Thời điểm Cố Ngôn Thanh đến biệt thự Lục gia, bà ngoại Lục đang ở trong nhà kính chăm sóc hoa. Anh không để quản gia dẫn đường mà tự mình đi đến nhà kính.
Bà ngoại Lục năm nay đã hơn bảy mươi tuổi nhưng thân thể vẫn còn rất cứng rắn. Bà xuất thân từ gia đình danh giá, kết hôn với ông nội Lục vì hôn nhân thương mại, nhưng tình cảm của cả hai rất tốt.
Bà Lục trời sinh yêu hoa cỏ, ông Lục vì bà liền vơ vét khắp thế giới các loại kỳ hoa dị thảo (1). Toàn bộ đều được mang về nhà kính này chăm sóc, là bảo bối của bà Lục.
Cố Ngôn Thanh đứng ở cửa nhà kính, thấy bà Lục mắt đeo kính lão, lúc này đang cẩn thận quan sát một chậu hoa sinh trưởng, tràn đầy yêu thích, ung dung tự tại.
Anh mỉm cười đi qua: "Bà ngoại vui vẻ thật tốt."
Bà Lục đầu tiên là sững sờ, sau đó vừa mừng vừa sợ, lôi kéo tay Cố Ngôn Thanh: "Mị Mị à, vừa nãy mẹ con còn gọi điện thoại tới, nói con hôm nay sẽ đến, ông ngoại cũng cũng có nhắc qua. Nghe nói con buổi tối hôm qua thức đêm, ta đã bảo đầu bếp nấu canh cho con rồi. Sáng nay các nguyên liệu tươi sạch vừa hay mới vận chuyển đến đây, đều rất bổ dưỡng."
Nói xong bà gọi người đi chuẩn bị.
Ở góc nhà kính là bàn ghế gỗ được điêu khắc chạm rỗng hoa văn. Bình thường bà Lục thích nhất là ngồi ở chỗ đó thưởng thức trà, ngắm hoa, phơi nắng.
Cố Ngôn Thanh dìu bà đi qua, vừa lúc quản gia từ phòng bếp tới, bưng canh đặt trước mặt Cố Ngôn Thanh.
Cố Ngôn Thanh uống canh, hỏi: "Ông ngoại đâu ạ?"
Bà Lục nói: "Vốn là đến nhà kính giúp ta tưới hoa, sau đó mẹ con gọi điện thoại nói con muốn tới. Ông ấy liền vội vàng đi lên lầu, đến bây vẫn chưa có xuống. Con chưa biết ông ấy đâu, già rồi mà như đứa trẻ, còn cùng con giận dỗi."
Tay Cố Ngôn Thanh đang cầm muỗng hơi dừng lại, cười không nói.
Ánh mắt bà Lục nhìn về phía bông hoa danh tiếng ở đằng xa, thở dài: "Ông ngoại con nha, là quá yêu con gái. Ta sinh ra mẹ con, nó khi còn bé bị ông ấy sủng quên trời quên đất, trước kia luôn muốn tuyển chọn con rể về ở rể Lục gia."
"Chuyện cha con cùng mẹ con năm đó, cha mẹ hai nhà đều cực lực không tán thành. Một người là dòng dõi thư hương, một người là thiên kim hào môn . Cũng không phải nói ai không xứng với ai mà chỉ luôn cảm thấy, là người của hai thế giới khác nhau. Ông ngoại con chê Cố gia nghèo kiết xác, cổ hũ mà tự cho là thanh cao; còn ông nội con lại chê Lục gia hám lợi, có lòng dạ sâu rộng. Nếu không phải tính tình mẹ con bướng bỉnh, sống chết nhận định mỗi cha con, hai nhà cũng thành thông gia thân thích, lại càng không có con."
Bà Lục khẽ nói, vỗ vỗ cánh tay Cố Ngôn Thanh: "Nhưng việc đã đến nước này, ông ngoại con thương yêu nhất vẫn là con, thậm chí so với mẹ con năm đó lại còn hơn nữa. Con học máy tính ông ấy không đồng ý, cũng là bởi vì đặt niềm hy vọng vào con. Lão ấy nha, lớn tuổi rồi, tính tình càng ngày càng giống trẻ nhỏ, thích nhất để tâm vào những chuyện vụn vặt, nghĩ không thông liền trở nên khó chịu. Con đừng chấp nhặt với ông ấy."
Cố Ngôn Thanh gật đầu: "Sẽ không, con biết ông ngoại thương con. Mà con học máy tính không phải là có ý sẽ bỏ mặt Đằng Thụy."
Anh buông muỗng trong tay xuống, đứng lên, "Con đi lên lầu xem ông."
Cố Ngôn Thanh đi thang máy lên tầng 3, thấy cửa thư phòng khép hờ. Anh nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong vẫn không có động tĩnh: "Ông ngoại, con vào nhé?"
Anh Đẩy cửa đi vào.
Ông ngoại Lục đang ngồi trước bàn làm việc, tờ báo trong tay che hết khuôn mặt, không nhúc nhích, bộ dáng rất chăm chú.
Cố Ngôn Thanh cười cười, đóng cửa lại.
Ông Lục không đi ra, anh cũng không nói gì, ánh mắt dò xét thư phòng một vòng. Trông thấy trên vách tường bên cạnh tủ sách treo tranh chân dung ông ngoại bà ngoại. Anh nhất thời hiếu kì, đi qua nhìn một chút.
Bên trong khung ảnh lồng kính là hai vị lão nhân tươi cười hòa ái, rất giống với người thật. Tại chỗ ký tên, có một chữ "Noãn" rất rất đẹp.
Nghĩ đến trước đó Tần Noãn có tặng cho Lục Tinh một bức chân dung, lại nhìn thấy tranh này, Cố Ngôn Thanh đã hiểu rõ.
Thì ra Lục gia có dấu vết của cô, anh trước kia cũng không có chú ý tới.
"Ông ngoại, bức tranh này rất tuyệt." anh nói.
Ông Lục xùy một tiếng, vẫn như cũ nhìn chằm chằm tờ báo trong tay, cũng không thèm ngẩng đầu lên một chút.
Cố Ngôn Thanh đem màn cửa trong phòng kéo lên, thư phòng lập tức ảm đạm hơn rất nhiều. Ông Lục rốt cục nhíu mày nhìn qua: "Anh quấy rầy tôi xem báo!"
Cố Ngôn Thanh lắc lắc USB trong tay, nhướng mày: "Cho ông ngoại thứ này, chơi rất vui."
Ông ngoại Lục hừ lạnh, nhìn anh mang đến cái thứ gì.
Cố Ngôn Thanh bật máy chiếu, cắm USB vào máy tính, download cài đặt một trò chơi nhỏ.Trên máy chiếu thủy tinh, màn hình tải trò chơi hiện lên, là một cặp ông lão bà lão hoạt hình.
Ông ngoại Lục vuốt ve kính lão trên sống mũi, tiến lại gần một chút, có chút kỳ lạ hỏi: "Đây không phải là tôi cùng bà ngoại anh sao?"
Cố Ngôn Thanh quay đầu nhìn qua: "Ông ngoại có muốn thử một chút không?"
Ông Lục quay trở lại ghế của mình, ngạo kiều (2) hất cằm, không nhúc nhích.
Cố Ngôn Thanh đi đến kéo ông, Lục lão gia tử bị kéo đi. Qua ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống."Ông ngoại, con làm một trò chơi, ông có thể cùng bà chơi. Nhân vật của con ở level cuối, hai người nếu đột phá đến level cuối sẽ gặp con. Sau khi thấy. . . Có thể đánh một trận."
"Thật?" Trên mặt ông Lục hiện lên hứng thú, tưởng tượng đến cảnh tiểu tử này bị đánh một trận, ông cảm thấy rất hả giận.
Cố Ngôn Thanh kéo môi, đưa tay cầm cho ông: "Nào, con cùng ông luyện hai ván."
——
Bà Lục ở trong nhà kính ngồi một lúc, thấy hai ông cháu bọn họ một mực vẫn chưa xuống, liền đi lên lầu tới nhìn một cái.
Ai ngờ đẩy cửa, hai người đang đánh game rất hăng say.
"Mị Mị, đi chậm một chút, ông lại rơi xuống nước!"
"Cái này làm sao vậy? Sao ông không nhảy lên được"
"Mau tránh ra, quái thú đến rồi!"
"Ôi, chết rồi!"
Ông ngoại Lục vỗ đùi, tức đến đỏ mặt.
Cố Ngôn Thanh cười buông tay cầm chơi game xuống, nhìn về phía ông ngoại Lục: "Ông ngoại, học khoa máy tính vẫn có một vài chỗ tốt nhỉ?"
Ông Lục không để ý tới anh, nhìn thấy bà Lục ở cửa, ngoắc tay: "Bà qua đây thử một chút, trò này chơi rất vui!"
Bà Lục cười: "Tôi nào biết chơi?"
"Không sao, tôi dạy bà!" Ông Lục tỏ ra mình rất hiểu biết.
Cố Ngôn Thanh đứng lên nhường chỗ cho bà Lục: "Bà ngoại, ông ngoại con chơi rất tốt, để ông dạy bà một chút, rất đơn giản."
Ông Lục nghe được khen liền cao hứng, lấy tay cầm chơi game đưa cho bà Lục , nhiệt tình dạy bà cách thao tác.
Cố Ngôn Thanh ở bên cạnh nhìn một lúc, thấy hai người chơi rất chăm chú, liền nói: "Ông ngoại bà ngoại từ từ chơi, cháu đi trước."
Ông Lục đầu cũng không quay lại: "Đi đi đi đi, tôi qua màn sẽ gọi điện cho anh! Đúng rồi, đến màn bao nhiêu thì hết?"
"300."
Ý cười trên mặt ông Lục cứng đờ: "Phải vượt qua 300 màn mới gặp anh? Vậy phải đợi đến bao giờ?"
Cố Ngôn Thanh cười: "Ông cùng bà ngoại rảnh rỗi cứ từ từ chơi. Đúng rồi, cháu có đặt thời gian hạn chế, mỗi lần chỉ có thể chơi một giờ. Lúc không chơi trò chơi nữa, hai ngươi có thể ra ngoài đi dạo."
Khóe miệng ông Lục trề xuống, có chút không vui: ". . . Ông ngoại anh cũng không phải trẻ vị thành niên, anh hạn chế thời gian chơi làm gì?"
"Chính ông thân thể chính mình còn không biết, còn trách thằng nhỏ." Bà ngoại Lục cằn nhằn ông, lại nhìn về phía Cố Ngôn Thanh "Vừa tới làm sao lại về rồi? Ở lại ăn một bữa đi."
"Hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, qua thăm ông bà nội một chút." Không nên thăm ông bà vào buổi tối, vẫn là bây giờ đi, vừa lúc là buổi trưa.
Bà Lục gật đầu: "Vậy bảo quản gia đưa con đi."
"Không cần, cháu lái xe tới."
Sau khi Cố Ngôn Thanh đi, bà Lục cảm khái: "Ông còn cùng thằng nhỏ giận dỗi, nhìn nó đối tốt với ông bao nhiêu, tạo trò chơi dỗ ông vui vẻ."
"Cháu ngoại giống tôi, rất là thông minh!" Ông ngoại Lục rất đắc ý, về sau lại nhìn về phía cửa sổ trò chơi, "Bà đi nhanh một chút, chậm là sẽ xuất hiện quái thú."". . ."
——
Nhà ông bà nội Cố Trí Dương ở khu vùng ngoại ô, tọa lạc dưới chân núi. Gạch xanh ngói trắng, bốn phía đều là những khoảng sân, so với các nhà cao tầng trong thành phố, xe cộ như nêm rất khác biệt, đây là một nơi thiên nhiên tự tại, không tranh đua với khói lửa thế gian.
Cố gia là dòng dõi thư hương, ông Cố cùng bà Cố lúc còn trẻ đều là giáo sư đại học, sau khi về hưu liền đến nơi này dưỡng lão.
Dưới gối tổng cộng có hai đứa con trai, con trai lớn nghe nói cũng là giáo sư đại học, con trai thứ hai là ba Cố Trí Dương, tự mình lập nghiệp mở công ty, càng làm càng lớn, có hợp tác với ba Tần Noãn.
Ông Cố và bà Cố đều là người đọc sách, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, hòa ái lại hiền lành.Hôm nay Cố Trí Dương dẫn tiểu Linh Đang cùng Tần Noãn đến thăm bọn họ, hai vị lão nhân gia đều rất vui vẻ.
Bà Cố còn tự thân vào bếp làm sủi cảo Tần Noãn thích ăn nhất.
Lúc này ông Cố kéo Cố Trí Dương cùng chơi cờ vây, Tần Noãn cùng tiểu Linh Đang không có chuyện gì làm, liền đi vào bếp giúp bà Cố làm sủi cảo.
Tần Noãn và tiểu Linh Đang không biết làm, bà Cố liền từng chút từng chút dạy các cô ấy.
Bà Cố là người Đông Bắc, làm sủi cảo so với sủi cảo đông lạnh bán trong siêu thị rất khác biệt, da mỏng nhân bánh nhiều, hương vị ngon số một! Tần Noãn học rất chân thành, thầm nghĩ chờ mình học xong, nói không chừng còn có cơ hội gói cho Cố Ngôn Thanh ăn.
Bên trong nhà chính thỉnh thoảng truyền đến tiếng ông Cố cùng Cố Trí Dương đang tranh chấp.
"Con sao lại đi lại?"
"Ông nội người hẳn là phải nhường cháu, cháu nhỏ hơn ông."
"Ngươi cũng đã lớn như vậy, chơi cờ vẫn còn kém như vậy. Cùng anh họ con khác xa!"
"Đó là do tài nghệ của anh con, vì dỗ ông vui vẻ còn phải nhường ông."
"Tiểu tử thối! Rõ ràng là ông so với thằng nhóc đó chơi tốt hơn, từ lúc nào mà nó nhường cho ông rồi? Nói hươu nói vượn!"
"Vâng vâng vâng, ông nội lợi hại nhất, thiên hạ đệ nhất!"
Trong phòng bếp, tiểu Linh Đang nghe đoạn đối thoại cười không ngừng: "Cố Trí Dương làm sao ở đâu cũng miệng tiện như vậy."
Bà Cố lúc này đang làm cá, nghe thấy liền cười nói: "Từ nhỏ Dương Dương nó đã như vậy, võ miệng vô cùng tốt, không giống Thanh Thanh rất ít nói."
Tần Noãn bóp mép sủi cảo xấu xí trên tay, tò mò hỏi: "Thanh Thanh là ai?"
"Là anh họ Dương Dương, anh lớn trong nhà. Đúng rồi, nó cũng học Đại học C, nghe nói ở trường học rất nổi danh, nói không chừng cháu cũng biết đó." bà Cố đột nhiên nhớ tới chuyện Tần Noãn học ở Đại học C
Tần Noãn kinh ngạc, đang muốn hỏi là ai, bên ngoài truyền đến thanh âm Cố Trí Dương: "Bà nội, anh họ về rồi!"
Bà Cố nghe xong liền vui vẻ: "Vừa nói nó, nó đã đến."
Vừa dứt lời, hai chàng trai thân hình cao lớn chắn ở cửa bếp, che đi ánh sáng bên ngoài. Thân hình hai người không khác biệt lắm nhưng khí chất thì một trời một vực, một đứa hăng hái, phong lưu phóng khoáng, một đứa khác lại ôn tồn lễ độ, thanh dật thoát tục.
Một đứa là Cố Trí Dương.Còn một đứa khác, là Cố Ngôn Thanh.
Tần Noãn ngước mắt ngơ ngác nhìn về phía cửa, trên tay run một cái, sủi cảo được gói kỹ không chịu được khống chế của bàn tay rớt xuống đất. Miệng nhỏ khẽ nhếch, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Cố Ngôn Thanh nhìn thấy Tần Noãn, rõ ràng cũng có chút sững sờ, lập tức dường như hiểu rõ cái gì, thần sắc khôi phục như thường, thậm chí có chút muốn cười. Lại nhìn về phía mấy cái bánh sủi cảo xấu xí bên cạnh cô, cùng vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu kia, khóe môi anh khẽ nhếch lên, đuôi lông mày giương nhẹ.
Thấy anh nhìn về phía bên này, bà Cố giới thiệu: "Hai đứa này là bạn học Dương Dương đồng, hôm nay đến thăm ta."
Nói xong lại nói với Tần Noãn: "Đây chính là Thanh Thanh ta vừa nói, học cùng với đại học của cháu."
Lúc này cả người Tần Noãn như nằm mộng, ngơ ngác nhìn Cố Ngôn Thanh, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, rất lúng túng phất phất tay, một lúc lâu mới thốt ra được mấy chữ: "A... xin chào, xin chào anh!"
Khóe miệng Cố Ngôn Thanh giật một cái, nhíu mi nhìn gương mặt kia của cô.
Hai gò má cô phấn nộn, lúc này lây dính một chút bột mì, bên trên chóp mũi cũng có, khuôn mặt rất giống con mèo mướp nhỏ.
Bị Cố Ngôn Thanh một chằm chằm, cô dường như phát hiện ra cái gì, nâng tay áo lên lau mặt. Lại không ngờ tới trên tay áo lại càng nhiều bột mì hơn, lại dùng lau mặt. . . Thảm hại đến không đành lòng nhìn thẳng, còn vô ý dính vào mắt.
"Tần Noãn!" Cố Trí Dương vừa dứt lời, liền thấy Cố Ngôn Thanh bên cạng bước nhanh tiến lên, đỡ Tần Noãn từ trong bếp ra, bắt gặp Tần Noãn muốn đưa tay dụi mắt, anh đè tay cô lại, "Đừng động vào, tay áo bẩn."
Bà Cố đưa khăn nóng tới, Cố Ngôn Thanh tiếp nhận giúp cô lau mắt. Tần Noãn mở mắt, nháy nhát mấy cái, rất mất mặt nhỏ giọng nói: "Không, không có việc gì."
"Đều là do anh, đột nhiên xuất hiện, dọa đến em." Cô nỉ non phàn nàn, đem mặt mình chôn vào trong ngực anh, xấu hổ vô cùng.
Nhìn dáng vẻ quẫn bách kia, Cố Ngôn Thanh nhẹ vỗ về lưng cô.
Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của bà Cố, Cố Ngôn Thanh giải thích: "Bà nội, Tần Noãn là bạn gái con."
(1): hoa thơm cỏ lạ
(2): có thể hiểu đơn giản là ngoài lạnh trong nóng
Hết chương 29
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...