Đám người dần dần tản đi, Tô Tử Hân kéo Chu Thịnh Nam chuẩn bị trở về ký túc xá.
Cận Bùi Niên đột nhiên ngăn ở trước mặt hai người, nhìn chằm chằm Chu Thịnh Nam.
Tô Tử Hân lập tức phát hiện bản thân dư thừa, vội vàng cười nói: "Cái kia, học trưởng Cố Ngôn Thanh không thể vào ký túc xá nữ, tớ phải qua đỡ Tần Noãn."
Nói xong nhanh chân chạy đi. Bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, đầu Chu Thịnh Nam càng lúc càng thấp, tay siết chặt ống tay áo, không nói một lời.
Cận Bùi Niên nhìn cô, sau một lúc lâu, anh hỏi: "Cậu báo danh Đại học C, vì sao không nói cho mình biết."
Chu Thịnh Nam không mở miệng.
Anh lẳng lặng chờ đợi. Mười phút sau, sự chịu đựng của anh bị mài mòn hết. Anh nắm lấy vai cô bằng cả hai tay, buộc cô phải ngẩng đầu, với giọng nói kiềm chế sự tức giận: "Khi đó cậu rời đi, vì sao không nói cho mình biết?."
"Chu Thịnh Nam!" Anh gầm nhẹ một tiếng, trên mặt thêm mấy phần ác liệt.
Chu Thịnh Nam rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Cận Bùi Niên, cậu là thiên chi kiêu tử (1), gia thế tốt, xuất thân tốt, tính cách tốt, vẻ ngoài đẹp trai lại còn học giỏi. . . Cậu là mặt trời sáng vời vợi, là một nhân vật muôn trùng ánh sáng bao quanh. Mà tôi," Cô cười khổ, "Bên trong cuộc sống của tôi, chỉ có một màu xám trắng cô đơn hiu quạnh, không sắc thái."
Hai tay anh nắm lấy bờ vai cô dần dần nới lỏng, trên mặt hiện lên một tia thương yêu. Mở miệng, anh còn định nói gì đó nhưng Chu Thịnh Nam đã quay người rời đi.
——
Chu Thịnh Nam ở bên ngoài bình tĩnh thật lâu, khóe mắt ướt át cũng đã khô, lúc này mới cất bước về ký túc xá.
Tần Noãn nằm lỳ trên giường ngủ bất tỉnh nhân sự.
Tô Tử Hân và Tề Á Nhụy ở trên diễn đàn, bắt đầu nói về tin đồn. Hiện tại trên diễn đàn, các chủ đề về Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn đã tràn ngập.
Trông thấy Chu Thịnh Nam trở về, Tô Tử Hân xông đến bên cạnh cô ấy mập mờ cười: "Cậu cùng học trường Cận Bùi Niên là quan hệ như thế nào hả?"
Chu Thịnh Nam cởi áo khoác xuống treo vào tủ quần áo, thuận miệng trả lời: "Bạn học cao trung, chỉ thế thôi."
Tề Á Nhụy nghĩ nghĩ: "Vậy cậu với anh ấy cùng khóa?"
"Ừ." Tay Chu Thịnh Nam vịn tủ quần ác hơi ngừng lại, thản nhiên nói, "Tớ đã từng bỏ học một năm." Cô quay đầu, xông tới chỗ hai cô ấy cười, "Cho nên tớ so với các cậu lớn hơn một tuổi nha."
Khi vừa mới nhập học, mọi người đều khai báo tuổi tác lẫn nhau, chỉ có Chu Thịnh Nam không mở miệng. Các cô ấy liền ngầm thừa nhận rằng cô là nhỏ tuổi nhất ký túc xá, cho nên rất thích gọi tiểu Chu Chu.
Tô Tử Hân nhún vai: "Bây giờ nói chuyện này cũng đã chậm rồi, dù sao cậu vẫn là tiểu Chu Chu, còn tớ là lão đại!"
——
Cố Ngôn Thanh đưa Tần Noãn về ký túc xá xong, rồi đón taxi quay lại nhà hàng lấy hành lý. Anh vừa xuống máy bay liền vội vã chạy ngay đến nhà hàng, hành lý vẫn còn gửi ở quầy tiếp tân. Lúc về tới nhà, giáo sư Cố đang thu dọn rác.
Nghĩ đến hôm đó anh ném mấy lá thư tình vào thùng rác, Cố Ngôn Thanh cau mày: "Ba!"
Giáo Cố sững người: "Không phải ngày mai mới trở về sao?".
"Con vừa mới quyết định trở về."
Anh thuận miệng trả lời, vội vàng đi tới nhận lấy túi rác trong tay Cố giáo sư, "Để con ném."Cố giáo sư tránh đi: "Ba đã chạm vào rồi, con vừa trở về nghỉ ngơi đi." Nói xong khịt khịt mũi, "Còn uống rượu?"
"Cùng bạn cùng phòng ăn bữa cơm." Biết anh có chừng mực, giáo sư Cố cũng không quản nhiều: "Đúng rồi, trong phòng con ba vẫn chưa dọn. Dọn hết rác ra đây, sẵn tiện đi ném luôn."
Trái tim Cố Ngôn Thanh đang treo lên liền buông xuống: "Không cần, tự con dọn được rồi. Bên trong đều là giấy, không vội vứt."
Giáo sư Cố ừ một tiếng, cầm túi rác mở cửa đi ra ngoài.
Cố Ngôn Thanh vội vàng về phòng ngủ, mở đèn lên. Anh từ trong thùng rác tìm được thứ Tần Noãn nói tới, thư tình màu xanh lam. Mở lá thư ra, bên trong là giấy viết màu hồng, phía trên viết mấy chữ xinh đẹp, chỉ mấy từ: 《Cố Ngôn Thanh, Em thích anh —— tóc, sắc đẹp, mắt, mũi, miệng, lỗ tai, vai rộng, eo nhỏ, đôi chân dài, thích làn da trắng, thích khí chất thanh nhã, thích anh rất nhiều. Nhưng mà, thứ em thích nhất, chính là bộ dáng anh cũng thích em. Nhân tiện, em là Tần Noãn. Ngoài ra, em rất là chân thành!》
Cố Ngôn Thanh đọc lá thư này, khóe miệng có chút cong lên. Điều này so với tưởng tượng của anh có chút khác. Hình thức viết thư tối thiểu nhất cũng không có.
"Nông cạn!" Cố Ngôn Thanh cười nhẹ một tiếng, lắc đầu, đem lá thư này đặt lên bàn, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Sau khi ra ngoài lại thu dọn phòng, giặt quần áo. Chờ đến lúc làm xong hết thảy, anh mới đi lên giường nằm.
Ánh mắt thoáng nhìn thư tình trên bàn, anh do dự một chút, lại cầm lên lật tới lật lui nhìn. Anh lần đầu tiên gặp người đem thư tình viết thành như vậy. Bạn gái nhà anh không phải là tác giả truyện tranh sao, trình độ viết văn này có chút không dám khen ngợi.
Nghĩ đến chuyện này, mi tâm Cố Ngôn Thanh hơi nhíu lại, tỉ mỉ quan sát tờ giấy màu hồng trong tay. Quả nhiên, tờ giấy vẽ một bối cảnh truyện tranh. Bởi vì nền màu hồng, cho nên bức tranh vẽ rất nhạt khó thấy, xem lướt qua chỉ tưởng như một tờ giấy bình thường. Nhìn kỹ sẽ phát hiện, nhân vật bên trong truyện tranh, là anh và cô được vẽ hoạt hình.
Cô vẽ lên năm bức.
Bức thứ nhất, là hai người tay trong tay thời học sinh. Bức thứ hai là ảnh cưới. Anh hôn trán cô và cô mỉm cười rất ngọt ngào. Bức thứ ba là đang ở trong bệnh viện. Cô ấy nằm trên giường bệnh, một sinh linh nhỏ bé chào đời. Bức thứ tư là ảnh gia đình, một trai một gái. Bức thứ năm là dưới hoàng hôn, bọn họ tóc trắng xoá, nắm chặt tay nhau.
Cố Ngôn Thanh nhìn chằm chằm những hình ảnh kia, trái tim dần dần bị lấp đầy, hốc mắt hơi nóng. Hóa ra, đây mới là thư tình của cô.
Cố Ngôn Thanh đột nhiên không còn buồn ngủ, thay đồ đi ra khỏi nhà. Lúc này đã 11:30, trong sân trường không có người, rất là yên tĩnh. Anh đi trong vô thức, bất tri bất giác đến lầu dưới ký túc Tần Noãn.
Ký túc xá đã đóng cửa, Đại học C làm việc và nghỉ ngơi rất nghiêm ngặt. Đã đến giờ tắt đèn nên ký túc một mảnh đen kịt, chỉ có sân trường bật đèn đường nên vẫn sáng.
Anh tùy ý dựa vào một thân cây, yên lặng nhìn ký túc xá, chờ đợi một lúc lâu.
Mục Lăng Thành còn chưa ngủ, gửi Wechat hỏi anh một chút về vấn đề lập trình.
Đúng lúc Cố Ngôn Thanh có tâm sự không có chỗ xả. Nói với cậu ta về Tần Noãn, tuyên bố tin vui bản thân đã yêu đương.
Mục Lăng Thành: 【 Nhanh như vậy? Có bí quyết gì sao, anh dạy em một chút đi? 】
Cố Ngôn Thanh: 【 Dạy cái gì, em mới lớp 11 thôi. 】
Mục Lăng Thành: 【 Sau này cần dùng. 】
Cố Ngôn Thanh: 【 Muốn theo đuổi bạn cùng bàn chứ gì, nói chuyện với anh chưa tới ba câu đã nhắc đến cô bé ấy. 】
Mục Lăng Thành: 【 không có, đừng nói mò! 】
Cố Ngôn Thanh: 【 Bí quyết chính là, người em thích, đúng lúc thích em. Một số người yêu đơn phương, vậy anh đây cũng không có bí quyết gì giúp được người ta, có thể là do người đó không đủ đẹp trai, cần học tập cho giỏi, tăng trình độ bản thân. 】
Mục Lăng Thành không trả lời.
Cố Ngôn Thanh đứng dưới cây một lúc, chờ trong lòng bình tĩnh, lúc này mới cất bước đi về nhà. Nửa đường, Wechat anh vang lên hai tiếng, tiện tay ấn mở.
Mục Lăng Thành: 【 Như người nào đó động một chút là đỏ mặt, mà còn muốn chế nhạo em. Khoe ân ái chết rất nhanh! 】
Mục Lăng Thành: 【 Chúc anh sáng ngày mai sẽ thất tình! 】
(1) Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Hết chương 22
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...