi cậu năm tuổi, trên cái bàn picnic đó. Sau cái chết của mẹ, cậu đã quá sợ hãi để thử bất cứ điều gì. Thậm chí chỉ với ngọn lửa bé tí này cũng khiến cậu cảm thấy tội lỗi.
Cậu tiếp tục bước đi, tìm kiếm các manh mối thuộc về con rồng – những dấu chân khổng lồ, cây cối bị giẫm nát, các vệt rừng bị đốt cháy. Thứ to lớn đó không thể len lén quanh quẩn đâu đây, đúng không? Nhưng cậu đã chẳng nhìn thấy được gì. Cậu đã thoáng thấy một cái bóng lớn, đầy lông lá như một con sói hay một con gấu, nhưng nó đã tránh xa khỏi ngọn lửa của cậu, điều đó khá tốt với Leo.
Sau đó, ở phía cuối một khoảng rừng thưa, cậu nhìn thấy cái bẫy đầu tiên – một cái hố rộng ba mươi mét được bao quanh bởi các tảng đá cuộ lang="FR">Leo phải thừa nhận rằng cái bẫy thật tài tình. Ở chính giữa hố, một cái bồn chứa có kích thước bằng bể nước nóng được đổ đầy chất lỏng sủi bọt đen sì sì – sốt Tabasco và dầu nhớt máy. Trên một cái bệ được treo lơ lửng phía trên bồn chứa, một chiếc quạt điện quay tròn, phả khói khắp cánh rừng. Liệu con rồng kim loại có thể ngửi được không?
Bồn chứa có vẻ như không được bảo vệ. Nhưng khi Leo nhìn gần hơn, trong ánh sáng lờ mờ của các vì sao và ngọn lửa trên tay, cậu có thể trông thấy tia lấp lánh của kim loại bên dưới lớp đất và lá – một cái bẫy đồng được lót dưới hố. Hay có thể trông thấy không phải là từ đúng – cậu có thể cảm nhận được nó ở đó, như thể máy móc đang tỏa nhiệt, tiết lộ vị trí của nó cho cậu. Từ bồn chứa, sáu sợi dây đồng to tướng căng ra như những chiếc nan hoa. Chúng sẽ nhạy cảm với sức ép, Leo đoán thế. Ngay khi con rồng đặt chân lên, tấm lưới sẽ bật ra và khép chặt lại, thế là – một con quái vật được đóng gói ra đời.
Leo lách lên gần hơn. Cậu đặt một chân lên sợi dây bẫy gần nhất. Đúng như cậu nghĩ, không có gì xảy ra cả. Họ đã tạo ra chiếc lưới cho cái gì đó thật sự nặng. Vì nếu không, họ có thể bắt được động vật, con người, quái vật nhỏ hơn, hay bất cứ thứ gì. Cậu ngờ là chẳng có thứ gì khác có thể nặng bằng một con rồng bằng đồng trong các khu rừng này. Ít nhất, cậu hy vọng là không nên có.
Cậu nhanh nhẹn đi xuống giữa miệng hố và tiến lại gần cái bồn chứa. Khói quá nhiều làm cậu chảy cả nước mắt. Cậu nhớ đến quãng thời gian mà Dì Callida (nữ thần Hera, hay bất kỳ ai) bắt cậu băm nhỏ ớt jalapeíos trong bếp và mắt cậu trở nên long lanh nước. Cực kỳ đau đớn. Nhưng dĩ nhiên bà ta thích điều đó, “Hãy chịu đựng nó, anh hùng bé nhỏ. Thổ dân Aztec ở quê hương của mẹ ngươi thường hay phạt những đứa trẻ hư bằng cách giam chúng phía trên một ngọn lửa với đầy ớt. Họ đã nuôi dạy rất nhiều anh hùng theo cách đó.”
Người đàn bà đó hoàn toàn điên khùng. Leo rất vui sướng khi cậu có mặt trong cuộc tìm kiếm giải thoát cho bà ta.
Dì Callida sẽ thích bồn chứa này, vì nó là điều còn tệ hơn nhiều so với nước ớt jalapeíos. Leo tìm kiếm nút khởi động – thứ gì đó có thể sẽ vô hiệu hóa tấm lưới. Nhưng cậu chẳng tìm thấy được gì.
Trong giây lát, cậu cảm thấy hoảng sợ. Nyssa đã nói rằng có một vài chiếc bẫy như thế này trong khu rừng, và họ đang tính đặt thêm nhiều hơn nữa. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con rồng đã đạp lên một trong số chúng? Làm thế nào Leo có thể tìm thấy hết tất cả những cái bẫy đó?
Cậu tiếp tục tìm kiếm, nhưng cậu không thấy được bất cứ nút thoát nào cả. Không hề có một chiếc nút khổng lồ có chữ TẮT trên đó. Cậu chợt nảy ra ý nghĩ rằng đó có thể không phải là cái cậu cần tìm. Cậu bắt đầu thất vọng – và rồi cậu nghe được tiếng gì đó.
m thanh đó còn hơn cả một cơn chấn động – loại tiếng động ùng ục mà bạn nghe được trong ruột gan chứ không phải là trong tai bạn. Nó làm cậu thấy hốt hoảng, nhưng cậu không nhìn quanh để tìm kiếm nơi phát ra những tiếng đó. Cậu chỉ tiếp tục nghiên cứu cái bẫy, suy nghĩ, Nó ắt ở cách đây một quãng rất xa. Nó đang chạy rầm rầm xuyên qua khu rừng. Mình phải nhanh lên.
Rồi cậu nghe được tiếng thở phì phì ken két, như hơi nước bị buộc phải thoát ra khỏi một cái thùng kim loại.
Cổ cậu ngứa ran. Cậu từ từ quay lại. Ở rìa của miệng hố cao mười lăm mét trên kia, một đôi mắt đỏ rực sáng đang nhìn chằm chằm vào cậu. Con vật trông lập lòe dưới ánh trăng, và Leo không thể tin được một thứ to lớn như thế lặng lẽ đến gần cậu nhanh như vậy. Đã quá trễ, cậu nhận ra ánh nhìn của nó gắn chặt vào ngọn lửa trong tay cậu, và cậu thu hồi lửa lại.

Cậu thấy là con rồng trông vẫn rất ổn. Con vật dài khoảng mười tám mét, tính từ đầu mõm đến cuối đuôi, thân mình được làm từ những miếng đồng cài vào nhau. Những chiếc móng có kích thước bằng dao cắt thịt, và trong miệng là hàng trăm con dao găm xếp thẳng hàng – những chiếc răng bằng kim loại sắc bén. Hơi nước phun ra từ hai lỗ mũi nó. Nó gầm như một chiếc cưa máy đang cắt ngang qua một thân cây. Nó có thể dễ dàng cắn đứt nửa người của Leo hoặc giẫm cậu bẹp dí. Nó là vật đẹp nhất mà Leo từng nhìn thấy, ngoại trừ một vấn đề phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của Leo.
“Mày chẳng có chiếc cánh nào,” Leo nói.
Tiếng gầm gừ của con rồng im bặt. Nó nghiêng đầu như thể muốn nói, Sao cậu không bỏ chạy vì sợ hãi?
“Này, không tấn công đâu đấy,” Leo nói. “Mày trông mới tuyệt vời làm sao! Chúa nhân từ, ai đã tạo ra mày thế? Mày hoạt động bằng cỗ máy hơi nước, bằng năng lượng hạt nhân hay bằng cái gì? Nhưng nếu là tao tạo ra mày, tao sẽ cho mày thêm một đôi cánh. Rồng kiểu gì mà chẳng có cái cánh nào? Tao đoán có thể do mày quá nặng để bay phải không? Tao nên nghĩ về điều đó.”
Con rồng khịt khịt mũi, càng bối rối hơn. Lẽ ra nó nên giẫm lên người Leo. Cuộc thoại này không phải là một phần trong kế hoạch. Nó bước một bước lên phía trước, và Leo hét lên, “Không!”
Con rồng lại gầm gừ.
“Đó là một cái bẫy, đồ não rồng,” Leo nói. “Họ đang cố bắt mày đấy.”
Con rồng há miệng và phun lửa. Một cột lửa màu trắng nóng kinh người cuồn cuộn phát ra phía trên đầu Leo, nóng hơn nhiều so với những lần cậu cố chịu đựng trước đây. Cậu cảm thấy như thể mình đang được rửa sạch bởi một vòi lửa nóng cháy da thịt và mạnh kinh hồn. Khi ngọn lửa biến mất, cậu vẫn bình yên vô sự. Ngay cả áo quần của cậu cũng không xây xước gì, đây là điều Leo không hiểu cho lắm, nhưng cậu rất vui vì điều đó. Cậu thích chiếc áo jacket quân đội này, và việc chiếc quần bị đốt cháy sẽ hơi xấu hổ.
Con rồng nhìn chằm chằm vào Leo. Khuôn mặt nó thực sự không thay đổi, chỉ vẫn là sắt và các thứ khác, nhưng Leo nghĩ mình có thể đọc được biểu cảm của nó: Sao không có món sinh vật sống khô giòn? Một tia lửa bay ra từ cái cổ như thể nó sắp bị chập mạch vậy.
“Mày không thể thiêu cháy tao,” Leo nói, cố tỏ ra cứng rắn và điềm tĩnh. Cậu chưa bao giờ có một chú chó, nhưng cậu nói chuyện với con rồng theo cách cậu nghĩ bạn có thể nói với một chú chó. “Ở yên đó nào, cậu bé. Đừng đến gần hơn. Tao không muốn mày bị bắt. Nghe này, họ nghĩ mày bị hỏng và phải tháo rời mày ra. Nhưng tao không tin điều đó. Tao có thể sửa chữa mày lại nếu mày để tao...”
Con rồng kêu cót két, gầm lên và lao xuống. Những sợi dây bật mạnh ra. Đáy hố bật lên với âm thanh nghe như một ngàn nắp thùng rác đập vào nhau. Đất và lá bay tứ tung, tấm lưới kim loại vọt ra. Leo bị húc ngã lộn đầu vào thùng sốt Tabasco và dầu. Cậu nhận ra mình bị kẹp giữa bồn chứa và con rồng khi nó quẫy đạp, cố tự giải thoát ra khỏi tấm lưới hiện đang quấn quanh cả hai người họ.
Con rồng phun lửa ra khắp mọi nơi, thắp sáng cả bầu trời và làm cho các thân cây bén lửa. Dầu và sốt đốt cháy mọi thứ phía trên họ. Nó không tổn hại gì đến Leo, trừ việc để lại vị kinh tởm trong miệng cậu.
“Mày ngừng việc đó lại được không!” cậu hét lớn.
Con rồng vẫn tiếp tục quằn quại. Leo nhận ra mình sẽ bị nghiền nát nếu cậu không di chuyển. Điều đó thật không đơn giản, nhưng cậu cố để lách ra khỏi con rồng và cái bồn chứa. Cậu uốn người khắp tấm lưới. May mắn thay, lỗ lưới đủ lớn cho một đ gầy nhom như cậu.
Cậu chạy lên phía đầu con rồng. Nó cố đớp cậu, nhưng răng nó bị mắc lại trong mắt lưới. Nó lại phun lửa, nhưng dường như nó đang cạn kiệt năng lượng. Lần này ngọn lửa chỉ có mỗi màu cam. Chúng kêu phì phì rồi tắt ngóm trước khi kịp chạm đến mặt Leo.

“Nghe này, anh bạn,” Leo nói, “mày vừa mới chỉ cho họ là mày ở đâu rồi đấy. Rồi họ sẽ đến và sử dụng acid cùng những dụng cụ cắt kim loại. Đó là những gì mày muốn sao?”
Hàm con rồng phát ra một tiếng kẽo kẹt, như thể nó đang cố nói chuyện.
“Vậy thì được rồi,” Leo nói. “Mày phải tin tao nhé.”
Và Leo bắt đầu ra tay.
Cậu mất gần một tiếng mới tìm được bảng điều khiển. Nó ở ngay phía sau đầu con rồng, điều đó cũng hợp lý thôi. Cậu chọn cách giữ con rồng ở trong lưới, vì sẽ dễ làm việc hơn với một con rồng đang bị chế ngự, nhưng con rồng không thích điều đó.
“Yên nào,” Leo rầy la.
Con rồng phát ra một tiếng kẽo kẹt khác như rên rỉ.
Leo kiểm tra các dây điện bên trong đầu con rồng. Cậu bị phân tâm bởi một tiếng động vang lên trong rừng, nhưng khi cậu nhìn lên thì đó chỉ là một tinh linh cây – một nữ thần cây, Leo nghĩ họ bị xem là kẻ đã phóng lửa lên các nhánh cây của cô. Thật may là con rồng chưa kịp phun lửa hết toàn bộ khu rừng, tuy thế nữ thần cây vẫn tỏ ra bất bình. Bộ váy của cô gái đang bốc khói. Cô dập lửa bằng một chiếc mền óng ánh như tơ, và khi nhận ra Leo đang nhìn mình, cô đã làm một cử chỉ chắc chắn là rất khiếm nhã trong thế giới Nữ thần cây. Sau đó biến mất trong màn sương mù màu xanh lục.
Leo hướng sự chú ý trở lại với mớ dây điện. Nó thật khéo léo, và rõ ràng là rất hợp với cậu. Đây là rơ-le kiểm soát động cơ. Quá trình khởi động bằng giác quan ở đôi mắt. Chiếc đĩa này...
“Ha,” cậu nói. “Chà, hèn gì.”
Bị vỡ sao? Con rồng hỏi với chiếc hàm chuyển động của nó.
“Mày có một chiếc đĩa kiểm soát bị mòn rồi. Chắc là để điều khiển các mạch suy luận cấp cao của mày, đúng không? Bộ nã hoen rỉ thôi mà, anh bạn. Không có gì lạ khi mày hơi... lộn xộn.” Cậu gần như nói điên khùng, nhưng cậu kịp ngừng lại. “Tao ước gì mình có được một chiếc đĩa thay thế, nhưng... Đây là một mạch điện phức tạp. Tao sẽ phải lấy nó ra và vệ sinh nó. Chỉ mất một phút thôi.” Cậu lấy chiếc đĩa ra và con rồng bất động. Ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt nó dần tắt, Leo trượt khỏi lưng nó và bắt đầu đánh bóng chiếc đĩa. Cậu vốc một ít dầu và sốt Tabasco lên tay áo, điều đó giúp cho các vết cắt tránh được bụi bẩn, nhưng càng làm sạch chiếc đĩa, Leo càng có nhiều điều phải bận tâm hơn. Một vài mạch điện đã hỏng hoàn toàn. Cậu có thể làm cho nó khá hơn, nhưng không hoàn hảo. Để làm được điều đó, cậu cần phải có một chiếc đĩa mới và cậu không biết cách để tạo ra một chiếc như thế.
Cậu cố làm thật nhanh. Cậu không chắc chiếc đĩa kiểm soát của con rồng có thể rời đi trong bao lâu mà không làm hỏng nó – có thể là mãi mãi – nhưng cậu không muốn hành động liều lĩnh. Khi đã làm điều tốt nhất mà cậu có thể, cậu leo lên lại đầu con rồng và bắt đầu lau chùi mạch điện và hộp số, mình mẩy cậu dính bẩn trong quá trình sửa chữa.
“Hai bàn tay sạch, dụng cụ dơ,” cậu lầm bầm, mẹ cậu từng nói thế. Lúc xong xuôi, hai bàn tay cậu đều dính dầu đen thui và áo quần cậu trông như thể cậu vừa mới thua trong một trận đấu vật bùn, nhưng máy móc của con rồng trông khá hơn nhiều. Cậu nhét chiếc đĩa vào, kết nối các mối dây và những tia lửa điện lóe lên. Con rồng rùng mình. Mắt nó bắt đầu phát sáng.
“Tốt hơn chưa?” Leo hỏi.

Con rồng phát ra âm thanh như một máy khoan tốc độ cao. Nó mở miệng và tất cả răng của nó xoay tròn.
“Tao đoán mày muốn nói tốt. Yên nào, tao sẽ thả mày ra.”
Phải mất thêm ba mươi phút nữa cậu mới tìm được khóa mở của tấm lưới và gỡ rối cho con rồng, cuối cùng nó đứng lên được và giũ những mẩu lưới nhỏ còn sót ra khỏi lưng. Nó rống lên hân hoan và phun lửa lên trời.
“Đừng đùa chứ,” Leo nói. “Mày có thể không phô trương như thế được không?”
Kẽo kẹt? con rồng nói.
“Mày cần một cái tên,” Leo quyết định. “Tao sẽ gọi mày là Festus.”
Con rồng làm cho răng mình kêu vù vù và cười toe toét. Ít nhất thì Leo cũng hy vọng đó là một nụ cười kiểu
“Tuyệt,” Leo nói. “Nhưng chúng ta vẫn còn một rắc rối, vì mày không có cánh.”
Festus nghiêng đầu sang một bên và hơi nước bốc ra từ mũi nó. Rồi nó hạ thấp cái lưng xuống với một cử chỉ không sai vào đâu được. Nó muốn Leo leo lên lưng mình.
“Chúng ta đi đâu đây?” Leo hỏi.
Nhưng cậu quá phấn khích để chờ câu trả lời. Cậu leo lên lưng con rồng, và Festus lao nhanh vào trong rừng.
Leo mất đi khả năng nhận biết thời gian lẫn phương hướng. Khu rừng dường như không thể quá sâu và hoang vu, nhưng con rồng di chuyển mãi cho đến khi những cái cây cao lớn như những tòa nhà chọc trời và các vòm lá hoàn toàn che khuất các vì sao. Ngay cả lửa trên tay Leo cũng không thể thắp sáng, nhưng đôi mắt đỏ phát sáng của con rồng lại trông như hai cái đèn pin.
Cuối cùng họ đã băng qua một con suối và đến một ngõ cụt, một vách đá vôi cao ba mươi mét – một vách đá thẳng đứng, rắn chắc mà con rồng không thể nào leo lên được.
Festus ngừng lại dưới chân vách đá và nhấc một chân lên như một con chó săn chỉ điểm.
“Đó là gì?” Leo trượt xuống đất. Cậu bước về phía vách đá – không có gì ngoài những lớp đá rắn chắc. Con rồng tiếp tục chỉ về phía trước.
“Nó sẽ chẳng tránh khỏi đường đi của mày đâu,” Leo nói với con rồng.
Dây điện lòng thòng ở cổ của con rồng tóe lửa, nhưng mặt khác nó lại đứng yên. Leo đặt tay lên vách núi đá. Đột nhiên những ngón tay của cậu âm ỉ cháy. Những vệt lửa phân tán khắp các đầu ngón tay cậu như thuốc súng được đốt cháy, kêu xèo xèo khắp mặt đá vôi. Những vệt cháy tỏa ra khắp mặt vách đá cho đến khi chúng in rõ hình một cánh cửa đỏ phát sáng cao gấp năm lần Leo. Cậu lùi lại và cánh cửa mở ra, khá lặng lẽ so với một tảng đá lớn.
“Hoàn toàn cân xứng,” cậu lẩm bẩm. “Đó là một kỹ nghệ hàng đầu.”

Con rồng thôi bất động và tiến vào bên trong, như thể nó đang về nhà vậy.
Leo bước qua, và cánh cửa bắt đầu đóng lại. Cậu hơi hoảng sợ trong giây lát, nhớ lại cái đêm trong xưởng sửa chữa cách đâyâu, khi cậu bị nhốt ở bên trong. Liệu cậu có bị mắc kẹt trong này không? Nhưng rồi ánh sáng lóe lên – một sự kết hợp giữa đèn huỳnh quang và những ngọn đuốc được gắn trên các bức tường. Khi Leo nhìn thấy phía bên trong cái hang, cậu đã quên béng việc rời khỏi đó.
“Festus,” cậu thì thầm. “Nơi này là nơi nào thế?”
Con rồng di chuyển đến giữa căn phòng, để lại những dấu chân trên lớp bụi dày trên sàn nhà, và cuộn mình lại trên một cái bệ tròn lớn.
Cái hang có kích thước của một nhà chứa máy bay, với những bàn làm việc dài vô tận và các kho hàng, những dãy cửa có kích thước của garage dọc theo hai bên tường, và một cầu thang dẫn đến một mạng lưới các lối đi hẹp ở phía trên cao. Dụng cụ ở khắp mọi nơi – kích thủy lực, đèn xì, các bộ quần áo bảo hộ, máy thổi không khí, xe nâng hàng, cộng thêm một vài thứ trông đáng ngờ như một khoang vũ khí hạt nhân. Các bảng thông báo bị che phủ bởi các bản thiết kế te tua, bạc màu. Và các loại vũ khí, áo giáp, các loại khiên – quân nhu chiến tranh có ở khắp nơi, rất nhiều trong số chúng chỉ mới hoàn thành có một phần.
Được treo trên những sợi dây xích phía trên bệ nằm của con rồng là một băng-rôn rách rưới cũ kỹ, quá mờ để đọc. Những chữ trên đó viết bằng tiếng Hy Lạp, nhưng bằng cách nào đó Leo biết được nó nghĩa là gì: BOONG-KE 9.
Số 9 là ám chỉ nhà thần Hephaestus, hay là số thứ tự thứ chín so với tám cái khác không? Leo nhìn Festus, vẫn đang cuộn tròn trên bệ, và cậu chợt nảy ra ý nghĩ rằng con rồng trông khá hài lòng vì nó đang ở nhà. Nơi này chắc chắn được xây làm chỗ ở cho nó.
“Thế những đứa trẻ khác có biết...?” Câu hỏi của Leo ngừng lại khi cậu định hỏi. Cố nhiên, nơi này đã bị bỏ hoang trong nhiều thập kỷ. Mạng nhện và bụi bám khắp mọi thứ. Sàn nhà chẳng có lấy một dấu chân nào ngoại trừ dấu chân của cậu và dấu chân khổng lồ của con rồng. Cậu là người đầu tiên ở trong boong-ke này kể từ... kể từ lâu lắm rồi. Boong-ke 9 đã bị bỏ hoang với rất nhiều công trình chỉ mới hoàn tất được một nửa trên các bàn làm việc. Bị khóa lại và bị lãng quên, nhưng tại sao?
Leo nhìn một tấm bản đồ trên tường – một bản đồ trận đánh của trại, nhưng giấy đã bị rạn và có màu vàng như giấy pơ-luya. Ở phía dưới bản đồ có ghi số năm, 1864.
“Không đùa chứ,” cậu lầm bầm.
Rồi cậu nhìn bản thiết kếấm bảng kế bên, và tim cậu như muốn vọt ra ngoài. Cậu chạy đến bàn làm việc và ngước nhìn chằm chằm vào bản vẽ đen trắng đã gần như phai mờ không thể nhận ra được: một chiếc thuyền Hy Lạp nhìn từ một vài góc độ khác nhau. Những chữ nguệch ngoạc mờ nhạt bên dưới đó viết: LỜI TIÊN TRI? KHÔNG RÕ. BAY?
Đó là con thuyền mà cậu đã nhìn thấy trong các giấc mơ của mình – con thuyền biết bay. Ai đó đã cố tạo nó ở đây, hay ít nhất đã vẽ phát thảo ra ý tưởng. Rồi nó bị bỏ lại, bị lãng quên... một lời tiên tri chưa xuất hiện. Và điều kỳ lạ nhất là, đỉnh buồm giống hệt như cái mà Leo đã từng vẽ khi cậu lên năm – đầu của một con rồng.
“Trông rất giống mày, Festus,” cậu thì thầm. “Điều này làm tao sởn gai ốc.”
Đỉnh buồm mang lại cho cậu một cảm giác khó chịu, nhưng tâm trí Leo được bao quanh với quá nhiều câu hỏi khác để nghĩ trong một thời gian dài. Cậu chạm vào bản thiết kế, hy vọng cậu có thể lấy nó xuống để nghiên cứu, nhưng giấy kêu răng rắc khi cậu sờ tay vào, vì thế cậu đã không đụng đến nó nữa. Cậu nhìn quanh để tìm kiếm các manh mối khác. Không có lấy một con thuyền. Không một mảnh nào trông giống với các phần của công trình này, nhưng ở đây còn có rất nhiều cửa và các buồng kho để khám phá.
Festus khịt khịt mũi như thể nó đang cố làm cho Leo chú ý, nhắc nhở cậu rằng họ không có cả đêm. Điều đó thật đúng. Leo đoán trời sẽ sáng trong vài giờ nữa, nhưng cậu đã hoàn toàn quên đi mục đích chính. Cậu đã cứu được con rồng, nhưng nó sẽ không giúp gì cho cậu trong cuộc tìm kiếm. Cậu cần một thứ gì đó có thể bay.
Festus đẩy nhẹ cái gì đó về phía cậu – một dây thắt lưng đồ nghề bằng da đã bị bỏ quên bởi người tạo ra nó. Rồi con rồng bật đôi mắt đỏ phát sáng của mình lên và hướng chúng về phía trần nhà. Leo ngước nhìn lên nơi ánh sáng đang chiếu vào, và hét lớn khi cậu nhận ra hình bóng mờ ảo của vật đang được treo trong bóng tối phía trên họ.
“Festus,” cậu nhỏ giọng nói. “Chúng ta có việc phải làm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui