Ngọt Sủng Kiều Thê Của Tướng Quân Máu Lạnh


Đêm lạnh như nước.

Ở bên hồ, gió đêm khẽ thổi bay góc áo hắn, Bùi Vân Khiêm khoanh tay lặng lẽ đứng ở nơi hôm nay Thẩm Xu rơi xuống, sắc mặt còn lạnh hơn cả bầu trời đêm, cảm xúc đen tối trong mắt không rõ.

Một lúc lâu sau, Chu Tước mới khiêng nam tử đã say đến mức bất tỉnh nhân sự từ núi giả ra.

Sau khi nhìn thấy Bùi Vân Khiêm, Chu Tước thuận tay vứt người trên vai xuống đất, sau đó cung kính nói, “Tướng quân, đã điều tra xong rồi, hôm nay người đẩy Linh An công chúa xuống nước chính là công tử Mạnh Thiếu Khanh.


Nói đến đây, Chu Tước dừng một chút, trong lòng cân nhắc rồi tiếp tục nói, “Mạnh công tử kia có tiếng ăn chơi trác táng, hắn ta uống say trong yến hội, lúc thuộc hạ tìm thấy đã là dáng vẻ này, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, tướng quân muốn xử trí thế nào?”
Bùi Vân Khiêm xoay người lại, trong mắt hiện lên sát khí, liếc người trên mặt đất một cái, con ngươi lạnh lẽo, “Chặt tay chân, ném tới trước cửa Mạnh phủ.


Giọng nói Bùi Vân Khiêm không nghe ra vui buồn hờn giận, ngữ khí bình đạm không chút gợn sóng chỉ như đang tường thuật lại một chuyện rất bình thường.


Hắn híp mắt, nếu Mạnh Chi Nguyên không quản giáo con trai mình cho tốt, vậy hắn cũng không ngại dạy dỗ thay ông ta, hơn nữa còn khiến ông ta cả đời khó quên.

Nghĩ vậy, khuôn mặt Bùi Vân Khiêm lại lạnh hơn vài phần, lông mi rũ xuống, lạnh lẽo nơi đáy mắt như một tảng băng.

Ngón tay hắn khẽ vuốt ống tay áo, về phía người chủ mưu đứng sau việc này, rảnh rỗi hắn sẽ đích thân đi gặp một lần.

Thấy thế, sống lưng Chu Tước nhịn không được mà lạnh buốt, nàng đã đi theo Bùi Vân Khiêm từ nhỏ, quen với sắc mặt của hắn, cũng quen với thủ đoạn của hắn.

Nhưng biểu tình lúc này của Bùi Vân Khiêm lại là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, bây giờ nàng cảm thấy, cả người hắn từ đầu tới chân đều vô cùng doạ người, đặc biệt là ý cười như có như không ở khoé miệng khiến nàng sợ hãi run rẩy.

Chu Tước nuốt nước miếng, chậm rãi thu hồi ánh mắt, rất đồng tình nhìn người ăn chơi trác táng uống say không biết gì nằm trên mặt đất.

Một lát sau, Chu Tước mới nhớ tới chính sự, “Tướng quân, bây giờ đã là canh ba, cửa cung đã đóng, hôm nay chúng ta có hồi phủ không?”
Mặc kệ cửa cung có đóng hay không, chỉ cần Bùi Vân Khiêm muốn ra tất nhiên có nhiều cách, thấy hắn không nói gì, nàng mở miệng cũng chỉ để nhắc nhở.

Bùi Vân Khiêm như suy tư điều gì, rũ mắt nhìn người trên mặt đất, trên mặt không có bất kì biểu tình dư thừa nào, giọng nói lành lạnh, ngữ khí bình thản không có gợn sóng, “Không về, còn nhiều việc phải làm.


Nói xong lại ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn Chu Tước một cái.

Chu Tước ngầm hiểu, không dám trì hoãn nữa, xách người trên mặt đất lên rồi đi vào sâu trong núi giả.

Tuy rằng người này đã say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng nàng xuống tay không nặng không nhẹ, lỡ đâu hắn ta đau đến tỉnh kêu thành tiếng gọi thị vệ tuần tra ban đêm tới đây cũng không ổn.

“Đợi đã.


Nghe vậy, Chu Tước run lên cầm cập, cứng đờ xoay người lại, miễn cưỡng cười một cái, sợ chọc tới Bùi Vân Khiêm.


“Tướng quân, còn gì phân phó sao?”
“Xử lý xong thì chờ ta ở cửa điện Sùng Ninh.


Chu Tước đi rồi, nghĩ tới chuyện vừa rồi ở cửa cung Vị Ương, sắc mặt Bùi Vân Khiêm âm trầm, trong lòng cân nhắc một chút rồi nhấc chân đi tới điện Sùng Ninh.

Bây giờ đã là canh ba, trong điện Sùng Ninh đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ, từng đợt sênh ca vang lên.

Bùi Vân Khiêm đứng đợi trước cửa điện Sùng Ninh, nghe bên trong truyền tới âm thanh khó nghe, hắn hơi nhíu mày, trong mắt là vẻ khinh thường không hề che giấu.

Tiểu thái giám gác đêm nhìn thấy Bùi Vân Khiêm bỗng đổ mồ hôi lạnh, không dám trì hoãn vội chạy qua nghênh đón, khom lưng hành lễ, “Bùi đại tướng quân, sao muộn vậy rồi ngài còn tới đây.


“Bản tướng quân có chuyện quan trọng muốn gặp bệ hạ.


Nghe vậy, tiểu thái giám khó xử, bên trong điện Sùng Ninh đang làm gì, hắn ta và Bùi Vân Khiêm đều hiểu rõ, nhưng hắn ta không so được với Bùi Vân Khiêm, nếu bây giờ hắn ta đi vào, quấy rầy hứng thú của vị bên trong, cho dù có mười cái đầu cũng không đủ để chém, nhưng hắn cũng không dám từ chối Bùi Vân Khiêm.

Sau khi cân nhắc một lúc, tiểu thái giám không dám nhìn sắc mặt Bùi Vân Khiêm, run rẩy mở cửa điện vào thông báo.


Một lát sau, âm thanh trong điện nhỏ dần rồi im bặt, còn chưa đợi tiểu thái giám ra thông báo, Bùi Vân Khiêm đã cười khẽ một tiếng, cất tiếng nói, “Bệ hạ, thần, Bùi Vân Khiêm yết kiến.


Một lát sau, trong điện truyền ra giọng nói không vui, “Bùi tướng quân vào đi.


Vừa dứt lời, cửa điện bị người đẩy ra từ bên trong, tiểu thái giám vừa rồi cung kính đưa Bùi Vân Khiêm vào nội điện.

Trong điện đèn đuốc sáng trưng, trên mặt đất là y phục nữ nhân vung vãi, trên bàn còn có rượu và đồ ăn, mùi rượu nồng nặc hoà lẫn với mùi phấn son và mùi nào đó không biết tên khiến Bùi Vân Khiêm cảm thấy ghê tởm.

Chủ vị là một nam nhân đang mặc long bào, y phục lỏng lẻo treo ở trên người, sợi tóc trên trán hỗn độn như còn chưa kịp sửa sang, một phần uy nghiêm của người ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn cũng không có.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui