"Ha ha, rất thú vị."
Ở một cửa sổ trên lầu hai của Trích Tinh lâu, một nam tử mặc áo tím tóc
đen búi gọn, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt thâm thúy đen láy như bóng đêm
nhìn không rời mắt khỏi Âu Dương Tĩnh dưới lầu. Nữ tử này nhìn như vô
hại, luôn cười khanh khách. Nhưng cảnh tượng mới vừa rồi lại rõ ràng
nàng là đang đùa bỡn đám người kia, hơn nữa có thể mỗi lần đều làm xúc
xắc vỡ chỉ còn lại vẻn vẹn một xúc xắc, có thể thấy được nội lực của
nàng cực mạnh.
Nam tử áo tím mấp máy môi, thiếu nữ này xem ra bất quá cũng mới mười lăm mười sáu tuổi, thật sự làm cho người ta tò mò
nàng rốt cuộc là người từ đâu tới?
"Vâng, đi tra thân phận của nàng ấy."
"Vâng" bóng dáng Vâng bừng tỉnh, nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt nam tử áo tím lại rơi xuống trên người nàng. Giờ phút này Âu Dương
Tĩnh đang vì thắng thế mà cười vui vẻ. Nhìn những người khác đỏ mắt
không thôi, cũng làm cho mấy người Âu Dương Tinh hận đến nghiến răng
nghiến lợi.
Làm sao có thể? Chỉ bằng một tiểu nữ tử như vậy làm
sao có thể lần nào cũng thắng, hơn nữa còn làm cho cao thủ sòng bạc phải chịu thua?
Bây giờ chẳng những Âu Dương Tinh bọn họ sắc mặt xanh mét, rất khó tin tưởng kết cục trước mắt. Ngay cả Bạch Phú Niên cũng vô cùng tức giận, Âu Dương Tinh không phải nói nha đầu này rất khờ sao,
bây giờ chẳng những làm cho hắn mất hết thể diện, còn làm cho Trích Tinh lâu cực kỳ lung túng, nàng ta rõ ràng đang kiếm lời trong địa bàn của
hắn.
Ánh mắt Âu Dương Thấm cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được uy hiếp rất lớn. Âu Dương Tĩnh không ra tay đối phó, nàng đã quá khó khăn nắm lấy rồi, thậm chí ngay cả mình cũng đoán không ra nụ cười kia rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Con ngươi chợt lóe, Âu Dương Thấm hướng về hai vị huynh trưởng đưa ánh mắt. Tuy nàng biết hai
huynh trưởng này đều hữu dũng vô mưu, có điều hôm nay nếu không cho anh
em Âu Dương An ngã ngựa, sau này bọn họ còn có chỗ đứng sao?
Nhận được ánh mắt của em gái, Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần và Bạch Phú Niên nháy mắt một cái.
Bạch Phú Niên không muốn bị mất mặt bởi tiểu nha đầu này. Hắn huýt sáo một
tiếng, đột nhiên nghe một tiếng rầm, vang thật lớn từ phía sau truyền
tới, rất nhanh cửa gỗ hậu viện của Trích Tinh lâu liên tiếp bị phá hủy.
Ngàn người ở Trích Tinh lâu, ánh mắt đột nhiên mở thật lớn.
Trời ạ, lại là Cự Mãng.
Khách quen ở Trích Tinh lâu cũng biết Cự Mãng là con thú Bạch Phú Niên nuôi
trong nhà, cùng với chủ nhân của nó giống nhau, cực kỳ tà ác khó chơi.
Rất nhiều khách trong sòng đều đã bỏ lại ngân lượng trong tay, lập tức
nhấc chân chạy. Trong phút chốc, toàn bộ lầu một Trích Tinh lâu chỉ còn
lại mấy người Âu Dương Tĩnh bọn họ.
"Đó là?" Trên lầu hai, nam tử áo tím nhìn thấy Cự Mãng, chân mày vô thức nhíu lại.
"Bạch công tử, ngươi làm vậy là ý gì?"
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn cái lưỡi thật dài của Cự Mãng, vẻ mặt
không đổi. Bạch Hổ bên người bọn họ cũng chỉ lười biếng nhìn lướt qua Cự Mãng, dáng vẻ cao ngạo không thèm đem nó để trong lòng.
Bạch Phú Niên và anh em Âu Dương Tinh đều sửng sốt, hai anh em chúng lại không sợ Cự Mãng?
"Chỉ cần các ngươi thừa nhận việc gian trá vừa rồi, bổn thiếu gia lập tức bỏ qua cho các ngươi." Bạch Phú Niên nói.
"Còn nữa, các ngươi phải rời khỏi Lan quốc. Nơi này không phải là nơi hai tạp chủng các ngươi được ở." Âu Dương Tinh thêm vào.
"Muốn ta thừa nhận cái gì?" Âu Dương Tĩnh vẫn cười tủm tỉm: "Ăn gian hẳn là
các ngươi mới đúng, còn có ——" Quét mắt nhìn về phía Âu Dương Tinh. Rõ
ràng tươi cười không giảm, nhưng lại thêm khí lạnh bức người.
"Đừng để ta nghe thấy ba chữ kia, nếu không đến lúc đó không giải thích các ngươi chẳng phải sẽ chết rất oan uổng."
"Ngươi ——"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...