Máu từ vết thương nhỏ tong tong xuống mặt đất, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu cứ thế mà rút tên ra, có lẽ mình sẽ bị mất máu đến chết.
Nghĩ đến điều đó, Ngọc Phương dùng thanh chủy thủ cắt phăng đầu mũi tên đang xuyên qua trước ngực mình.
Cứ thế cô chạy thẳng ra bờ sông, chỉ cần xuống nước thì có thể thoát khỏi truy binh một cách dễ dàng.
Từ xa, có tiếng vó ngựa phi nhanh đến chỗ cô, đuốc thắp sáng rực !cả một vùng.
Ngọc Phương gia tăng cước bộ, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.
-"Dựa vào tiếng ngựa chạy, ít nhất có trên 30 tên".
- Ngọc Phương nhẩm tính, đôi chân vẫn phóng nhanh về phía trước.
Mặt nước chỉ còn cách hơn 20 bước chân, tiếng tên xé gió lao đến từ phía sau.
Nữ sát thủ lập tức chuyển qua chạy hình zic zac, tránh được toàn bộ tên.
Tiếng vó ngựa rầm rập kéo tới ngay sát lưng, tên vẫn bắn như mưa.
Mặt nước đã ở trước mặt, Ngọc Phương cúi thấp người, rùng cả hai đầu gối xuống, một mũi tên sượt qua ngay trên đầu.
Cô búng hai chân, cả thân người lao xuống nước.
Cơ thể vừa chìm vào nước, cô gái vội vàng lặn xuống bơi một mạch đến giữa sông.
Ngoi đầu lên nhìn lại bờ sông, một đoàn dài người ngựa đang tức tối chửi rủa, bắn tên tới tấp xuống nước.
-"Thế là thoát."- Ngọc Phương thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lòng cô lại trĩu nặng, đôi mắt không xem cái chết ra gì, đôi mắt giận giữ khi thấy cô sát hại một người vô tội của Đặng Phục Thăng vẫn in hằn trong tâm trí cô.
Hít sâu một hơi, vừa để cố thoát gánh nặng trong lòng, vừa để lấy hơi lặn xuống.
Ngọc Phương vừa chuẩn bị lặn thì một tia sét từ giữa trời giáng xuống nơi cô đang ngoi lên mặt nước.
Hai mắt cô chói lòa bởi thứ ánh sáng khủng khiếp đó rồi tắt hẳn.
Nữ sát thủ không còn biết gì nữa.
-"Mình đã chết rồi sao, sét đánh, ông trời trừng phạt mình chăng, hài, làm gì có ông trời hay thần thánh trên đời này, chỉ có sức mạnh mới giúp được mình tồn tại...!Khoan đã, mình có ý thức, có nghĩa là chưa chết, hay đây là cõi Âm Ty mà mọi người thường nói?."
Chợt môi cô cảm nhận được một đôi môi của người khác áp sát.
Cảm giác ...thật ấm áp dễ chịu, Ngọc Phương cố mở mắt để nhìn nhưng không tài nào mở được.
Hơi thở mạnh từ đôi môi kia thổi thẳng vào miệng cô xuống tận đáy phổi.
Cô nghe nhịp tim mình đập mạnh.
Chớp chớp đôi mắt, cuối cùng cô đã có thể mở mắt.
Ngọc Phương muốn xem ai đã làm thế với mình.
Gương mặt của một chàng trai với mái tóc ngắn kỳ lạ đang nhìn cô, thấy cô mở mắt anh chàng hớn hở hò reo:
-Cô ấy sống rồi, cô gái, cứ nằm im đợi xe cấp cứu đến.
Cô cố gắng hít thở...
-Anh....!Phục Thăng, anh chưa chết sao?
Ngọc Phương cố thì thào, chàng trai há hốc mồm vì ngạc nhiên đáp:
- Sao...!sao cô lại biết tên tôi?
Đó là tiếng nói cuối cùng mà Ngọc Phương nghe được.
Cô lại bất tỉnh, mất đi nhận thức.
Không biết bao lâu, những tiếng tít tít chậm rãi đều đặn truyền đến tai Ngọc Phương.
Những mùi hương kỳ lạ chưa từng ngửi thấy bao giờ xộc vào mũi cô.
Cô mở to đôi mắt, trước mặt cô là một trần nhà trơn bóng một cách lạ lùng.
Ngọc Phương ngồi bật dậy, trước ngực nhói đau.
Phát hiện trên người mình đang mặc một bộ đồ cũng kỳ lạ không kém.
Cô kéo áo ra nhìn xuống, thấy vết thương trên lồng ngực của mình đã được ai đó băng bó một cách cẩn thận.
Ngọc Phương đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
Nơi này thật lạ lẫm, đầy những thứ vật dụng mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Ngón tay cô đang bị một món đồ kẹp vào, bực bội, Ngọc Phương kéo nó ra, lập tức tiếng tít tít chậm rãi kia trở thành tiếng tít dài đinh tai nhức óc.
Lập tức cửa phòng bật mở, một cô gái mặc áo xanh, đầu đội nón vải cũng màu xanh chạy vội vào phòng, sau lưng cô ta là hai thanh niên, một người mặc áo trắng dài phủ quá gối và một thanh niên khác chính là Đặng Phục Thăng.
Cô gái áo xanh hớt hãi:
-Sao cô lại tự ý tháo máy đo nhịp tim vậy?
Ngọc Phương ngơ ngác hỏi lại:
-Máy đo nhịp tim ?
Không trả lời cô, cô gái áo xanh vội vàng đi đến sát giường, nắm lấy tay cô định gắn cái kẹp kia trở lại, Ngọc Phương lập tức phản xạ chụp tay cô ta rồi siết chặt làm cô gái đau đớn la oai oái.
Phục Thăng vội chạy đến gần, nắm lấy tay Ngọc Phương, giọng nói trầm ấm vang lên từ tốn:
-Đừng kích động, ổn rồi, nơi này là bệnh viện, cô thả tay cô ấy ra đi.
-Bệnh viện?
Phục Thăng gật đầu, Ngọc Phương giương đôi mắt to tròn nhìn anh, hỏi khẽ:
-Anh chưa chết sao?
Phục Thăng cười lớn:
-Câu này cô hỏi tôi hai lần rồi, tôi vẫn sống, đã chết bao giờ.
Ngọc Phương cúi đầu im lặng, Phục Thăng ngồi xuống giường trong khi cô gái áo xanh tranh thủ lấy máy đo nhịp tim gắn trở lại vào ngón tay bệnh nhân.
Phục Thăng nhẹ nhàng hỏi:
-Tên của cô là gì? Chúng tôi không tìm thấy căn cước công dân trên người cô.
Ngọc Phương ngước mắt lên nhìn anh khẽ đáp:
-Ngọc Phương, Trương Ngọc Phương.
Phục Thăng gật đầu, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi tiếp:
-Sao cô lại biết tên tôi?
-Tôi..
tôi đã...!Tôi không biết, có lẽ do anh giống người tôi quen.
Nói đến đây, cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, có lẽ người này không phải Đặng Phục Thăng và nơi này cũng có vấn đề nên cô trả lời cho chuyện.
Có lẽ mình đang mơ, Ngọc Phương đưa tay phải lên rồi ...!tự tát vào mặt mình.
Bốp, cả ba người trong phòng đều giật mình không kịp phản ứng.
Người thanh niên áo trắng mỉm cười trong khi Phục Thăng giữ tay cô lại:
-Xem ra khỏe lắm rồi, vết thương cũng lành rất nhanh, tự tát mình thế kia có đau không.
Đau, xem ra không phải là mơ, nhưng Ngọc Phương cũng không muốn trả lời thanh niên áo trắng.
Thanh niên áo trắng nháy mắt với Phục Thăng, anh hiểu ý liền hỏi:
-Cô có đau không?
Ngọc Phương nghe anh hỏi, cảm giác ấm áp làm tan chảy cả trái tim, cô gật đầu đáp:
-Đau.
-Nhà cô ở đâu? Còn nhớ số điện thoại của người thân hay bạn bè nào không?
Ngọc Phương lắc đầu:
-Tôi không nhớ.
Thanh niên áo trắng cất tiếng:
-Có lẽ do sốc chấn thương, nên tạm thời chưa hồi phục trí nhớ.
Anh có cần bệnh viện liên lạc nhờ cảnh sát hỗ trợ tìm kiếm không?
Phục Thăng suy nghĩ một lát, anh cảm nhận cô bé này với anh có một mối liên kết vô hình không thể giải thích.
Anh trả lời vị bác sĩ:
-Tôi cũng là cảnh sát, tôi sẽ tìm hiểu thân thế của cô ấy, không phiền đến bệnh viện ạ.
Vị bác sĩ gật đầu:
-Nếu vậy trưa nay anh có thể cho cô ấy xuất viện, viện phí thì...
-Tôi sẽ đóng cho cô ấy, tìm được người thân tôi sẽ lấy lại.
- Phục Thăng trả lời.
Ngọc Phương nói khẽ:
-Anh buông tay tôi ra được rồi.
Phục Thăng giật mình bỏ tay ra.
Cô gái áo xanh bật cười:
-Nắm được là nắm luôn không thả ha, anh cảnh sát xin lỗi cô ấy đi.
Phục Thăng bối rối nói:
-Xin lỗi cô, tôi không cố ý.
-Không sao, tôi bất tỉnh bao lâu rồi?
-Tính đến hôm nay là ba ngày.
Ngọc Phương gật đầu không nói gì.
Phục Thăng nhìn cô, anh trấn an:
-Cô nằm xuống nghỉ ngơi thêm một chút, tôi sẽ làm thủ tục xuất viện rồi đưa cô về đồn cảnh sát nơi tôi làm việc để giúp cô tìm ra thân thế của mình.
Ngọc Phương im lặng không nói gì, nằm xuống rồi nhắm mắt.
Cả ba người đi ra khỏi phòng, vị bác sĩ nói nhỏ:
-Chắc là người của đoàn phim nào đó bị tai nạn trong lúc đóng phim rồi rơi xuống nước, chúng tôi sẽ đưa cho anh mũi tên đã xuyên qua ngực cô ấy để anh tiện điều tra.
Phục Thăng gật đầu:
-Tôi cũng nghĩ vậy, giờ mình làm thủ tục xuất viện, tôi sẽ đưa cô ấy về đồn.
Cô y tá cười cười:
-Anh định cho cô ấy mặc đồ gì khi xuất viên? Bộ đồ như ninja kia đã bị cắt đi khi cấp cứu rồi.
Phục Thăng đau đầu, pha này căng quá, trinh nam như mình lại phải đi mua đồ cho cô gái mới gặp mặt lần đầu tiên.
Mà nghĩ đi nghĩ lại , cô ấy đẹp thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...