Ngũ Đại Tài Phiệt
Buổi họp kéo dài hơn 4 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng vãn. Shizuka cùng với Luka, Ahim, Eri, Mone, Bạch Linh, Bạch Hoa và Bạch Tuyết cùng nhau rời khỏi phòng họp sải bước về phía phòng Tổng giám đốc. Sau khi tiễn các nữ chủ nhân đi, các nhân viên cũng vạn phần thoải mái hơn. Trong suốt buổi họp, họ có thể thấy những cô gái trẻ này quả là những nhân tài xuất chúng, có thể ngang tầm với ngũ đại tài phiệt kia. Những cô gái đó nghe báo cáo trong tháng, rồi lại trả lời câu hỏi, thắc mắc, xem xét các đề án được đề nghị từ mọi nhân viên, bộ phận và vừa giải quyết mọi rắc rối mà không hề biểu lộ bất cứ vẻ mệt mỏi, hay khó khăn gì cả. Mọi thứ đối với họ giống như là đều nằm trong tầm kiểm soát. Các ông thấy tự hổ thẹn với lòng vì tuổi họ còn rất trẻ nhưng lại còn tinh anh, sáng suốt và tài giỏi hơn những vị trưởng bối như các ông.
Tại phòng Tổng giám đốc, thư kí mang vào 8 cốc cafee rồi cung kính đóng cửa ra ngoài.
- Mình nói, mấy cái người được gọi là quản lí cấp cao đó. Người thì gục mặt làm không xuể, người thì nhàn nhã ruồi đậu cũng không thèm xua. Thật sự là không có 1 chút gì gọi là công bằng hết - Eri thả mình lên ghế salon chỉ trích.
- Đây cũng không phải là chuyện lạ - Bạch Linh lên tiếng.
- Ý em là từ trước đến nay đều như vậy? - Mone nhíu mày hỏi.
- Đúng vậy! Trước giờ vẫn thế - Bạch Hoa gật đầu.
- Nhiều người tự cho là mình là nguyên lão 3 đời gì đó mà ra oai với người khác rằng mình đã góp sức mấy chục năm vào SMG, ngay cả Tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc cũng phải kiêng dè họ - Bạch Tuyết tiếp lời.
- Có sao? Chúng ta từ khi nào phải kiêng dè họ vậy? - Ahim hất cằm với Luka tỏ vẻ suy tư hỏi.
- Em chắc chứ? Em nghe từ đâu? - Luka không trả lời Ahim mà quay lại hỏi Bạch Tuyết.
- Là các nhân viên cấp dưới nói, chỉ cần tùy tiện hỏi vài người thì câu trả lời vẫn là như vậy cả thôi - Bạch Tuyết.
- Hừ... Mấy lão già này làm ít mà đòi hưởng nhiều, đã thế còn dám làm cao leo lên đầu tụi này làm càn, thật là không biết sống chết - Eri hừ lạnh.
- Nếu Eri mình mà không cho mấy lão già đó 1 bài học thì quá mất mặt - Eri nắm chặt nắm đấm giơ lên trước, bày tư thế nghênh đấu.
- Được! Nếu cậu đã có hứng thú thì cứ việc xử lí. Chuyện này cứ giao cho cậu. Mình muốn trong vòng 3 ngày sẽ không còn mấy tên vô dụng đó nữa mà là 1 bộ máy nhân viên có năng lực, có ý thức nghề nghiệp cao - Shizuka từ lúc vào phòng vẫn quay lưng ngắm cảnh bên ngoài bỗng quay lại lên tiếng.
- Tuân mệnh. Sẽ theo như ý của cậu. Mình sẽ lôi mấy lão già đó ra xử lí. Sẽ đánh cho họ mông nở hoa, mặt mày bầm tím, đánh cho thành cái đầu heo - Eri đứng nghiêm, giơ tay chào theo kiểu quân đội khiến cả đám người cười ngoặc nghẽo.
- Đừng có xuyên tạc lời của mình - Shizuka trừng mắt cảnh cáo.
- Ủa ý cậu không phải vậy sao? Thế thì mình sẽ khiến cho mấy lão già đó cả nhà trở thành ăn xin ngoài đường vậy! - Eri giả ngu, gãi đầu rồi gật gù tính kế khác.
- Đừng ở đây giả ngu với mình - Shizuka hừ lạnh, ánh mắt như dao găm phóng tới phía người nào đó đang giả ngu.
Nhận thấy luồng khí lạnh đang xâm nhập tới, Eri đành phải dừng đùa cợt lại ngay. Cô sợ cái người kia 1 khi giận lên lại lôi cô ra làm bao cát thì khốn. Phải biết vài ngày nữa là buổi dạ tiệc, đều là những nhân vật có tên tuổi trong giới kinh doanh đến. Cô ngàn vạn lần không muốn đến đó với 1 bộ dạng bầm tím đâu nha - Được rồi! Được rồi! Tại hạ biết tội!
"ha ha ha... " Đám người nãy giờ xem trò vui liền phá lên cười đến chảy nước mắt. Phải nói là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn". Gia hỏa Eri kia vẫn là chỉ có mỗi Shizuka là trừng trị được thôi.
---------- Như Song ----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...