Ngôi Sao Bảy Cánh

Một lần nữa bắt đầu lại. Chính là hôm nay.

“Nhóm V!”

Ai đó đi đầu gọi tên ban nhạc bọn họ, tiếng hét của mọi người trong hầm trú ẩn trở thành “Nhóm V”.

Lục Duyên bị bao quanh bởi tiếng ồn ào náo động này.

Ngay cả đội trưởng Hắc Đào cũng không thể không hét lên với Lục Duyên: “Tuyệt vời.”

Lục Duyên nói: “Lúc trước đào anh không chịu tới, bây giờ hối hận chưa? Đáng tiếc hiện giờ nhóm chúng tôi đã có tay ghi-ta rồi.”

Lục Duyên nói xong vẫn cảm thấy chưa đủ kích thích, ôm vai Đại Pháo nói: “Thấy chưa.”

Đội trưởng Hắc Đào lúc trước chưa đoạt được người: “…”

“Lục Duyên,” Đội trưởng Hắc Đào đứng lên, “Khuyên cậu làm người nên có đường lui, sau này còn vui vẻ gặp nhau.”

Chuột Túi ngăn lại: “Đội trưởng, bình tĩnh.”

Đội trưởng Hắc Đào: “Chuột Túi, đừng cản tôi! Tôi hôm nay sẽ tìm về tôn nghiêm cho ban nhạc chúng ta.”

Mọi người đều cười.

Lục Duyên đã lâu không hát như vậy.

Sau khi ban nhạc tan rã, hắn bận bịu nuôi bản thân, hai tháng qua làm rất nhiều việc bán thời gian linh tinh, ngoài việc dành thời gian mỗi ngày luyện giọng, luyện hát, loại ca hát nghiêm túc này cách cuộc sống hắn rất xa.

Lục Duyên nhìn lướt qua từng đôi tay đang giơ lên ​​trước mặt, lướt qua không khí ồn ào trong hầm trú ẩn, bắt gặp ánh mắt của Tiêu Hành.

Tiêu Hành đứng ở vòng ngoài cùng, dựa vào tường nghiêm túc nhìn hắn.

Hôm nay bên ngoài gió lớn, từ cửa thỉnh thoảng thổi vào.

Lục Duyên cảm thấy nếu gió mạnh hơn chút nữa, người cũng có thể bị gió thổi bay.

Lý Chấn thở ra: “Tuyệt!”

Giống như Lý Chấn, Đại Pháo ngoài cảm thấy thoải mái ra thì không có cảm xúc nào khác.

Lý Chấn nói xong, ngẩng đầu nhìn lên, thấy ở cửa hầm trú ẩn có một màu vàng bắt mắt, màu vàng như màu tóc của tay ghi-ta mới của ban nhạc, anh dùng gậy đánh trống từ phía sau gõ vào vai Lục Duyên: “Tôi chưa gặp thằng nhóc kia bao giờ, cậu ta là ai vậy?”

Lục Duyên nhìn qua, “Đụ” một tiếng, không biết cậu đến từ lúc nào: “Hứa Diệp?”

Lý Chấn không nghe rõ: “Ai?”

Lục Duyên: “Tay bass!”

“Cậu ấy chính là áo phông vàng bị sức hút của tôi khuất phục, sau bao tháng ngày cuối cùng không kìm được tâm tình bị kích thích mới đến tìm ban nhạc chúng ta đó?” Lý Chấn giật mình, chân tay luống cuống nói: “Vậy chúng ta phải làm gì giờ?”

Lục Duyên: “Đi!”

Nơi này không dễ tìm, Hứa Diệp ra ngoài sớm nửa tiếng, tìm nửa vòng cho đến khi đến cửa nghe đoạn hợp tấu, từ đầu đến cuối, không rơi một giây.

Lần đầu tiên cậu được xem buổi biểu diễn của ban nhạc.


Thực ra, không thể xem là một “ban nhạc” hoàn chỉnh, dù sao thì cũng chỉ có ba người, ba người này cũng là lần đầu làm việc cùng nhau, hợp tấu không quá chuẩn.

Hứa Diệp lại xem đến nói không nên lời.

Những người này chỉ đứng đó.

Nhưng lại giống như đem không khí xung quanh nổ tung, chia cắt toàn bộ thế giới.

Mấy ngày trước, trước khi nghe bài hát của ban nhạc trên phần mềm âm nhạc, Hứa Diệp không biết “Ban nhạc” là gì. Cậu bắt đầu chơi bass từ cao trung, lý do chơi bass thậm chí không phải vì cậu thích nó, mà là vì không có việc gì để làm.

Cậu cũng không khác gì những học sinh khác, bận bịu làm bài, học tập, đi thi.

Mỗi ngày đều từng bước như vậy.

Để cậu tập trung ôn thi, ở nhà cấm Internet, cấm TV, mọi hoạt động giải trí đều bị cấm. Cậu bắt đầu trộm chơi ghi-ta bass anh trai để lại.

Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra, ghi-ta bass mang lại cho cậu không chỉ đơn giản là “Giết thời gian”.

——Sao lần này mày lại thi trượt nữa? Nhìn con người ta rồi nhìn lại mình đi.

——Xem phim với bạn học, làm xong bài tập chưa? Vừa viết xong? Vậy đã chuẩn bị bài chưa? Không biết làm nhanh thế nào, không được phép đi rồi.

(Hai dòng này là bạn Diệp đang đấu tranh tâm lý)

Xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong cuộc sống đấu tranh không tiếng động của cậu.

Lục Duyên đã nghiên cứu rất kỹ nhiều kế hoạch trong nhóm từ trước, kết quả là phương án một còn chưa được thực hiện, thậm chí lời dạo đầu còn chưa nói ra, khi bước đến trước mặt Hứa Diệp, cậu liền hỏi: “Ban nhạc các anh còn thiếu người chơi bass à?”

Lục Duyên sửng sốt một chút: “Còn thiếu.”

Hứa Diệp xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Tôi, tôi muốn thử xem.”

… suôn sẻ như vậy á?

Lục Duyên càng chắc chắn suy đoán lúc trước của mình: Người anh em này đã bị hắn chinh phục từ lâu rồi!

“Có phải cái ngày ở nhà vệ sinh không,” Lục Duyên khoác vai Hứa Diệp, không nhịn được hỏi, “cậu bị tài năng của anh đây hấp dẫn rồi phải không?”

Hứa Diệp: “… Hả?”

Lục Duyên lại thở dài, như thể đang thở dài vì ‘ Mị lực của ta thật đáng chết ‘: “Không thì tại sao cậu lại nghe bài hát của ban nhạc chúng tôi chứ?”

“Tôi cũng biết con người tôi thực sự tài hoa hơn người ——”

Hứa Diệp không hiểu Lục Duyên đang nói gì.

Hứa Diệp nói, “À thì, thật ra có người yêu cầu tôi nghe.”

Lục Duyên tài hoa hơn người một nửa, hơn người không nổi nữa.

“Anh ta chặn tôi trong nhà vệ sinh, còn ở trong phòng máy tính sửa mã lệnh của tôi nữa, sửa xong còn không cho tôi xem”.

Khi Hứa Diệp nói đến mã, Lục Duyên đã có thể đoán được người đó là ai.

Hứa Diệp còn chưa nói xong, dư quang thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, nói: “Chính là——”


Lục Duyên nhìn qua, thấy Tiêu Hành đang trả lời điện thoại ở cửa hầm trú ẩn.

Mấy người đổi chủ đề tiếp tục nói chuyện, Lục Duyên lùi lại, cuối cùng lui về phía tường.

Không lâu sau, Lý Chấn cũng lui ra ngoài, lui tới bên cạnh Lục Duyên, ngồi xổm xuống, từ sau mông móc ra một bao thuốc lá nói: “Vẫn là cuộc trò chuyện giữa hai người trẻ tuổi, không phải rất giống trứng hai lòng sao?” (Bạn Pháo tóc vàng và bạn Diệp áo vàng, chắc nhìn hai bạn giống nở ra từ một trứng =)))

Lục Duyên nói: “Rất giống.”

Lý Chấn lại nói: “Người mà Hứa Diệp nói tới vừa rồi có phải là hàng xóm của cậu không?”

“Ừ.”

Lý Chấn dùng cùi chỏ chọt hắn một cái, cười nói: “Quan hệ hai người không tồi nha, còn giúp cậu kéo người nữa.”

Lý Chấn chỉ chọt một cái.

Lục Duyên cảm thấy cả người phát run.

Hắn cúi đầu, vùi mặt vào tay, trong lòng “Đệt” một tiếng.

Lý Chấn không để ý tới phản ứng của Lục Duyên, rút ​​ra một điếu thuốc, hỏi: “Làm một điếu không?”

Lục Duyên vừa phun ra viên kẹo ngậm nhuận họng: “Không hút.”

“Cũng đúng,” Lý Chấn tự mình kích động nói, “Cậu nên hút ít thôi.”

Bọn họ cách vị trí này không xa, đúng lúc nghe thấy hai thành viên mới nói chuyện phiếm.

Đại Pháo: “Tôi tên Đại Pháo, tên thật là Đới Bằng, nghe nói cậu là người Đại học C hả?”

Hứa Diệp gật đầu.

Đại Pháo: “Tôi ở Đại học C …”

Hứa Diệp không ngờ lại gặp được bạn học cùng trường, vui mừng nói: “Bạn học?”

Đại Pháo sau đó nói: “Nhạc viện Hoàng gia Đức Phổ Luis bên cạnh cậu đó!”

Hứa Diệp: “…”

Đại Pháo đưa tay ra: “Rất vui được gặp cậu.”

Trong lòng Lý Chấn nói đây là đoạn đối thoại thần kỳ gì vậy.

Nhưng khi lắng nghe, anh không thể không nhớ đến lần đầu tiên gặp Lục Duyên.

Khi đó, anh tạm thời nhận lời mời tham gia sự kiện kỷ niệm một năm trung tâm mua sắm, chủ trì nói đã tìm được ca sĩ, để hai người họ có thể hợp tác ăn ý.

Lý Chấn lúc đó đã chuẩn bị xong mọi thứ, kết quả vị ca sĩ kia lại chậm chạp không tới.

Hỏi ra thì nhân viên nói: “Vừa gọi điện rồi, anh ta nói anh ta bị lạc”.

Lý Chấn: “… Lạc đường? Đường này mà cũng lạc á?”


Nhân viên cũng lo lắng: “Ai da, chờ một chút đi.”

Đó là màn biểu diễn dày vò nhất của Lý Chấn, như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than.

Mười giây trước khi bắt đầu biểu diễn.

Các nhân viên giơ một tấm biển dưới sân khấu, tấm biển ghi sáu ký tự to đùng: Bài này cậu biểu diễn đi.

Lý Chấn cả người đều hỏng mất: Nói gì vậy, tôi là tay trống mà, tôi là tay trống đó, có biết tay trống nghĩa là gì không vậy? Không nghĩ về cảm nhận của tay trống như thế vào hả? Tôi làm sao hát được, tôi không làm được —— Thực sự không thể hát được!

Khi anh nghĩ đến việc vừa hát bài “Vận may tới” vừa chơi trống cho trung tâm mua sắm, anh đã muốn nhảy khỏi sân khấu ngay lập tức.

Trong mười giây này, Lý Chấn mới vừa gõ âm thanh đầu tiên —— Một bóng người từ dưới đài nhảy lên sân khấu.

“Tôi lúc ấy thật sự,” Lý Chấn nghĩ tới đây, phun ra một ngụm khói nói, “Tôi thật muốn xé nát cậu ra, nhưng lại cảm thấy cậu là kẻ địch siêu cấp, bộ dáng quá chói mắt.”

Lục Duyên nói: “Tôi nhớ chứ, lúc nhảy lên từ khán đài còn đang suy nghĩ, tay trống này bị sao vậy, sao anh ta trông như sắp chết đến nơi vậy chứ.”

“Tôi mẹ nó rất muốn chết có được không!” Lý Chấn nói, “Nếu cậu mà chậm hơn vài giây nữa, tôi thực sự có thể chết trên sân khấu đó! Kết thúc kiếp sống tay trống của tôi luôn đó!”

Lý Chấn nói xong, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Chúng ta đều là người trong cùng một ban nhạc. Nói thực ra, nếu cậu không kiên trì như vậy, tôi hẳn cũng không thể chống đỡ được đến giây phút này.”

Anh chưa từng để lộ ý định từ bỏ trước mặt Lục Duyên.

Nhưng không thể phủ nhận, đôi khi cũng nảy ra ý tưởng này.

Sau khi Lý Chấn hút xong điếu thuốc, vì xúc động quá mà cảm thấy xấu hổ, anh đứng dậy vỗ vỗ tro thuốc chỗ ống quần: “Thôi, tôi thu xếp cùng bọn họ diễn tập.”

Tiêu Hành ra ngoài trả lời cuộc gọi của khách hàng, đợi anh đi vào lần nữa, nhìn thấy Lục Duyên đang ngồi chồm hổm bên bức tường.

“Sao lại ngồi xổm ở đây một mình,” Tiêu Hành bước tới, “không có ai khác sao?”

“Đánh rắm,” Lục Duyên nói, “một câu cũng không nói với lão tử đã đi kéo người.”

Lục Duyên vẫn chưa khôi phục tâm trạng, tim đập loạn xạ, ngay cả máu cũng không ngừng nóng lên — Ban nhạc Vent, có thể tiếp tục bước về phía trước được rồi.

Bọn họ có thể tiếp tục.

Sau đó phát hành album.

Sau đó biểu diễn.

Sau đó……

Trong đầu Lục Duyên hiện ra lời bài hát mới vừa hát xong: Một lần nữa bắt đầu lại.

Chính là hôm nay.

Nhưng chỉ mấy cái này thôi á? Lục Duyên nghĩ lại, một câu khác hiện ra: “Quan hệ hai người không tồi nha, còn giúp cậu kéo người nữa.”

“Hứa Diệp nói,” Lục Duyên lấy lại tinh thần, cắn viên ngậm, “Anh tìm cậu ta?”

Tiêu Hành không ngạc nhiên khi Lục Duyên biết chuyện này.

“Mẹ kiếp.”

Lục Duyên lại nói: “Tôi lúc ấy nửa ngày nói nhân cách mị lực này kia, anh cũng không nói lời nào.”

Tiêu Hành nói, “Xem anh nhập tâm diễn.”

“…”

Lục Duyên quyết định bỏ qua chủ đề này, quay lại thấy Tiêu Hành đang nhìn bức vẽ bậy trên tường của hầm trú ẩn.


Hầm trú ẩn số 3 đường Phi Dược hình thành một “Văn hóa ban nhạc” độc đáo ở Hạ Thành từ thập niên 90. Nhiều ban nhạc ở chỗ này tập luyện. Dần dần, nơi đây như một căn cứ bí mật dành riêng cho họ.

Những hình vẽ bậy lộn xộn trên tường hầm trú ẩn, nếu phân biệt kỹ, có thể còn có dấu vết của ban nhạc thập niên 90 nào đó trên những viên gạch đá này.

Lục Duyên đứng lên giải thích: “Trước kia những ban nhạc đó luôn thích chạm khắc gì đó lên trên tường, cái gì mà lão tử trâu bò, Rock and Roll bất tử…”

Tiêu Hành hỏi: “Các anh cũng viết?”

“Chúng tôi không có ở đây,” Nghĩ đến đây, Lục Duyên sờ sờ cái mũi, “anh muốn xem không?”

Lục Duyên đưa anh đi vào bên trong hai bước: “Lúc đó mới thành lập nhóm, viết rất trung nhị(*).”

(*)Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học cơ sở. Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”. Nguồn Wikipedia

Lục Duyên dừng lại trước một trong những bức tường.

Lúc này không cần Lục Duyên chỉ, Tiêu Hành nhìn thoáng qua bốn chữ tiếng Anh VENT trên tường, ngoại trừ tên nhóm và các thành viên, điểm mấu chốt là: Tiến lên nào, cho đến khi ánh sáng dưới lòng đất vọt lên mặt đất.

“Đều nói là rất trung nhị” Là một người không có điểm mấu chốt, Lục Duyên vẫn cảm thấy có chút xấu hổ khi nhìn thấy câu này.

Bức tường gạch đá này rất dài.

Các thanh niên nhạc rock sử dụng cách riêng của họ khắc nguyện vọng và dấu vết tồn tại của họ lên những bức tường này.

Tiêu Hành nhìn hai chữ “Lục Duyên” kia.

Hai chữa này viết nguệch ngoạc như muốn bay lên, có thể thấy từ động tác mà nói, Lục Duyên lúc đó quả thực tràn đầy tình cảm mãnh liệt và ý chí chiến đấu, đừng nói là lao ra, chữ đầu tiên đã bắt đầu bay trước rồi.

Để giảm bớt xấu hổ, Lục Duyên nhặt một hòn đá dưới đất nhét vào tay Tiêu Hành: “Đã ở đây rồi, anh cũng viết một cái đi.”

“Viết cái gì?”

“Viết gì cũng được.”

Tiêu Hành muốn nói anh không muốn viết gì cả, Lục Duyên đã nắm lấy tay anh, ấn đầu nhọn vào tường.

Nhiệt độ trong hầm trú ẩn thấp hơn bên ngoài, tay Lục Duyên hơi lạnh hơn một chút, ngón tay thon dài phủ lên tay anh, nắm từng nét chữ khắc hai chữ ‘ Tiêu Hành ‘ như bay bên cạnh ‘ Lục Duyên ‘.

Lục Duyên viết xong nét cuối cũng mới nhận ra mình đã làm cái gì.

Hắn đột ngột buông tay.

Trong lúc nhất thời không ai nói gì.

Một lúc sau, Lục Duyên nghe được Tiêu Hành nói: “Chữ xấu quá.”

Xấu?

Lục Duyên bùng nổ: “Nếu thấy xấu thì tự mình viết đi!”

Bên kia, Lý Chấn thảo luận với hai người về việc diễn tập mùa hè, đồng thời đề nghị cùng nhau ăn cơm, mấy người ở cửa hầm trú ẩn gọi bọn họ: “Đi thôi! Đi ăn cơm!”

“Nhanh lên, hai người đang làm gì vậy hả?”

Bên ngoài hầm trú ẩn, mặt trời đang sưởi ấm trên mặt cỏ.

Những đám mây trên bầu trời dần chuyển động, ánh sáng lọt qua từ khe hở giữa những tán cây, chiếu rõ bóng trên mặt đó.

Tác giả có lời muốn nói: Đã tới chậm =. =

Bước lên tân hành trình ~

Đúng rồi, nếu như đi nghe ca nói không cần ở ca khúc bình luận khu nhắc tới tiểu thuyết danh a!!! 【 cao lượng 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui