Đường đèo quốc lộ tới thẳng đỉnh núi, vệ đường được giăng từng hàng đèn thấp, đêm đến là được bật sáng lên hết, tựa như con rồng dài ngoằn chiếm cứ trên núi.
Đây cũng coi như là một điểm nên ngắm ở khu du lịch này.
Cabin cáp treo trên không trung có mấy cái, Tuyết Tiêu ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy vài chiếc cabin ngừng giữa đường cáp.
Đậu Dương đột phát suy nghĩ hỏi: "Nếu còn có người ở trên cabin thì làm sao bây giờ?"
"Sớm đã chết rồi." Mai Nhất Xuyên không chút suy nghĩ đáp, "Không phải đói chết, thì là nổi điên nhảy xuống rồi."
Đậu Dương thổn thức nói: "Zombie đáng chết, tới khi nào mới có thể tiêu diệt được tất cả chúng nó, trả lại cho tui một thế giới tốt đẹp đi!"
"Chỉ cần nỗ lực, nhất định sẽ được!" Mai Nhất Xuyên cổ vũ cậu em.
Đậu Dương nhìn về phía Lạc Thanh Phong đang lái xe, "Anh, trông cậy vào anh, cố lên!"
Lạc Thanh Phong rũ mắt, không nói chuyện.
Mai Nhất Xuyên cũng thò lại gần vỗ vỗ lưng ghế Lạc Thanh Phong: "Người anh em, tớ tin tưởng cậu, cậu chính là tương lai của nhân loại! Cố lên!"
Lạc Thanh Phong trầm mặc không nói.
Tuyết Tiêu quay đầu lại nhìn bọn họ, nghiêm túc nói: "Đừng tự dưng vô cớ cho người ta áp lực, vạn nhất thất bại thì làm sao bây giờ?"
Đậu Dương không chút suy nghĩ nói: "Vậy mọi người cùng nhau biến thành zombie!"
Mai Nhất Xuyên điên cuồng lắc đầu: "Vẫn còn lựa chọn, không cần thiết, thật sự không cần thiết!"
"Biến thành zombie quá là xấu, chị không chịu, chị không chấp nhận!" Tuyết Tiêu cũng lắc đầu, "Không phải đen thui thùi lùi thì là xanh lơ xanh lục, mạch máu còn phồng lên từng cái, xấu lắm, cực kỳ bi thảm!"
Đậu Dương an ủi cô: "Chị dâu yên tâm, chị có xấu thế nào thì anh vẫn chịu hoi!"
Tuyết Tiêu lấy quyển du lịch che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Lạc Thanh Phong: "Thật vậy chăng?"
Lạc Thanh Phong gật đầu, nghiêm túc nói: "Ừ, zombie cũng chịu."
Mai Nhất Xuyên cực kỳ ghét bỏ cẩu lương trước mắt, "Được rồi được rồi, biết hai cậu có biến thành zombie thì vẫn quấn qua quấn quít đến đầu bạc!"
Tuyết Tiêu cười đến vui vẻ, không ai nghĩ tới Lạc Thanh Phong sẽ hỏi lại một câu: "Nếu anh biến thành zombie......"
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Tuyết Tiêu đánh gãy: "Anh có biến thành zombie cũng là của em!"
Lạc Thanh Phong cười một cái.
Mai Nhất Xuyên mở cửa sổ, thò đầu ra sau hô lên: "Giang Nghị! Đổi xe!"
Giang Nghị lái xe vượt qua cậu, hạ cửa sổ hô lại: "Không đổi!"
-
Từ dưới chân quốc lộ lên trên núi, toàn bộ hành trình vỏn vẹn nửa tiếng.
Mặt trời chói chang treo trên đầu.
Trên núi là hàng dài cung điện miếu thờ, cổ kính mười phần, hai bên hành lang trồng thanh tùng, trên quảng trường rộng lớn có không ít sạp bán hàng mỹ nghệ, hẳn là không kịp dọn để chạy.
Đoàn người Tuyết Tiêu mới vừa tiến vào hành lang dài, cuối đường là một tòa miếu thờ, trong đại điện cung phụng mấy pho tượng phật lớn kỳ công, bên cạnh còn có một cái đình nhỏ treo một cái chuông lớn trên đỉnh nóc.
Bốn phía thanh tĩnh, không thấy tung tích của zombie. Nếu không phải trên mặt đất vẫn còn vết máu sớm đã khô rang và dấu vết đánh nhau hỗn loạn, sẽ cho rằng nơi này vốn không có zombie tới.
Hai đội người tách ra đi khắp nơi tìm tìm, cũng không thấy có gì dị thường.
Ở ngay bên cổng lớn có một cây cổ thụ không biết tên, vừa thấy là biết ngay là đã nhiều năm tuổi, một vòng chung quanh thả chỉ hồng. Trên cây treo chỉ mảnh, cuối đuôi buộc thẻ gỗ ước nguyện.
Đậu Dương đi tới trước quầy bán thẻ nói: "Cái này em biết nè, đặc trưng của khu du lịch này, cây ước nguyện."
"Hồi trước tôi vẫn luôn muốn đến đây, nhưng vừa xa vừa không có tiền." Hồng Phát gãi gãi đầu, cầm lấy một thẻ nói, "Không nghĩ tới lần đầu tiên tới đây, lại ở trong tình huống này."
"Cơ hội hiếm có, nhanh nhanh ước một điều đi." Mai Nhất Xuyên nói.
Hồng Phát trịnh trọng cầm lấy thẻ viết điều ước.
Nguyện chị bình an trở về, khỏe mạnh cả đời.
Đậu Dương cũng đang viết, viết kín hết cả một tấm thẻ nho nhỏ. Tiểu Hồng chồm lên nhìn, bị cậu tránh đi, nghiêm trang nói với cô nhóc: "Thấy rồi không linh, cho này, nhóc cầm đi mà viết."
Tiểu Hồng cầm thẻ điều ước cậu nhét vào tay nhìn nhìn, cuối cùng đưa cho Mai Nhất Xuyên.
Mai Nhất Xuyên nhướng mày, "Làm gì?"
Tiểu Hồng lắc lắc đầu, bỏ đi.
"Bảo cậu viết đó." Tuyết Tiêu quay về cũng cầm một thẻ, nhìn trái nhìn phải, giật cây bút trong tay Mai Nhất Xuyên viết cho mình trước.
Biết cô sẽ viết gì, Mai Nhất Xuyên lười nhìn.
Tuyết Tiêu viết rất tùy ý, không giống Đậu Dương và Hồng Phát thành kính như vậy, tin tưởng vào nguyện vọng sẽ được chấp thuận, cái cây này thật sự có thể giúp họ toại nguyện.
Giang Nghị đi theo Lạc Thanh Phong trở về nhìn nhóm người thì buồn bực hỏi: "Không phải tìm người hả? Mấy người leo cây làm gì?"
Trên cây treo đầy chỉ hồng, bay tới bay đi, không đứng yên một chỗ, Tuyết Tiêu nhón chân thử rất nhiều lần, cuối cùng không tin quỷ, tìm một thứ để lót chân, bò đi lên.
Cô mới vừa buộc được thẻ gỗ xong, vừa lòng quay đầu lại nhìn Giang Nghị: "Em không tìm được, mấy anh có thấy không?"
Những người khác sôi nổi trả lời, Tuyết Tiêu quay đầu lại, đang muốn từ trên cây xuống dưới, lại thình lình thấy Triệu Sinh đứng dưới tàng cây nhìn mình.
Một màn này quá mức đột ngột, hại cô dựng hết lông tơ, nhưng Triệu Sinh đứng dưới tàng cây tựa như không hề hoang mang, không sợ bị cô phát hiện một chút nào.
Tuyết Tiêu lập tức gọi Lạc Thanh Phong.
Nhưng mà quanh mình lại an tĩnh khác thường.
Tuyết Tiêu quay đầu lại nhìn, phát hiện đám người Lạc Thanh Phong vừa rồi còn ở đây, giờ phút này lại không thấy tung tích.
"Vô dụng." Triệu Sinh cười nói, "Lúc này cô chỉ có thể thấy cái tôi muốn cô thấy."
Tuyết Tiêu sửng sốt, ôm thân cây nhíu mày nhìn gã.
"Còn nhớ lần trước không, tôi thi triển thôi miên ba người thất bại?" Triệu Sinh không nhanh không chậm nói, "Thao túng lòng người và ý thức, chỉ có tác dụng với người sống."
Gã giương mắt nhìn Tuyết Tiêu ở trên cây, "Vô dụng với người đã chết."
Trong lòng Tuyết Tiêu hẫng nhịp, việc này cô đã thảo luận qua với Mai Nhất Xuyên trước đó. Vì sao thôi miên của Triệu Sinh vô dụng với hai người bọn họ, xác suất rất lớn là bởi vì bọn họ đã "chết" hơn một lần.
Nói tới Lạc Thanh Phong, hai người đều sợ hãi cho rằng Lạc Thanh Phong cũng bị thay đổi, nhưng sau khi hệ thống chứng thực, nam chính vẫn là nam chính, cuộc đời như cốt truyện sắp đặt, hắn chỉ chết đúng một lần.
Buổi tối cái ngày mà zombie đổ xuống thế giới, Lạc Thanh Phong bị cô tự tay đẩy đi tìm chết ở trong bầy zombie vây kín.
Nhưng hắn ngoài ý muốn còn sống.
Lúc này nghe Triệu Sinh nói, trong lòng Tuyết Tiêu đủ mọi cảm xúc.
Cô cảnh giác bốn phía rồi đi xuống từ trên cây, nhíu mày hỏi: "Mày muốn thế nào?"
Triệu Sinh là vua zombie đầu tiên, khẳng định năng lực không chỉ có mỗi một thứ thôi miên, nhưng bọn họ vẫn sơ suất. Ai có thể nghĩ tới Triệu Sinh trong lúc bất tri bất giác lại có thể khiến mọi người biến mất trước mắt cô.
Khi từ trên cây xuống dưới, Tuyết Tiêu gần như là dùng hết phiếu dị năng có thể sử dụng.
Triệu Sinh nhìn cô ôn tồn lễ độ cười: "Ngay khi nãy, trên người của cô có chín loại dị năng."
Tuyết Tiêu: "......"
"Thật là thú vị." Triệu Sinh vươn tay với cô, "Đi thôi, tôi dẫn cô đi gặp A Viện. Cô có thể chậm rãi nói cho tôi lúc đi đường sao làm được như thế."
Tuyết Tiêu bất động, lòng bàn tay có ngọn lửa hơi hơi lập loè.
Triệu Sinh cười cô: "Nếu tôi đã biết cô có mấy loại dị năng, đương nhiên cũng biết nên đối phó như thế nào. Dị năng của con người là lực lượng chủ yếu tự mình vận động, tôi khuyên cô đừng nên động thủ với tôi thì tốt hơn."
Gã nói không sai.
Tuyết Tiêu cắn răng, nhưng vẫn không nhúc nhích, mà hỏi hắn: "Mày đã làm gì với bọn họ?"
"Tôi nhìn trộm sâu trong nội tâm của bọn họ có gì thôi." Triệu Sinh vậy mà bẩm báo theo đúng sự thật, "Giờ phút này bọn họ đang trực tiếp chìm vào nỗi sợ hãi lớn nhất của mình, tôi xem cũng rất vui vẻ, nếu cô không tin, tôi lập tức xem thử cô đang sợ hãi điều gì ở sâu trong nội tâm."
Tuyết Tiêu mới vừa đi tới trước được một bước, Triệu Sinh lần nữa cong môi cười quỷ dị.
Tuyết Tiêu có một lát ngây người, cảnh sắc trước mắt trở nên xa lạ trong nháy mắt.
Trước mắt cô xuất hiện cảnh tượng cưỡi ngựa xem hoa, cảm giác được bản thân là người lạc vào trong ảo cảnh.
Tuyết Tiêu thấy tương lai.
Lạc Thanh Phong cưng chiều cười với nữ chính không thấy rõ mặt, cùng đối phương ngắm hoa ngắm trăng đánh zombie, vào sinh ra tử, cảm tình càng thêm kiên định.
Khi thấy cô, ý cười trong mắt tràn đầy lạnh nhạt và chán ghét.
Lúc nữ chính đưa dao cho hắn, Lạc Thanh Phong không chút do dự đi tới chỗ cô —— Tuyết Tiêu phẫn nộ hét lên: "Đủ rồi!"
Người lạc vào trong cảnh ghen ghét, phẫn nộ và đau lòng khiến cô hít thở không thông, tiếng hét phẫn nộ xóa tan cảnh hậu trường, lúc này mới để cô có thể thở dốc.
Triệu Sinh nhìn Tuyết Tiêu vã mồ hôi đầy đầu, ý cười trong mắt tràn ngập trêu đùa ác ý: "Cô thật đúng là mâu thuẫn, một bên khát vọng cậu ta giết cô, một bên sợ hãi cậu ta sẽ giết cô."
"Người phụ nữ không thấy rõ mặt, cũng là ngọn nguồn sợ hãi của cô." Triệu Sinh hơi hơi ngẩng đầu, tựa như từ trên cao nhìn xuống cô, "Như thế nào, sợ cậu ta sau này thích đứa con gái khác phải không?"
"Liên quan gì đến chuyện của mày!" Tuyết Tiêu hung hăng trừng gã liếc mắt một cái, giơ tay lau mồ hôi.
Triệu Sinh đi tới chỗ cô, mỗi một từ như đang dụ hoặc cô: "Không muốn xem thử đáy lòng cậu ta sợ nhất cái gì sao?"
Lông mi Tuyết Tiêu run rẩy, gằn từng chữ một nói: "Mày dám chạm vào anh ấy, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày."
"Không sao hết, chúng ta có rất nhiều thời gian, bây giờ đi xem A Viện trước, cô ấy đang tìm cô đó." Giọng điệu Triệu Sinh từ từ, xoay người đi ra phía sau cung điện.
"Tao đi theo mày, mày thả bọn họ ra đi!" Tuyết Tiêu nói.
Triệu Sinh lại cười nói: "Nếu tôi tiếp tục ở đây, bọn họ phải chịu ảnh hưởng mãnh liệt hơn, nếu lỡ đi lầm đường trong ảo cảnh, gặp phải zombie, vậy thì không thể trách tôi được."
Tuyết Tiêu bước nhanh theo sau, mắng: "Mày mau mau cút ra xa một chút!"
Triệu Sinh cũng không giận, chỉ là càng đi tới trước, sương mù càng dày đặc, giữa sương mù màu trắng dày đặc, từng đôi mắt màu xanh lục nhìn cô, khiến cả người sởn tóc gáy.
Zombie ẩn trong sương mù không thấy chân dung, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối, Tuyết Tiêu nhíu mày, tận lực hô hấp chậm lại, miễn cho chính mình bị ghê tởm.
Cô rất nhiều lần quay đầu lại, muốn nhìn xem cây cổ thụ ở chỗ đó, lại bị sương mù che lấp nên không thấy cái gì hết.
Lúc này Tuyết Tiêu mới hiểu rõ, tầm mắt hiện giờ của mình có thể đạt được, toàn là Triệu Sinh bắt cô xem.
Triệu Sinh không cho xem, cô liền không thấy.
"Có bậc thang, cẩn thận một chút." Triệu Sinh dịu dàng nhắc nhở.
Tuyết Tiêu lại thấy ghê tởm không chịu được.
Tới trước đại điện, sương mù tan không ít, Tuyết Tiêu đi lên bậc thang, có bốn năm con Dị Khôi đứng trước hành lang dài hình trụ, khi thấy Triệu Sinh còn cung kính khom lưng hành lễ, diễn đúng ra dáng nhân vật đại ca đủ mười phần.
"A Viện, nhìn xem, anh đưa em gái em đến này, vui không?" Triệu Sinh tiến vào sảnh điện, nhìn về phía Thịnh Viện bị xích sắt xích vào cây cột, mỉm cười nói.
Trong đại điện có không ít bàn ghế, bố cục giống y như yến hội của triều thần trên phim truyền hình hay chiếu. Đôi tay Thịnh Viện bị xích sắt cùm, ngồi dựa vào ghế, ngây người nhìn hướng ra cửa.
Tuyết Tiêu gọi chị, rồi đi tới chỗ chị.
Thịnh Viện nhìn Tuyết Tiêu đi đến trước người, chậm rãi duỗi tay, nhẹ vỗ về mặt cô, ánh mắt phức tạp.
Tuyết Tiêu dừng lại, nói: "Chị, chị khôi phục?"
Cô có dự cảm mãnh liệt, Thịnh Viện không điên nữa.
Triệu Sinh bước chậm lại đây, dịu dàng nói: "Có tôi ở đây, đương nhiên có thể trị hết cho cô ấy, khôi phục cho cô ấy dáng vẻ trước kia."
Thịnh Viện không để ý tới gã, chỉ nhìn Tuyết Tiêu, trong mắt lấp lánh ánh nước, sau một lúc lâu mới khàn khàn nói: "Em trưởng thành rồi."
Tuyết Tiêu giật mình.
Thịnh Viện không còn ngây ngốc giống như trước đó, vậy mà lại khiến cô khó có thể thích ứng, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Triệu Sinh đi ra phía sau Thịnh Viện, cong lưng, duỗi tay đáp trên vai chị, ôm lấy người áp vào trong lòng ngực mình, cười cười rồi dí sát vào bên tai chị nhẹ giọng hỏi: "A Viện, muốn cảm ơn anh thế nào?"
Sắc mặt Tuyết Tiêu quái dị nhìn Triệu Sinh: "Giữ liêm sỉ coi, buông chị tao ra!"
Triệu Sinh nghe xong, cúi đầu hôn xuống mặt Thịnh Viện, khiêu khích nhìn lại Tuyết Tiêu.
Tuyết Tiêu: "......"
——————————
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...