41.
Ngày đó, tôi đã nói “tạm biệt” với bóng lưng anh.
Tôi cho rằng lần từ biệt này sẽ đợi nhiều năm.
Nhưng thực ra, ngày gặp lại phải đợi đến kiếp sau.
Vào một buổi sáng bình thường, tôi như thường lệ đi vào phòng giải phẫu, lại phát hiện trên bàn giải phẫu là người tôi muốn gặp nhất.
“Người chết tên Chu Hải Yến, 31 tuổi, nam, cao khoảng 186cm, nặng 75kg, thời gian tử vong 48 giờ trước…”
Sau đó tôi không còn nghe rõ, tai ong ong lên.
“Tiểu Đường, em quen người c/h/ế/t sao?”
“Không quen.”
“Vậy lần này em khám nghiệm tử thi đi.”
“Được.”
Tôi ra vẻ bình tĩnh, đàn anh nhìn tôi vài lần nhưng không nói gì.
Tôi tách bàn tay phải đã cứng đờ ra, lòng bàn tay nắm chặt một tờ 10 tệ nhàu nát đã được gấp thành hình tam giác nhỏ.
Tôi tưởng mình sẽ khóc rống, sẽ rít gào, sẽ la hét.
Nhưng trên thực tế tôi không có cảm giác gì, cảm xúc như hoàn toàn rút mất, tim lặng như nước, không có bất kỳ gợn sóng nào.
Thì ra khi con người đau khổ tột cùng sẽ đột nhiên bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức tôi tiến hành thao tác cả quá trình mà mặt không đổi sắc.
Cùng với thi thể của anh còn có một đoạn video ghi lại cảnh tra tấn dã man mà anh phải chịu đựng trong 30 tiếng đồng hồ.
Những kẻ buôn ma túy đó dùng lửa đốt anh, dùng búa đập nát xương anh từng tấc một, dùng roi quất vào miệng vết thương.
Khi anh gần bất tỉnh thì dùng muối rắc lên vết thương, liên tục đánh mạnh vào mặt vào đầu… Cuối cùng anh bị tra tấn đến c/h/ế/t.
Đây là tập đoàn buôn ma túy lớn nhất vùng biên giới bị triệt phá trả thù.
Chu Hải Yến nằm vùng 6 năm, nội ứng ngoại hợp với cảnh sát Trung Quốc truy quét các tập đoàn ma túy đã lộng hành nhiều năm nơi biên giới.
Anh sắp toàn thân mà lui thì thân phận bại lộ, bị bọn buôn ma túy trả thù dã man.
…
Bệnh viện, cảnh sát Tiểu Phó 6 năm không gặp đang nằm trên giường bệnh, người anh quấn đầy băng vải, mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh, tay phải, chân trái trống rỗng.
Anh nói: “Em gái Đường, đã lâu không gặp.”
Tôi nói: “Đã lâu không gặp.”
Chúng tôi yên lặng nhìn nhau thật lâu.
Nước mắt cuồn cuộn trào ra không thể kiểm soát.
“Anh Tiểu Phó, sao tự dưng Chu Hải Yến không thể về được?”
Anh khựng lại, mặt lộ vẻ không đành lòng, lời nói ra hết sức gian nan.
“Do ba em.
Ông ta bị lừa đến biên giới buôn ma túy, vì ông ta mang số lượng ít, xác suất thành công thấp nên khiến những kẻ đó bất mãn.
Vì mạng sống, ông ta đem em đẩy ra, nói là ông ta có đứa con gái, có thể lừa đến giúp bọn chúng.
Anh Chu bí mật chặn tin tức của em.
Vì vậy khi kết thúc nhiệm vụ, ba em thấy anh Chu thì khăng khăng nói anh ấy là cảnh sát.
Thực ra ông ta chỉ muốn trả thù, không ngờ đánh bậy đánh bạ mà lại trúng.
Sau khi thân phận bại lộ, anh ấy che chở cho bọn anh rời đi trước, bản thân lại không ra được nữa.”
Tôi tựa lưng vào tường, sống lưng cứng đờ, đầu óc ầm ầm trống rỗng.
Tôi không bao giờ nghĩ tới hiện thực lại phũ phàng, tàn nhẫn đến vậy.
“Vậy ba em đâu rồi?”
“Chết rồi, cơn nghiện ma túy phát tác.”
Tôi không biết mình nên cười trước cái chết của ông ta hay nên cảm thấy bất bình thay Chu Hải Yến trách cuộc đời bất công.
Hay là hận chính bản thân mình, là tôi đã liên lụy anh.
Thật lâu sau.
Anh ấy thận trọng hỏi: “Mấy năm nay cô ấy có khỏe không?” Rồi tự giễu, “May mà năm đó không làm chậm trễ cô ấy, sau này anh chính là một người vô dụng.”
“Hai năm trước chị ấy bị tai nạn trở thành người thực vật.
Vì bị gia đình ép kết hôn, chị ấy uống say lên núi đua xe, cả người cùng xe lật nhào.
Chị ấy vẫn luôn đợi anh.”
Trong căn phòng trống, hai kẻ thảm thương bị thế giới vứt bỏ, trao đổi tin tức mà mình muốn biết nhất với nhau, đồng thời cũng đâm mạnh mũi tên vào nơi sâu nhất trái tim người kia.
42.
Tôi về nhà ngủ hai ngày, vọng tưởng rằng đây là mộng, tỉnh mộng sẽ tốt.
Nhưng mà sau khi tỉnh lại, đó vẫn là hiện thực.
“Đây là tro cốt liệt sĩ Chu Hải Yến, còn có di vật của anh ấy, theo như di thư của anh ấy, giao cho vị hôn thê của anh - cô Đường Hà Thanh.”
Tôi đóng băng tại chỗ.
Di vật là hàng trăm bức vẽ tôi, cùng một chiếc nhẫn kim cương.
Khi tôi cho rằng mình không đuổi kịp bước chân anh, quay đầu nhìn lại, thì ra anh đã dõi theo bóng dáng tôi qua bao năm tháng.
Tôi không khỏi run lên, khóe môi nở nụ cười ảm đạm.
Đeo nhẫn vào, vừa vặn tay tôi.
Nhìn chiếc hộp gỗ đang ôm trong lòng, tôi nhẹ nhàng nói: “Chu Hải Yến, em đến đưa anh về nhà.”
Bên ngoài gió rất lớn, không khí mùa thu nồng đậm, con đường đầy lá vàng khô, bay trên trời, rơi dưới đất.
Tôi bước đi, trong mắt chỉ có nỗi buồn vô hạn và mất mát, bước chân như nặng ngàn cân.
Thân thể bỗng bị va phải, một đứa bé ba tuổi ở ven đường đang chơi đuổi theo lá cây, người mẹ đi phía sau che chở.
Cậu bé cúi đầu xin lỗi, “Xin lỗi bà, không phải con cố ý đụng trúng bà ạ.”
Tôi quay lại nhìn cậu bé, “Không sao đâu.”
Cậu bé nhìn tôi chăm chăm, vẻ hoang mang.
Tôi tiếp tục đi về phía trước, phía sau vọng tới tiếng nói non nớt, đầy khó hiểu, “Mẹ ơi, không phải mẹ nói tóc hoa râm thì kêu là bà sao? Nhưng ban nãy là chị mà, kỳ lạ ghê.”
“Suỵt, bé con à, con thấy chị kỳ lạ vì chị đang trải qua nỗi đau mà con không hiểu được.”
Cậu bé ngây thơ nhìn theo bóng dáng xa xa kia.
Trời tối dần, mặt trời ngả về tây, người ấy loạng choạng đi tới, mái tóc hoa râm hòa vào khung cảnh mùa thu hiu quạnh.
…
Đi ngang qua cửa hàng hoa, tôi đứng ngoài cửa gọi, “Ông chủ, làm phiền gói cho tôi bó hướng dương, chồng tôi không thích hoa cúc.”
Tôi ôm chúng về con hẻm nhỏ.
Trong sân cây hoa quế đang nở rộ, gió thổi rụng đầy đất.
Tôi ngồi trên ghế sô pha nơi Chu Hải Yến thường ngồi, nhẹ nhàng xoa hộp gỗ như thể đó là anh đang còn sống.
“Chu Hải Yến, lúc đó anh có đau không?”
Họ nói trong suốt video anh không rên một tiếng, ngay cả nước mắt cũng không rơi một giọt.
“Anh nhìn nè, em mua hoa hướng dương anh thích nhất.
Năm nay không tổ chức sinh nhật cho anh, qua ngày mất rồi, ước nguyện không linh nữa.” Tôi ngừng lại, “Sau này cũng không tổ chức sinh nhật cho anh nữa.
Xin lỗi anh, làm liên lụy anh.
Nếu em không có người cha đó thì tốt rồi, em thà làm trẻ mồ côi.
Anh là đồ ngốc, nhận 10 tệ phí bảo kê mà thật sự bảo vệ em suốt mười năm.”
…
Tôi lải nhải nói rất nhiều, không biết có phải anh nghe chán không nên tự dưng có tiếng gõ cửa.
Mở cửa, bên ngoài là người đàn ông mặc áo gió, cao cao gầy gầy, giữa mày đầy bất an.
Anh ấy nhìn tôi thật lâu, ánh mắt dừng ở tóc tôi, trong mắt dần hiện một làn sương mỏng.
Tôi mở miệng, “Đàn anh, sao anh lại tới đây?”
Thấy anh ấy không có vẻ định rời đi, tôi đành nghiêng người nhường anh vào nhà.
Anh ngồi trên sô pha đối diện, “Anh thấy tâm trạng em có vẻ không ổn nên đến xem em thế nào.
Hai người quen biết phải không?”
Tôi giơ bàn tay đeo nhẫn lên, “Anh ấy là chồng em.”
Anh ấy im lặng, khẽ khàng an ủi: “Xin lỗi, xin nén bi thương.”
Tôi nhếch môi cười nhẹ, lòng khóc ra máu.
Yên lặng thật lâu.
Đột nhiên anh ấy nói: “Tháng 10 lá cây ở Kanas vàng đẹp nhất; tháng 11 tuyết rơi trắng xóa tinh khôi ở Shangri-La; tháng 12 núi Đằng Xung tràn ngập hoa anh đào.
Ý anh là, con người phải nhìn về phía trước, phía trước còn rất nhiều phong cảnh.
Khi anh 12 tuổi, ba qua đời, mẹ bị ung thư, em trai mới 7 tuổi, lúc đó anh cũng giống như em.
Sau đó cắn răng kiên trì, mẹ điều trị khỏi bệnh một cách thần kỳ, em trai cũng lớn dần lên từng ngày.
Sau khi vượt qua trở ngại thì mọi thứ đều tốt lên.
Anh bắt đầu đi ngắm núi ngắm sông, nhìn vạn vật trên thế giới, ngay cả một cây hoa dại cũng có thể mang lại niềm vui cho anh.”
Tôi bình tĩnh trần thuật sự thật: ‘Nhưng anh còn có mẹ, có em trai, em không có gì cả.”
Anh ấy nghiêm túc, “Nếu em cần, anh rất vui lòng luôn ở bên em.”
Người trưởng thành, ý ngoài lời không cần phải nói ra.
Tuy tôi không biết anh ấy bắt đầu có những suy nghĩ vượt qua tình anh em đồng môn từ khi nào, nhưng tôi thật sự xem anh ấy như một người anh lớn, mấy năm nay anh ấy giúp tôi rất nhiều, cũng dạy dỗ tôi rất nhiều.
Nhưng có người cả đời chỉ có một trái tim, trái tim này của tôi chỉ đập vì một người.
“Em có anh ấy là đủ rồi.”
Mắt anh thoáng buồn.
“Anh ạ, không còn sớm, hôm nay cảm ơn anh đã đến.
Em muốn đi nghỉ.”
“Vậy em nghỉ ngơi cho tốt.”
Khi ra đến cửa, anh ngập ngừng một lát, quay đầu: “Vậy anh hẹn với em kiếp sau, anh xếp hàng sau anh ấy.”
Nói rồi không đợi câu trả lời của tôi, anh ấy rời đi.
Nhưng tôi sẽ không có kiếp sau.
Nhân gian quá khổ, khổ đến mức tôi không thể giữ được gì, kiếp sau tôi sẽ không đến, để không liên lụy anh.
Tôi ôm hủ tro cốt đi đến phòng Chu Hải Yến, nằm lên giường anh.
Thời gian quá lâu, trong phòng đã không còn hơi thở anh.
Tôi nghĩ, có thể tôi là một người rất xấu.
Cho nên trời cao lấy lại từng người tôi có, trừng phạt tất cả những gì tôi nắm lấy đều hóa thành tro tàn biến mất trên đầu ngón tay.
Con đường tình yêu đích thực không bao giờ bằng phẳng, tình yêu nghênh đón muôn vàn khó khăn, tình yêu cũng là muôn vàn khó khăn.
Lời người xưa nói đều lừa gạt, nói là tên hai người có thể liên kết với nhau là rất có duyên phận, nhưng rõ ràng không hề có chút duyên phận.
Ngõ hẻm Bình An cũng chưa bao giờ bình an.
Vô số ký ức đang lướt qua trước mắt, như một cuốn phim chiếu lại, tôi làm người ngoài cuộc đứng nhìn cuộc đời mình.
Câu chuyện bắt đầu không xứng đáng với những thăng trầm trên đường.
Câu cảm thán của vận mệnh năm 14 tuổi đã đập vào tim tôi sau nhiều năm.
Hóa ra cuộc đời tôi đã định sẵn là một con đường lầy lội chông gai.
Trong cơn mê, tôi quay lại ngày hôm đó một lần nữa.
Khác biệt là lần này tôi không đi vào ngõ nhỏ, cũng không đẩy cửa ra mà quay người mặc bóng tối tra tấn, nuốt chửng.
Có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất.
Tôi nguyện ý dùng cơ hội được đầu thai vào kiếp sau để trao đổi với trời cao.
Một đổi lấy thế gian không còn ma túy; hai đổi lấy Hà Thanh Hải Yến, trời yên biển lặng, không còn gặp gỡ.
Toàn thân dần lạnh băng, hô hấp trở nên yếu ớt khó khăn, mùi máu tanh nồng nặc trong miệng, chảy ra từ khóe miệng đến cằm, tai, cuối cùng kết thành đóa hoa diễm lệ trên khăn trải giường màu trắng.
Tôi đứng cuối đường sinh mệnh ngoảnh lại nhìn, trên đường xuống hoàng tuyền có rất nhiều người đứng đón.
43.
Sau khi Chu Hải Yến hy sinh được truy tặng bằng khen hạng nhất.
Là một trong những loại cảnh sát nguy hiểm nhất được công nhận trong thời bình, độ tuổi trung bình của cảnh sát chống ma túy của đất nước dừng ở tuổi 41, mà Chu Hải Yến c/h/ế/t năm anh mới 31 tuổi.
Chống ma túy chưa bao giờ là cuộc chiến không thuốc súng, chỉ là có những người dùng mạng sống của mình nhận lấy, lấy máu đúc kiếm, đúc thành bức tường hòa bình.
Năm 1992, số hiệu cảnh sát 013626 bắt đầu khởi động.
Năm 2012, số hiệu cảnh sát 013626 được niêm phong.
Năm 2017, số hiệu cảnh sát 013626 được khởi động lại.
Năm 2023, số hiệu cảnh sát 013626 niêm phong vĩnh viễn.
[Niêm phong là ghi khắc, khởi động là kế thừa.
Số hiệu cảnh sát khởi động lại, con trở thành cha.]
Nhiều năm sau, sự tích về cha con họ Chu bắt đầu lan truyền rộng rãi.
Ngõ Bình An mới biết tên lưu manh mà họ sợ hãi, khinh bỉ lúc trước hóa ra lại là một cảnh sát chống ma túy.
Có người ngưỡng mộ tên tuổi mà đến, đến nơi anh hùng từng ở, lại phát hiện đã cảnh còn người mất, hoang vắng.
Cũng có người tự đến nghĩa trang viếng mộ.
Chỉ cần có người nhớ đến sự hy sinh của họ, thì sẽ luôn có người nhớ đến tội ác của mua bán và sử dụng ma túy, sự nghiệp chống ma túy của Trung Quốc sẽ có hy vọng.
…
Bầu trời buổi sáng xám xịt, vạn vật yên tĩnh, nghĩa trang sương mù bao phủ đậm nhạt khác nhau, như thể được bịt kín bằng dải lụa mỏng.
Những bó hoa tỏ lòng thành kính đặt trước hai tấm bia.
Trên bia có những sợi dây tơ hồng được buộc lên để nguyện ước kiếp sau họ không chia lìa.
Một mộ là của liệt sĩ Kiều Diệc Bách và vợ Chu Kí Thu.
Mộ còn lại là của liệt sĩ Chu Hải Yến và vợ Đường Hà Thanh.
Trước mộ có nhóm người đứng yên lặng, có cậu bé ba tuổi, có thiếu niên mười tuổi, có thanh niên, trung niên đến người già, vẻ mặt nghiêm trang.
Mặt trời đang dần dần nhô lên ở phía đông, tia nắng sáng sớm xuyên qua lớp sương mù dày đặc, chiếu vào nền đỏ quốc kỳ Trung Quốc, lá cờ đỏ năm ngôi sao từ từ sáng lên cùng với mặt trời.
Ánh sáng ngôi sao đỏ soi sáng cả bầu trời.
Nước mắt đong đầy trong mắt mỗi người, con đường dài chống ma túy đã có người tiếp nối, hết thế hệ này đến thế hệ khác sẽ dùng phương pháp riêng của mình để bảo vệ mảnh đất quê hương này.
Sự nghiệp chống ma túy của Trung Quốc, sự nghiệp chung của toàn nhân loại, chắc chắn sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.
- --Hết---.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...