Ngày thứ một ngàn bảy trăm chín mươi lăm.
Nhìn đơn ly hôn, tay run run cầm bút, mắt nhắm chặt, thả chiếc bút trên tay xuống, mình tự nhủ với bản thân.
Còn một tháng nữa…
Anh Duật, làm thế nào bây giờ? Buông tay quả thực khó quá…..
Đào Tâm Nha không thể đẩy anh ra, lúc anh hôn cô, cô cảm giác được người anh run lên, mà ánh mắt anh nhìn cô dường như tràn đầy sợ hãi cùng đau thường, điều này làm cho lòng cô nhất thời mềm đi.
Có lẽ phụ nữ luôn không thể kháng cự được dáng vẻ bi thương yêu ớt của đàn ông, mà cô lại chưa từng thấy anh như thế này. Anh ở trong mắt cô luôn tao nhã trầm ổn, không có việc gì có thể làm khó anh, vậy chuyện gì đã xảy ra, khiến cho anh lộ vẻ mặt như vậy?
“Tâm Nha, Tâm Nha…” Anh thì thầm tên cô. Lướt nhẹ qua cánh môi, đầu lưỡi anh khẽ liếm qua liếm lại, sau đó tham lam tỉ mỉ bắt đầu khai phá cái miệng nhỏ nhắn, từ nụ hôn nhẹ trở thành cuồng nhiệt, tìm được chiếc lưỡi đinh hương, bá đạo chiếm lấy.
Nụ hôn bất chợt chuyển sang lịch liệt khiến cho Đào Tâm Nha kêu, lưỡi của cô bị anh gắt gao mút, anh mãnh liệt cướp đi của hô hấp của cô, mà cô chỉ có thể bị anh bắt nuốt vào hương vị của anh, đôi tay nhỏ bé không khỏi qua lớp áo ngủ nhéo một phát trên người anh, chóp mũi nhẹ thở ra một tiếng ưm tinh tế.
Tiếng than nhẹ nhàng mềm mại giống như một khúc nhạc dạo mê hoặc, mà sự ngọt ngào của cô chính là quả táo trên tay phù thủy, cho dù có độc, anh vẫn muốn một mình chiếm lấy, không cho người khác dù chỉ một phần nhỏ nhất.
Cô là Nha Nha của anh, cô không phải ảo ảnh, cô đang yêu kiều ở trong lòng anh, mùi hương chỉ thuộc về cô tỏa ra khiến cho lòng anh càng thêm khát vọng.
Bàn tay thô lỗ kéo áo ngủ của cô ra, quần áo vì vậy mà bay mất. Sau lớp áo ngủ là nhũ hoa trần chuồng không lớp bảo vệ.
Anh xoa bóp bộ ngực trắng nộn, năm ngón tay hưởng thụ cảm giác, cẩn thận đẩy qua đẩy lại, chỉ chốc lát sau, làm da trắng như sữa kia bị anh vo vê tạo thành dấu vết. Thân thể cô đẹp tuyệt, anh có thể từ trên người cô làm ra những dấu vết biểu thị cho từng chỗ trên người cô đều là của anh.
Ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy nhũ hoa, ma sát qua lại, nhũ hoa mẫn cảm ở trong bàn tay anh. Anh lần tay đến đầu ngực, dùng ngón tay gẩy gẩy đầu nhũ hoa, cái miệng nhỏ nhắn bị anh hôn lập tức phát ra tiếng ngâm mê người.
Tiếng rên rỉ tuyệt vời, anh muốn nghe càng nhiều.
Buông cái miệng nhỏ nhắn, anh đem mặt vùi vào bầu vú, giữa hai bầu ngựa trắng liếm liếm, ngón tay đẩy đẩy, đầu lưỡi mút lấy nhũ hoa, anh cắn nhẹ vài phát, phun ra, rồi lại ngậm vào, khiến nhũ hoa trở nên ẩm ướt hồng hào, lưu lại ấn ký của anh.
Đào Tâm Nha bị trêu trọc khiến cho hơi thở hỗn loạn, nhìn ngực mình bị anh trêu chọc, trong lòng tràn ngập nhục nhã, nhưng thân thể lại như có lửa đốt, nơi riêng tư từ từ chảy ra dịch ướt át quen thuộc mà lại xa lạ.
Quần ngủ của cô bị kéo xuống, tay anh cố tình chạm vào quần lót ẩm ướt. “Tiểu quỷ, anh mới thưởng thức bộ ngực vậy đã ướt rồi.” Anh cắn nhũ hoa xinh đẹp, gian trá nhìn cô.
Đào Tâm Nha xấu hổ giãy giụa nhắm chặt mắt, định đẩy anh ra, anh lại ôm cô càng chặt.
“Hư… Đừng trốn, anh thích em vì anh mà ướt át.” Anh nói nhỏ, thanh âm khêu gợi tựa như ác ma mê hoặc, ngón tay cách mỏng manh quần lót xoa nhẹ hoa tâm.
Nguyên Duật Nhượng khẽ hôn cái miệng nhỏ nhắn, liếm lưỡi đinh hương, ôn nhu dụ dỗ cô. “Ngoan, dang chân ra, để cho anh yêu em.”
Đào Tâm Nha mặt hồng, thân thể nhục nhã run run, hai chân thuận theo lời anh mở ra.
“Cô bé ngoan.” Anh hôn cô, ngón trỏ để để tại chỗ quần lót trước cửa hoa tâm, nhẹ nhàng chọc chọc, khiến cho vải dệt ướt át hơi hơi chà xát vào tiểu huyệt.
Hoa khẩu mềm mại không chịu nổi sự thô ráp do vải dệt tạo ra, lông mày tinh tế không khỏi nhíu lại.
Nguyên Duật Nhượng kia thấy bảo bối trong lòng khó chịu, dùng tay kéo quần lọt xuống, đầu ngón tay trực tiếp chạm vào hoa tâm mềm mại, khiến cho chỗ đó lại càng ẩm ướt.
Anh chậm rãi chuyển động tay, đầu ngón tay dụ dỗ hoa khẩu yếu ớt, không tiến vào, chỉ ma sát ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại chọc chọc, được một chút lại buông ra.
Bị anh quyễn rũ như vậy, Đào Tâm Nha ngây ngô sao chịu được? Cô không nhịn được cọ vào anh, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng ngâm hơi khó chịu. Mà dịch do sự khát khao của cô mà dần chảy ra, dính hết vào tay anh.
Cô nhóc nhiệt tình!
“Làm sao vậy? Không thích anh chạm vào nơi này sao?” Hắn hỏi, lòng bàn tay chà xát vùng kín, sau đó nhẹ ấn ấn.
“A!” Kích thích bất ngờ làm cho cô rên rỉ. “Có, có thích…”
Nhưng cô vừa nói xong, anh lại bỏ tay ra.
“Không…” Đào Tâm Nha vội vàng tóm lấy tay anh, không cho anh rời đi.
Nguyên Duật Nhượng cười khẽ, anh cắn đôi tai trắng nõn, hỏi nhỏ : “Muốn anh nhẹ nhàng, hay là mạnh tay một chút? Hả?”
Đào Tâm Nha cắn môi do dự, rốt cuộc cũng không chống cự được khát vọng của cơ thể. “Mạnh, mạnh lên chút nữa…” Nói xong, liền nhục nhã nhắm mắt lại.
“Cô gái thật thà.” Thưởng cho sự thành thực của cô, Nguyên Duật Nhượng lại chạm vào cô, ngón tay mân mê hoa tâm. Anh nhẹ nhàng âu yếm, ngón tay dài đến hoa tâm, liền đâm thẳng vào.
“Ưm…” Cô khẽ ngâm, phía dưới do có dị vật tiến vào mà co rút, nhưng lại không khó chịu, mà một cảm giác kỳ quái lại dâng lên.
Hoa huyệt ẩm ướt khít chặt làm cho đôi mắt anh tối sầm lại. Anh co ngón tay dài, chuyển động bên trong hoa tâm, ngón cái không quên khinh bạc vùng kín.
Bị hai phía kích thích làm cho phía dưới của cô đỏ hồng, tiếng rên rỉ tinh tế ngày cái dồn dập. Mới đâm vài cái, Đào Tâm Nha nắm chặt lấy áo tắm của gã đàn ông, gương mặt đỏ ửng lại đỏ thêm, lộ ra vẻ kiều diễm của phụ nữ, ái dịch dồi dào tuôn ra từ nơi riêng tư, cô yếu đuối ngã vào trong lòng anh.
Khẽ hôn lên trán trắng mịn đang hiện ra mồ hôi, Nguyên Duật rút ngón tay ra, ôm lấy cô, đem cô đặt ở trên bàn học. Anh nhấc hai chân lên, chỗ trung tâm giữa hai chân bị vặn bung ra, cánh hoa liền chảy ra mật lộ.
Dưới lông màu đen, khe hoa hơi mở ra, cánh thịt run rẩy, coi như là hưng phấn mà đợi bị tiến vào, mà hoa lộ còn lại là tỏa ra mùi hương dụ dỗ.
Nguyên Duật kéo xuống dây lưng áo tắm, dục vọng ở bụng dưới đã bốc lên từ lâu, muốn hung hăng tiến vào cô, anh giữ lấy cánh mông, để cho thứ thô dài nhọn kia lên múi thịt đang mở ra.
Cảm thụ được thứ cứng rắn nóng rực kia, nhưng Đào Tâm Nha đang bị vây trong cao trào nghi hoặc cúi đầu xuống, thì trong nháy mắ thân thể đã bị xỏ xuyên qua. “A!” Đau đớn làm cho cô kinh hãi kêu lên, huyệt hoa bó chặt, toàn bộ sự sung sướng biến mất, chỉ còn lại có thống khổ.
“Đừng mà… Đau…” Cô đẩy ngực anh ra, đau đớn làm cho nước mắt liên tục chảy xuống.
Lại không biết sự thắt chặt và khước từ của cô chỉ làm anh nổi lên ý niệm thâm nhập càng sâu trong đầu, thứ thô dài kia không có rời khỏi, trái lại xâm nhập càng sâu, đâm thủng tầng lá mỏng thuần khiết kia, tiến vào chỗ sâu nhất.
“Ô…” Máu xử nữ tuôn ra, đau đớn làm cho Đào Tâm Nha ủy khuất khóc lên. Sự đau nhức như vậy không phải chưa từng trải qua. Sâu trong trí óc, cô cũng từng bị đàn ông xỏ xuyên qua thô lỗ như vậy, khi đó cô cũng khóc, nhưng lại không hối hận, bởi vì cô chiếm được anh.
“Nha Nha, Nha Nha, đừng khóc, Nha Nha…” Anh hôn lên giọt lệ trên mặt cô, yêu thương gọi cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh, liền thấy mắt anh mờ mờ, như là say.
Đúng rồi, cô nhớ tới bình Whisky bình bị uống phân nửa kia. Đào Tâm Nha thở ra, lúc này lại thấy ánh kim lóe lên trên cổ anh.
Dây chuyền trên cỗ anh có vòng một cái nhẫn, Đào Tâm Nha nhìn chiếc nhẫn kia, cùng chiếc nhẫn trên tay anh là một đôi — đó là nhẫn cưới cô đã để lại.
Anh lại đeo trên tay… Đào Tâm Nha đưa tay run rẩy, cầm cái nhẫn kia, nước mắt rơi xuống càng nhiều.
Đồ ngốc! Vì sao phải ràng buộc chính mình như thế, cô không đáng để anh làm như vậy!
Toàn bộ lòng Đào Tâm Nha đau đớn, nhìn người đàn ông trước mắt, cô cũng không nhịn được nữa, cũng vô pháp đè nén chính mình.
“Duật… Duật ca ca.” Cô khóc, ôm lấy, gọi anh. “Duật ca ca… Duật ca ca…”
“Nha Nha…” Anh hôn lấy cô, bắt đầu xâm nhập cô, một chút rồi một chút, từ mềm nhẹ biến thành cuồng liệt, lần lượt tiến vào, rút ra, lại tiến vào.
“A ưm…” Môi lưỡi hai người nóng bỏng cuốn lấy nhau, liều lĩnh nuốt vào nướt bọt cùng hơi thở của đối phương, Đào Tâm Nha vì anh mở ra thân thể, giơ lên mông tròn, nghênh đón anh chạy nước rút.
Hoa thịt non nớt vì anh mà thít chặt lại, chảy ra hỗn hợp mật hoa cùng tơ máu, đó là trinh trắng cô kính dâng cho anh, cũng như trong trí nhớ kia, cô không hối hận.
Cô có, chỉ có yêu thương, yêu thương đối với anh.
Cô ôm lấy anh, dùng chỗ ẩm ướt của mình bao lấy anh, cô muốn an ủi sự đau xót của anh, làm cho anh không thống khổ nữa, làm cho anh khôi phục lại sự tự tin kiêu ngạo kia.
Duật ca ca…
Cô mặc cho anh lần lượt chiếm hữu, thân thể yêu kiều in đầy dấu vết của anh, tất cả trên người đều là mùi của anh.
“A…” Đào Tâm Nha cắn môi, ghé vào trên bàn học, đàn ông đứng ở sau người lại xỏ xuyên qua huyệt hoa, bàn tay đi về phía trước cầm lấy tuyết nhũ, thúc đẩy thân thể mềm nhũn trắng mịn.
Ngực anh đầy mồ hôi dán lên lưng trắng như tuyết, anh khẽ cắn lên bờ vai nhỏ, giống như con thú tham lam chẳng biết đủ, dùng dịch của anh lấp đầy kiều hoa dưới người. Anh bẻ gãy cô, chiếm hữu cô, ái dịch sền sệt kia dính đầy thân thể hai người tương liên, mỗi một cái ra vào đều bức ra chất lỏng đặc hơn.
Anh nhào nặn cuống thịt từ lâu đã sung huyết đỏ tươi trên hoa khẩu, để cho trong người cô phát ra yêu kiều, sau đó bạo phát, làm cho thứ nóng rực vẩy ra, sau đó lần thứ hai xâm nhập.
Không đủ… Anh muốn cô vẫn chưa đủ.
Hôn lên đôi môi nức nở, cho dù cô có khóc, cầu xin anh cũng không buông tha.
Nha Nha… Anh lưu luyến gọi tên cô.
Cô, không phải là ảo ảnh.
Đào Tâm Nha ngủ một giấc đến tận chiều mới tỉnh dậy, khi cô mở mắt thì thấy mình đang nằm ở trên giường của Nguyên Duật Nhượng. Trên người cô, quần áo đã được mặc vào, chỉ là trên da đây đó vẫn còn dấu hôn và vết cắn làm bằng chứng, mà nơi giữa hai chân cũng còn cảm giác đau.
Cô chậm rãi ngồi dậy, lật chăn bông ra, chợt thấy ngón áp út bên tay trái mang chiếc nhẫn. Cô sững sờ nhìn kia chiếc nhẫn cưới, lại nhận ra mình đeo lại chiếc nhẫn này không ngoài ý muốn.
“Tỉnh rồi.” Giọng nói đàn ông từ đằng sau truyền tới.
Đào Tâm Nha quay đầu, nhìn anh đang ngồi ở ghế.
Mặc vào áo lông mềm màu lam nhạt cùng quần dài, anh vẫn tuấn tú tao nhã như vậy, nhưng ánh mắt nhìn cô lại thâm trầm khó nói.
Trong nháy mắt, Đào Tâm Nha hiểu được. Cô nuốt nước bọt, nhẹ giọng hỏi, “Anh đã biết?”
Thật ra không phải cô không nghi ngờ, nhưng cô không dám vạch trần. Cô tự gạt mình, tự nhủ rằng anh không phát hiện ra, từ đó… Cô mới có thể dùng lý do này, kìm nén cảm xúc sợ hãi cùng áy náy của mình mà ở bên cạnh anh.
Nguyên Duật Nhượng thành thực trả lời. “Đêm đó em uống say.”
Đào Tâm Nha rốt cục hiểu được. “Rượu kia không phải hương tân.” Cô luôn luôn hoài nghi vì sao mình chỉ uống rượu hương tân mà say được, thì ra khi đó anh đã sớm nghi ngờ.
“Đúng, là rượu nặng, tửu lượng của em vẫn kém như vậy.” Nguyên Duật Nhượng nhếch khóe miệng, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vô cùng thân, nhưng trong mắt vẫn là nỗi buồn không đáy.
Khi tỉnh lại, anh nhìn cô ngủ say, thân mình bé bỏng nằm gọn trong lòng anh. Rõ ràng hai người gần nhau như vậy, lại xa đến thế.
Anh biết, cô vẫn muốn rời xa anh.
Cả hai người bọn họ đều tự lừa mình. Anh cho rằng làm bộ như không phát hiện ra, cô sẽ ở lại; Cô cho rằng không vạch trần, sẽ tiếp tục duy trì được vẻ bình tĩnh.
Anh hiểu cô, như cô hiểu anh.
Bọn họ đều đang trốn tránh, không dám đối mặt với thực tế.
Quan hệ ràng buộc giữa hai người như tấm băng mỏng, làm cho anh ngày càng sợ, sợ ngày nào đó cô lại biến mất, và anh không thể tìm được cô.
Anh chưa từng quên cô lúc trước buông tay, cô cũng chưa từng quên, năm đó rời đi, cô đã tự nói với mình, không bao giờ nữa yêu nữa.
Một lần cố chấp yêu say đắm, làm cho cô sợ, sợ những ngày đếm ngược tịch mịch, làm cho cô mất sức, cứ coi như đó là trừng phạt cũng đúng tội, cô cũng phải nếm quả đắng.
Cô sợ, cũng mệt mỏi, cho nên, cô buông tay.
“Vậy thì sao? Anh định làm gì? Trả thủ tôi sao?” Nhẹ nhàng nắm chặt ga trải giường, ngăn chặn cảm giác không yên trong lòng, cô cúi mắt hỏi anh.
“Trả thù?” Nguyên Duật Nhượng thì thầm hai chữ này, muốn cười lại không cười nổi. “Thì ra, em nghĩ rằng tôi đang định trả thù em?”
Hoa ra, mấy ngày nay anh tiếp xúc với cô, dè dặt cẩn trọng, sợ dọa cô chạy, sợ cô chính là chỉ là giấc mộng… Anh sợ hãi hèn mọn như vậy, mà trong mắt cô, đây lại chính là sự trả thù.
Hoa ra, cô có cách nhìn về anh như thế.
Nguyên Duật Nhượng cảm thấy buồn cười, đau đớn co rút đạp đổ sự kiểu ngạo của anh, mà kiêu ngạo của anh ở trước mặt cô lại không bao giờ còn sót một mảnh.
“Đào Tâm Nha, sự tàn nhẫn của em có lúc làm tôi thống hận.”
Giọng nói lạnh băng của anh làm cô chột dạ, cô biết lời cô nói có chút quá đáng, nhưng cô không biết chính mình nên làm gì.
Lúc trước, cô quả thật đã làm nhiều lắm chuyện sai. Anh hận cô, muốn trả thù cô cũng là chuyện đương nhiên.
“Không đúng, là lỗi của tôi, đã chiều chuộng em đến vậy.” Nguyên Duật Nhượng lạnh lùng nhếch môi, trong mắt bão tố nổi lên.
“Vì vậy, em luôn tùy hứng làm bậy, cho tới bây giờ vẫn không hiểu được tâm trạng người khác. Em nói yêu tôi, cho nên đặt bẫy tôi, ép tôi cưới em. Sau đó, lại tự ý quyết định buông tay, chỉ để lại đơn ly hôn, cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn. Em chưa từng hỏi xem tôi muốn thế nào. Em đi tiêu sái như vậy, cho rằng chết rồi mọi chuyện sẽ xong sao?”
Không, cô không nghĩ như vậy –
Đào Tâm Nha cắn môi há miệng, lại không tìm ra rời biện giải.
“Không đúng, em không chết. Em trở lại trong thân xác này, nhưng em xem hai năm nay em ở đâu? Em cũng biết Haier vì cái chết của em mà đau đớn tự trách. Hắn ta cảm thấy hắn ấy là một người anh không biết bảo vệ em gái thật tốt. Em làm cho cha mẹ tôi đau lòng vô cùng, phải nếm cảm giác người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Em làm cho tôi phải thừa nhận sự trách cứ từ mọi người, còn có nỗi đau không thể nói nên lời… Đào Tâm Nha, em cho rằng, em đã chết, em đi rồi, chúng tôi sẽ vui vẻ mà sống sao?”
Đào Tâm Nha lắc đầu, “Không phải… Tôi không có…”
“Vậy em sống ở đâu?” Anh chất vấn, trừng mắt nhìn cô, bức bách truy vấn. “Hai năm nay em ở đâu? Tại sao không trở lại?”
Đào Tâm Nha há miệng, lại không biết nên nói cái gì, vì lời trách móc của anh mà mắt đỏ lên, nước mắt ở hốc mắt đọng lại, cũng không dám rơi xuống.
Nguyên Duật Nhượng nhìn chăm chú nước mắt cô, khuôn mặt lạnh như băng không thương tiếc, “Đào Tâm Nha, em khóc cái gì? Em dựa vào đâu mà khóc? Một người trốn chạy như em có tư cách gì để khóc?”
Đào Tâm Nha cố kìm nước mắt. Cô biết anh nói rất đúng, cô không có tư cách, đã tổn thương mọi người như vậy, cô nào có tư cách rơi lệ?
Cô gục đầu xuống, thanh âm run run. “Em biết em làm sai rất nhiều việc, em chỉ muốn bù đắp…”
“Bù đắp? Bù đắp thế nào? Tác hợp tôi với Elena sao?” Nguyên Duật Nhượng nở nụ cười, đứng dậy đi ra phía trường, nâng mặt cô lên, “Đào Tâm Nha, em đã từng hỏi qua của ý kiến của tôi?”
“Em…” Cô không hỏi, nhưng… Cô hoảng hốt nói: “Nhưng không phải anh yêu Elena sao? Lúc trước nếu không vì em, anh đã sớm cùng Elena kết hôn, cho nên…”
“Cho nên,” Anh nói tiếp, chăm chú nhìn cô, một câu lại một câu phát ra: “Em biết rằng tôi không thành đôi cùng Elena, em nghĩ rằng tôi áy náy vì cái chết của em, cho nên em muốn bù đắp cho tôi, vì vậy em cuối cùng cũng xuất hiện, chính là vì lý do này sao?”
Đào Tâm Nha sợ hãi gật đầu.
Nguyên Duật Nhượng hỏi lại: “Vậy nên, nếu em không bao giờ biết tôi và Elena không thành, em sẽ không bao giờ trở về?”
Hơi do dự, Đào Tâm Nha lại gật đầu.
Cho dù sớm biết rằng đây là đáp án, nhưng thấy chính cô tự thừa nhận, Nguyên Duật Nhượng vẫn đau lòng không kìm được. Anh buông cô ra, cười thành tiếng.
Tiếng cười kia, tràn ngập thống khổ cùng thất vọng.
“Duật ca ca…” Anh như vậy làm cô thấy sợ.
Nguyên Duật Nhượng lưng quá thân, không nhìn cô, đi ra khỏi phòng. Đến gần cửa, lạnh lùng ném lại một câu.
“Đào Tâm Nha, em không thay đổi gì dù chỉ một chút, vẫn ích kỷ như vậy.”
Đào Tâm Nha, em không thay đổi gì dù chỉ một chút, vẫn ích kỷ như vậy–
Cô, dường như mọi việc cô làm đều sai lầm.
Nhưng, thực sự cô sai lầm rồi sao?
Lời nói của Nguyên Duật Nhượng không ngừng vọng lại trong đầu Đào Tâm Nha, mỗi câu mỗi từ cô đều không thể bác bỏ. Quả thật cô chưa từng để ý đến ý nguyện của anh.
Lấy danh nghĩa tình yêu, cô trói buộc anh.
Lấy lý do muốn bù đắp, thực ra chính là muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, chính là muốn tìm lý do tiếp cận anh.
Cô tự nhủ, không yêu anh nữa. Tự nhủ rằng, buông tay đi. Tự nhủ rằng, làm cho anh hạnh phúc, chúc phúc cũng là một loại yêu. Nhưng anh muốn gì? Cô chưa từng nghĩ tới.
Cô cho rằng mình đã trường thành, hiểu chuyện, nhưng hóa ra trong tình yêu, cô vẫn ngây thơ như vậy, tự cho là đúng quyết định tất cả.
Anh nói đúng, cô vẫn ích kỷ như vậy.
Nhưng cô nên làm như thế nào bây giờ? Làm gì cũng sai, cô phải làm gì đây?
“Này, cô bé, cô đứng đây làm gì?” Haier đang định ra khỏi nhà, lại thấy Đào Tâm Nha đứng ở trước cửa, hắn ta kinh ngạc nhướn mày.
Ánh mắt cô bé hồng hồng, vẻ mặt bất lực.
“Làm sao vậy? Cãi nhau với A Nhượng?” Không thể nào, hai người này ngày hôm qua không phải còn ngọt ngào với nhau sao?
Đào Tâm Nha ngẩng đầu lắc lắc. Thì ra cô luôn ở trước cửa nhà, cho dù mọi khó khăn đã trải qua, nhưng mỗi lúc bị thương, khổ sở, cô vẫn thầm nghĩ đến ngôi nhà, nghĩ đến anh trai mình.
Trong nháy mắt, nước mắt kìm nén đã lâu tuôn ra.
“Ê? Sao lại khóc?” Haier phát hoảng, vội vàng lấy khăn tay. “Đừng khóc, cô khóc trước cửa nhà tôi như vậy, người khác nhìn lại tưởng rằng tôi bắt nạt cô.”
Chính xác là hắn đang nói đùa, xem có thể khiến cô bé kia cười không, ai ngờ cô bé ấy khóc càng lớn tiếng.
“Ô oa –”
A… Trời đất!
Haier không có cách nào, đành phải xuống xe kéo cô. “Ừm… bây giờ cô vào nhà tôi ngồi chút đi.”
Đào Tâm Nha khóc, bị anh trai kéo đi, nhìn tay anh, nước mắt cô rơi vào càng nhiều. Đã lâu không bị anh kéo đi như vậy rồi.
Hồi nhỏ, anh sẽ kéo tay cô như thế, cùng cô chơi đùa, mà Duật ca ca cũng sẽ đi theo bên cạnh, cười chiếu cố cô.
Khi cha còn sống, Duật ca ca liền cùng cha nuôi mẹ nuôi đứng một bên, nhìn bọn họ chơi đùa.
Cô lớn lên trong sự chiều chuộng như vậy, nhưng cô đã làm cái gì?
Cô làm cho bọn họ đau lòng khổ sở, thậm chí ích kỷ quyết định mọi thứ. Rõ ràng vẫn sống trên đời, cũng không tìm đến bọn họ.
Đào Tâm Nha, mày thật sự khốn nạn!
“Rồi.” Haier mang cô vào nhà, để cô ngồi trên sofa, hắn đưa hộp giấy ăn cho cô, quan tâm hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra? Có phải A Nhượng bắt nạt cô?”
Đào Tâm Nha lắc đầu, Haier gãi đầu. Đối với cô gái trước mặt, hắn chẳng có cách nào.
“Ai, cô đừng khóc nữa… Có muốn ăn đường hay không?” Hắn lấy từ bàn thủy tinh ra mấy hộp sữa đường.
Đào Tâm Nha nhìn sữa đường.
Haier ngượng ngùng sờ mũi, “Cô cảm thấy tôi như đang dỗ em bé đúng không? Trước kia em gái tôi khóc, tôi cũng dùng sữa đường dỗ em ấy, sau đó em ấy sẽ nói…”
“Một viên không đủ, em muốn hai viên, em còn muốn kem ốc quế, còn muốn bánh dâu tây, còn muốn hoa nhài, hơn nữa phải có mãn tinh… Như vậy, em sẽ không khóc nữa.”
Cứ một câu nói ra, ánh mắt Haier càng mở lớn, hắn kinh ngạc nhìn Đào Tâm Nha, “Cô, cô làm sao có thể…”
Đào Tâm Nha run môi, cười gượng, nói với anh trai mình: “Anh, em là Tâm Tâm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...