Edit: Er
Beta: TH
Hạ Tiểu Mãn chưa từng có động tác nào nhanh như vậy, từ lúc Triệu Cải Cách gửi tin nhắn “muốn gặp bạn gái” kia cho đến bây giờ mới chỉ có một tiếng mà cô đã xuất hiện bên ngoài cổng bệnh viện nhân dân thành phố.
Nhìn thời gian thấy cũng sắp đến 12 giờ, chắc là Triệu Cải Cách cũng đến giờ nghỉ ngơi ăn cơm trưa rồi.
Hạ Tiểu Mãn ổn định lại tâm trạng đang phơi phới của mình lại, cầm cơm hộp cô mua trước đó đi vào tòa nhà bệnh viện.
Tới tầng năm của khoa tim mạch, cô phát hiện phòng khám bệnh có dán tên anh nhưng không có người.
Nhìn qua có vẻ là ca sáng đã xong rồi.
Cầm điện thoại, cô đang do dự có nên gọi điện thoại cho anh không thì phía sau có một giọng nữ gọi cô lại.
“Này, cô đang làm gì vậy?”
Hạ Tiểu Mãn xoay người, thấy một y tá đang cầm hồ sơ bệnh án đang nhìn cô.
Cô theo ánh mắt đó nhìn nhìn, mới phát hiện ra cô đứng ở trước cửa phòng khám bệnh của Triệu Cải Cách nhìn vào trong, động tác hơi lén lút.
Hạ Tiểu Mãn: “…”
Cô hơi xấu hổ nói: “Chào cô, tôi tới tìm bác sĩ Triệu.”
Y tá nhìn cô, “Tìm bác sĩ Triệu hả?”
Hạ Tiểu Mãn gật đầu.
Vì bình thường người tới tìm bác sĩ Triệu quá nhiều, nên chị ý tá cho rằng cô tới tìm Triệu Cải Cách nhất định là không có lý do chính đáng gì, mà chỉ nhìn cô một cái sau đó nói với cô, “Hiện tại bác sĩ Triệu đã tan làm, muốn tìm thì hai giờ chiều lại đến.”
Hạ Tiểu Mãn: “…”
Ngay cả cô là ai? Tìm Triệu Cải Cách làm gì cũng không hỏi một câu sao?
Tính cách của Hạ Tiểu Mãn không thích so đo, nói trắng ra là có chút lúng túng.
Thấy chị ý tá này nói chuyện không tốt lắm nên cô đã từ bỏ chuyện nói tiếp với chị ta, muốn chờ chị ta đi rồi cô sẽ tìm người khác hỏi lại một chút, xem có thể hỏi ra Triệu Cải Cách bây giờ đang ở đâu không.
Cô cảm thấy anh vẫn chưa rời khỏi bệnh viện.
Kết quả cô y tá kia không biết có phải không yên tâm về cô hay như nào, vốn dĩ đã cầm hồ sơ bệnh án đi lên phía trước cô, nhưng mới đi được hai mét lại bỗng quay đầu, nhìn cô đang đứng im tại chỗ không nhúc nhích: “Này, tôi đã nói buổi chiều lại đến rồi, cô còn đứng đó làm gì? Đi xuống cùng tôi.”
Chị ta nói chuyện không hề khách khí, giọng điệu lời nói có một chút như ra lệnh, chuyện này khiến Hạ Tiểu Mãn không thích lắm.
Cô nhịn xuống, giơ hộp cơm trong tay ra ý bảo, nói: “Chị biết giờ bác sĩ Triệu đang ở đâu không? Tôi là bạn gái của anh ấy, tới đưa cơm trưa.”
Cô vừa dứt lời thì lập tức thấy ánh mắt của chị ta thay đổi.
Lúc trước trong mắt chị ta có sự trào phúng và khinh bỉ nhưng không rõ ràng lắm, còn lúc này tất cả đã biểu hiện hết ra ngoài.
Hạ Tiểu Mãn: “…”
Chị ta nói: “Cô có biết một ngày những người giả mạo bạn gái bác sĩ Triệu xuất hiện bao nhiêu lần không?”
“…” Hạ Tiểu Mãn ngơ ngác, cô không biết.
“Mấy người nhà bệnh nhân đúng là không cần mặt mũi, cho rằng chỉ cần vài lần đưa cơm là có thể theo đuổi được bác sĩ Triệu của chúng tôi sao? Chắc là bác sĩ Triệu đã từng từ chối cô rồi nhỉ?”
“…” Không phải, anh ấy chưa từng từ chối tôi mà còn rất chủ động phối hợp cơ…
“Có phải cô tới đây để xin số WeChat không?”
“…” Tôi không muốn, là anh ấy chủ động quét mã QR WeChat của tôi, tuy đó chỉ là để trả tiền…
“Chắc chắn cô sẽ phải buông tay, bác sĩ Triệu là đóa hoa cao ngạo và lạnh lùng, bệnh viện chúng tôi nhiều cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy mà còn chưa theo đuổi được.
Cô làm như vậy chỉ có tốn công vô ích mà thôi, nhanh chóng mang cơm hộp của cô đi đi.”
“…” Ồ, hóa ra không không phải chỉ có người nhà bệnh nhân nữ nhớ thương anh ấy mà còn có có một nhóm chị y tá xinh đẹp nữa…
Hạ Tiểu Mãn cảm thấy cô cần phải giải thích một câu, “Tôi thật sự là bạn gái anh ấy…” Dù chỉ là vừa mới nhậm chức.
Chị ta liếc mắt nhìn cô một cái rồi nói: “Nếu cô thật sự là bạn gái của anh ấy vậy sao cô không trực tiếp gọi điện thoại cho bác sĩ Triệu xem anh ấy đang ở đâu? Lại còn hỏi tôi làm gì?”
“…” Tôi như vậy không phải là muốn cho anh ấy một bất ngờ sao?
“À, cô muốn cho anh ấy một bất ngờ hả?”
Cuối cùng thì chị cũng hiểu rồi, Hạ Tiểu Mãn vội vàng gật đầu.
Y tá: “Chiêu này đã có một người giả mạo bạn gái dùng qua rồi, cô đổi chiêu nào mới mẻ và độc đáo một chút đi.”
Hạ Tiểu Mãn: “…” Bây giờ những người giả mạo bạn gái đều có thủ đoạn như vậy sao?
Hạ Tiểu Mãn không còn cách nào, cuối cùng đành phải gọi điện thoại cho Triệu Cải Cách.
Lúc cô gọi điện thoại, chị y tá ở bên cạnh như hổ rình mồi nhìn cô, ánh mắt giống như đang nói: Cô cứ tiếp tục giả bộ đi, tôi xem cô có thể diễn tới mức nào.
Nhìn đến nỗi khiến Hạ Tiểu Mãn vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Sau khi kết nối điện thoại, Hạ Tiểu Mãn cũng không vòng vo với Triệu Cải Cách mà trực tiếp hỏi: “Em đang ở tầng năm của bệnh viện anh làm, đứng ở trước cửa phòng khám của anh nhưng em không tìm thấy anh, anh đang ở đâu thế?”
Y tá kia hơi dựng lỗ tại lên.
Hạ Tiểu Mãn liếc nhìn chị ta một cái, nhịn cười, tiếp tục nói chuyện với người trong điện thoại: “Em ở đây chờ anh, anh qua đây đi.” Sau đó cô cúp máy.
Cô nói với chị ta: “Cảm ơn chị, một lát nữa anh ấy sẽ tới đây.”
Mà người y tá đó rõ ràng đã lâm vào trạng thái nửa tin nửa ngờ, gẩy gẩy khuy áo trên bộ đồ y tá, nghi ngờ nhìn cô.
Vừa sợ cô thật sự là bạn gái của Triệu Cải Cách, vừa sợ cô đang dọa người.
Có lẽ là muốn dọa cô ta thôi, nhỡ đâu cô lại gọi hỏi người khác thì sao?
Sự nghi ngờ này khiến vị y tá này đứng im không rời đi, kiên quyết cùng cô đợi người.
Hạ Tiểu Mãn thật sự dở khóc dở cười.
Đại khái là năm sáu phút sau, Triệu Cải Cách từ cầu thang đi lên, bước chân dài đi đến gần.
Phía sau còn có hai ba người đàn ông khác, nhìn có vẻ là đồng nghiệp của anh.
Lúc Triệu Cải Cách nhìn thấy cô, ánh mắt cũng đã thay đổi, nhìn cơm hộp trong tay cô, trong mắt càng thêm ấm áp.
Khi đến gần, vươn tay nhận hộp cơm nhìn hơi nặng trong tay cô, âm thanh trầm thấp còn mang theo sự hiểu ý ngầm đặc biệt giữa các cặp đôi, nói: “Tại sao tới mà không báo trước cho anh một tiếng?”
Đôi mắt Hạ Tiểu Mãn sáng lên nhìn anh, hơi rụt rè cười, nhìn thấy ánh mắt chú ý của mọi người xung quanh, hơi xấu hổ khẽ nói: “… Bất ngờ không?”
Sau khi dứt lời, má cô lập tức ửng hồng lên.
Kết quả là không có nhiều bất ngờ mà còn giống như một trò đùa.
Triệu Cải Cách thấy cô đang ngượng ngùng, khóe môi không nhịn được mà cong lên, nắm tay cô nói: “Giới thiệu với em, ba người này là đồng nghiệp của anh, lúc em gọi điện thoại thì anh đang định đi ăn cơm với bọn họ.” Hai câu sau, rõ ràng là anh cố ý đè thấp giọng, giải thích ở bên tai cô.
Anh quay đầu lại giới thiệu với bọn họ, “Đây là bạn gái tôi, Hạ Tiểu Mãn.” Khi anh nói lời này, ngón tay anh còn thích thú nhéo nhéo tay cô.
Hạ Tiểu Mãn rụt rè, hơi ngượng ngùng chào họ, “Chào mọi người.”
Thật ra cô xấu hổ là vì ánh mắt của ba người họ nhìn cô chứa đầy sự hài hước và tò mò.
Tuy rằng đó chỉ là trêu ghẹo Triệu Cải Cách, nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ.
Ba người kia tự nhiên hơn cô rất nhiều, lập tức trêu ghẹo nói: “Đừng để ý chúng tôi, chúng tôi chỉ là lên nhìn một cái.” Tên kia tươi cười đúng là cảnh xuân tươi đẹp mà.
Nhìn cái gì? Cô thì sao chứ?
Hạ Tiểu Mãn cực kì lúng túng.
Đây là lần đầu tiên cô đến bệnh viện tìm anh, nhưng cảnh tượng bây giờ không giống như cô nghĩ chút nào.
Sao lại có cảm giác cô không phải là tới đây để cho anh nhìn, mà là cô đến để ra mắt đồng nghiệp của anh nhỉ?
Đây là hướng phát triển kì lạ gì vậy chứ.
Mà vừa rồi chị y tá kia, từ khi Triệu Cải Cách bắt đầu xuất hiện, chị ta đã khiếp sợ đứng im tại chỗ, dường như còn quên cả chớp mắt.
Triệu Cải Cách thật ra đã thấy cô ta, còn khách khí cảm ơn một tiếng, “Tiểu Lâm, cảm ơn cô.” Anh cho rằng chị y tá này cố ý ở lại đây để đón tiếp Hạ Tiểu Mãn.
Y tá tên Tiểu Lâm vội vàng xua tay, cô ta vô cùng khó xử: “Không… Không có gì, bác sĩ Triệu.”
Ánh mắt hơi chần chừ nhìn Hạ Tiểu Mãn, dường như không thể nào lý giải được, người hôm nay lại thật sự là bạn gái của bác sĩ Triệu.
Hạ Tiểu Mãn quay đầu đi, nhịn cười.
Tốt bụng không vạch trần chị ta ở trước mặt Triệu Cải Cách.
HẾT CHƯƠNG 11.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...