Editor: Vện
Hành trình mấy ngày tiếp theo bình yên vô sự. Nhưng Tiêu Ngự cảm giác được rất rõ, hình như Tạ Cảnh Tu… không giống lúc trước lắm.
Đương nhiên tính cách y vẫn vậy, nghiêm túc cẩn trọng, vẫn là Tạ thế tử không nhìn ra cảm xúc. Nhưng gần đây y rất hay lượn lờ trước mặt hắn, Tiêu Ngự thấy vô cùng khổ não.
Tạ Cảnh Tu không phải người thích nói chuyện, không chỉ không nói mà còn siêu cấp im lặng, khiến bác sĩ Tiêu xưa nay mạnh vì gạo bạo vì tiền lúc đối mặt Tạ Cảnh Tu chỉ phun được dăm ba câu liền rơi vào bầu không khí im ắng đến xấu hổ.
Thế mà Tạ thế tử vẫn không biết mệt là gì.
Lúc ở thành Hoài Thiên, ngoại trừ có công chuyện thì Tạ Cảnh Tu rất ít khi ở chung với hắn, đúng với tác phong thân sĩ bảo thủ. Còn bây giờ, Tạ thế tử rất hay lơ đãng xuất hiện ngoài xe ngựa của hắn, phục kích trước lều, cùng tản bộ trên đường, mặt không đổi sắc chào hỏi hắn, sau đó hỏi mấy chuyện phiếm không đâu. Ví dụ như “Dao giải phẫu của ngươi rèn ở đâu, “Tần đại phu đưa Tần đại phu nào”, “Tài thêu thùa của ngươi nhất định rất giỏi.”, “Không giỏi hả, ta nghe nói tiểu thư rất rành khâu vết thương, thật khó tưởng tượng tài thêu thùa lại không tốt.”, “Phượng tiểu thư rảnh rỗi thích làm gì”…
Chờ chút.
Vẻ mặt của y lúc hỏi mấy chuyện này đúng là khiến người ta bay sạch hứng thú, cứ như y chẳng hào hứng với những chuyện này chút nào, làm Tiêu Ngự cũng phải thận trọng, cố gắng trả lời ngắn gọn, không nói dông dài chọc đại thiếu gia đây mất kiên nhẫn. Vậy mà y nhất định muốn tìm Tiêu Ngự tán gẫu mấy chuyện linh tinh này, Tiêu Ngự thật sự không hiểu nổi y luôn!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để Nguyên Vương thế tử tình nguyện miễn cưỡng trò chuyện với hắn…
Gần trưa hôm đó, đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi ăn uống. Tiêu Ngự xuống xe thư giãn gân cốt, Tạ Cảnh Tu không biết từ đâu nhào ra.
“Phượng tiểu thư.”
Tiêu Ngự giật bắn người, giơ tay vuốt ngực.
Tầm mắt Tạ Cảnh Tu nhìn theo tay hắn, rồi lại dời đi rất nhanh.
Quả nhiên vẫn rất bằng phẳng…
Đám hộ vệ bốn phía đang bận bịu cũng không nhịn được ngó qua bên này.
Thật ra mọi người hết sức tò mò Thế tử sẽ lấy lòng Phượng đại tiểu thư thế nào, tình huống trăm năm khó gặp, dĩ nhiên phải hấp dẫn ánh mắt người ta rồi.
Chả ai còn dám hứng thú với “Phượng đại tiểu thư” nữa. Tuy lớn lên không xấu nhưng không có khí chất của một tiểu thư, đêm đó hắn còn tuyên bố đục một lỗ trên đầu người ta khiến mọi người hú vía, tuy cuối cùng đã tiết lộ là chỉ lừa mọi người thôi nhưng ai cũng không dám chịu đựng nữ tử nói dối không chớp mắt này.
Ánh mắt của Thế tử gia cũng quá kỳ lạ.
Tuy đám hộ vệ nào có tâm tình ái mộ, thế mà Tạ thế tử vẫn không vui.
“Sao không đội mũ mạng.” Cái thân cao to của Tạ thế tử chặn trước người Tiêu Ngự, cau mày nói.
Tiêu Ngự cảm giác Tạ thế tử không mấy hài lòng.
“Đội lên chắn tầm mắt, làm gì cũng khó.” Tiêu Ngự tốt tính giải thích.
Tiểu thư quý tộc thời đại này phải đội mũ mạng che kín mít để chặn những tầm mắt muốn nhòm ngó nhan sắc giai nhân, cũng đồng thời che cho khỏi thấy đường đi, chỉ nhìn được khoảng đất nhỏ dưới chân thôi.
Thế tử nhìn hắn một hồi, ánh mắt đột nhiên hiền hòa hẳn, gật đầu nói, “Ta biết rồi, ngươi không thích bị ràng buộc, ngươi thích tự do. Sau này ta sẽ không ép ngươi làm chuyện ngươi không thích.”
“…” Lúc này hắn có nên cảm ơn không Nhưng sao nghe Tạ Cảnh Tu nói có vẻ mất tự nhiên quá vậy…
Tiêu Ngự cười gượng hai tiếng, Tạ Cảnh Tu nói, “Ngươi cười nhìn đẹp lắm.”
“…” Lần này Tiêu Ngự có thể xác định, Tạ Cảnh Tu chắc chắn không phải Tạ Cảnh Tu bình thường! Đơn giản vì cái mặt của y vạn năm không đổi nên làm người ta không nhận ra y khác thường.
Tiêu Ngự đáp có lệ, chuẩn bị leo lên xe, bây giờ hắn không có tâm trạng phân tán tư tưởng.
Tiêu Ngự cứng ngắc bò lên xe dưới con mắt sáng lập lòe của Tạ Cảnh Tu, quay lại nhìn, Tạ Cảnh Tu vẫn đứng tại chỗ phất tay với hắn.
Chẳng biết tại sao Tiêu Ngự không dám nhìn thẳng vào mắt y, cuống quýt buông màn, nghe tiếng bước chân Tạ Cảnh Tu chậm rãi rời đi.
Tiêu Ngự chưa kịp thở phào, Phương thị đột nhiên vén màn vào. Không đoan trang thủ lễ như bình thường, vừa lên đã xông đến cầm tay Tiêu Ngự, vội hỏi, “Con trai, con thành thật nói mẫu thân biết, Tạ thế tử kia rốt cuộc muốn làm gì con!”
Tiêu Ngự chẳng hiểu gì, đỡ Phương thị, cười nói, “Mẫu thân nói gì vậy, Thế tử sao làm gì ta Thế tử là người tốt.”
Phương thị bối rối, lắc đầu nguầy nguậy, “Không phải không phải… Ta thấy hết mà. Y… y rõ ràng đối với con…” Phương thị cắn môi, ra vẻ rất khó nói.
Nhưng thấy con trai mình ngơ ngáo, biết hắn căn bản không hề nghĩ đến tình huống kia. Vì tương lai của nhi tử, nàng không thể tiếp lục lảng tránh nữa.
“Ngọc Nhi, con của ta, con thông minh như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra Tạ thế tử rõ ràng đang ấp ủ tâm tư gì với con!” Phương thị nói một hơi. Nghĩ đến nam nhân kia dám mơ ước con trai mình, mặc dù y là ân nhân cứu mạng của họ nhưng Phương thị xưa nay nhút nhát nhường nhịn cũng không nhịn được sinh lòng oán giận.
Ngọc Nhi của nàng đã ở tình cảnh thế này rồi, tại sao ông trời còn muốn khiến hắn thêm trắc trở!
Tiêu Ngự ngẩn người, “Chuyện này… sao có thể chứ”
“Sao lại không” Phương thị nhớ lại mười mấy năm khổ sở của mình và trưởng tử, nhất thời không nén được bi quan, “Trong mắt y, con là một tiểu thư sắp đến tuổi cập kê, là đối tượng theo đuổi vô cùng thích hợp. Con lại xuất sắc như vậy, bị y xem trọng cũng chẳng lạ.” Con trai nàng ưu tú thế này, chỉ cần là người có mắt đều phải nể phục, lại không nghĩ còn dẫn đến phiền phức khác.
“Coi như con là nữ tử thật đi nữa thì gia thế nhà ta làm sao xứng với phủ Nguyên Vương, sợ là không thể làm chính thê, chỉ có thể…” Phương thị không nói tiếp được nữa, vành mắt đỏ hoe.
“Đều tại ta vô dụng, đều tại ta…” Nếu biết năm xưa yếu đuối và nhân nhượng mang lại rắc rối hôm nay thì nàng sẽ bất chấp chống trả. Cũng vì nàng nhường nhịn mọi thứ, ngay cả nhà mẹ còn hận vì sao nàng không chịu đấu tranh…
Tiêu Ngự thì nghĩ Phương thị đang bàn chuyện chính thê của Thế tử, không lẽ mấy ngày nay Tạ Cảnh Tu có ý muốn cưới hắn làm thiếp! Cái chuyện cười quốc tế gì vậy trời.
“Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, ai muốn làm thiếp Không có cửa đâu.” Tiêu Ngự cả giận.
Phương thị ngẩn người, ngừng khóc. Nàng lấy khăn tay chấm nước mắt, “Con trai, bây giờ hình như không phải lúc…”
“Mẫu thân đừng lo, ta tự biết chừng mực.” Tiêu Ngự trấn an.
Phương thị thì có thể làm được gì Nàng xưa nay nhu nhược quen rồi, ngoại trừ tìm Tiêu Ngự khóc lóc, mặt ủ mày ê thì suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được cách nào.
Tiêu Ngự khuyên nhủ Phương thị, đưa nàng về xe, quay lại liền thấy Tạ Cảnh Tu cách đó không xa đang đứng vuốt bờm ngựa.
Cảm giác được ánh mắt Tiêu Ngự, Tạ Cảnh Tu cũng nhìn lại. Tiêu Ngự nheo mắt, trắng trợn đánh giá y, Tạ Cảnh Tu hơi ngẩn người, nhìn sang chỗ khác, làm như không thấy Tiêu Ngự, tiếp tục tao nhã vuốt lông ngựa.
Quả nhiên có vấn đề…
Mặc dù Tiêu Ngự hơi ngu chuyện tình cảm nhưng không phải không có EQ. Vì hắn không nghĩ theo phương diện này thôi, giờ đã biết tâm tư Tạ Cảnh Tu, vậy có thể giải thích được hành vi của y rồi.
Thì ra mấy ngày nay Tạ Cảnh Tu đang theo đuổi hắn à
Tiêu Ngự cẩn thận ngẫm lại biểu hiện mấy hôm nay của Tạ Cảnh Tu, tự nhiên thấy xấu hổ. Người ta đã lộ liễu như thế mà hắn cứ như kẻ ngốc chẳng biết gì.
Đây là lần đầu tiên có người theo đuổi hắn ở kiếp thứ hai, thật ra Tạ Cảnh Tu tài năng sáng chói, cảm giác bị y theo đuổi cũng không phiền nhiễu.
Chỉ là… hắn có phải Phượng đại tiểu thư đâu, Tạ thế tử đừng hy vọng xa vời nữa.
Khóe mắt liếc thấy Tạ Cảnh Tu không nhìn hắn nữa, lắc đầu thở dài, chậm như rùa về xe ngựa.
Tạ Cảnh Tu cúi đầu tự đánh giá mình. Rõ ràng đẹp trai cao ráo, nhân trung long phượng, ngọc thụ lâm phong thế này, sao Phượng đại tiểu thư không dõi theo y chứ
Đoàn xe tiếp tục hành trình, kinh thành ngày một gần hơn. Mấy ngày cuối cùng, Tiêu Ngự quyết đoán tránh mặt Tạ Cảnh Tu.
Lúc vén màn xuống xe liền thấy Tạ Cảnh Tu đứng bên ngoài, Tiêu Ngự đột ngột thả màn rụt về, khóe mắt thấy được kinh ngạc trong đôi mắt không chút gợn sóng của Tạ Cảnh Tu. Tiêu Ngự vô cùng áy náy, nhưng chỉ đành nén xuống.
Đây là vì muốn tốt cho Tạ Cảnh Tu thôi, y thích Phượng đại tiểu thư, mà hắn trước sau gì cũng phải thoát khỏi thân phận này, Phượng đại tiểu thư vốn chưa từng tồn tại…
Lúc đóng quân dựng trại, Tiêu Ngự theo Phương thị sát rạt, Tạ Cảnh Tu đang muốn đến chỗ hắn đột ngột dừng bước, chỉ đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn hắn.
Hãy tha thứ cho cách xử lý vụng về này của hắn, là một xử nam hai đời chưa từng có trải nghiệm ái tình, kinh nghiệm của bác sĩ Tiêu ở phương diện này là một số không tròn trĩnh.
Cảnh hai người rối rắm đều lọt vào mắt mọi người.
Phương thị vừa mừng vừa lo, chỉ hy vọng Tạ thế tử buông tay. Nguyên lão Vương gia mừng như mở cờ, thiếu niên nào mà không có mùa xuân Phải gặp rồi mới nhận ra chứ. Như nhi tử ông kìa, vì không tiếp xúc nhiều trước khi thành thân, dẫn đến mơ mộng hão huyền quá nhiều với thê tử, kết quả ảo tưởng tan vỡ mới tạo thành hỗn loạn trong Vương phủ hôm nay.
Chỉ có đám hộ vệ sôi sục căm phẫn, Phượng đại tiểu thư quá không biết điều! Thế tử như này mà còn không vừa mắt, vậy muốn gả cho nam nhân thế nào hả!
Mặc kệ người khác thấy thế nào, Tạ thế tử xưa nay xem mọi chuyện như mây gió không nhịn được nữa.
Kinh thành đã ngay trước mắt, chắc đến trưa là tới nơi, mọi người ăn bữa ăn nhẹ đơn giản, bắt đầu dọn đồ, chuẩn bị lên đường.
Tạ Cảnh Tu đến trước xe ngựa của Tiêu Ngự, đôi mắt âm trầm nhìn hắn cách lớp màn xe, chậm rãi vươn tay vén màn lên.
“…”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Ngự lúng túng buông xuống cái chân trái đang cắt móng, Tạ Cảnh Tu dán mắt vào bàn chân trần trắng bóc ấy một hồi, Tiêu Ngự luống cuống mang giày vào, Tạ Cảnh Tu lãnh đạm nhìn gương mặt hắn hồng lên vì bối rối, chờ hắn sửa soạn ngay ngắn mới mở miệng, “Xuống xe.”
Trực giác của Tiêu Ngự báo động Tạ Cảnh Tu rất không bình thường, sao hắn dám xuống xe Đều là nam tử nhưng Tạ Cảnh Tu lớn hơn hắn đến sáu, bảy tuổi, lại có võ công, mà hắn là đại phu, có đánh sao đánh lại người ta…
“Xuống xe.” Tạ Cảnh Tu lặp lại.
Tiêu Ngự ngoan ngoãn leo xuống.
Tạ Cảnh Tu kéo hắn vào lòng, ôm hắn phóng lên lưng ngựa.
Con ngựa đắc ý vỗ móng “cộp” một tiếng, tung vó chạy như bay.
Tiêu Ngự cứng người dựa vào lòng Tạ Cảnh Tu, chóp mũi còn ngửi được mùi hương trong lành thoang thoảng từ cơ thể y, áo khoác lông rộng lớn đón gió tung bay, cánh tay mạnh mẽ của Tạ Cảnh Tu đem theo hơi ấm giữ chặt Tiêu Ngự sát vào ngực.
——
Hậu trường.
Bác sĩ Tiêu: Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp có người theo đuổi tôi.
Bác sĩ thực tập: QAQ Are u sure, thầy Tiêu!
Có ba bước vạch trần thân phận của bác sĩ Tiêu.
Trước khi kết hôn: Thế tử có đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý sẵn sàng!
Đêm động phòng: Thế tử hì hục lao động!
Sau khi kết hôn mấy tháng: Chuyện của mấy tháng sau thì mấy tháng sau mới biết…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...