Liếc nhìn hai tiểu nam hài đang nằm ở bên cạnh, Sở Cảnh Lung đã lập tức thu hồi chút xao động vừa dâng lên trong lòng mình, cũng không biết là suy nghĩ điều gì, hắn cũng đã chậm rãi ngồi dậy...
Ánh mắt khi nhìn về phía hai sư đệ cũng trở nên vô cùng rét lạnh, gần như không chứa một tia cảm xúc nào.
"Thế nào? Đại sư huynh lại không nhịn được, muốn tiếp tục ra tay giết ta à?" Cảm nhận được động tĩnh của người bên cạnh, cũng không mở mắt, Mặc Ly Thần đã thản nhiên hỏi, trong giọng nói còn mang theo một chút giễu cợt.
"Dọc đường từ Thiên Cơ Các đến đây, đã thất bại không dưới mười lần, ngươi vẫn chưa từ bỏ sao?"
Đứng trước sự khiêu khích của đối phương, Sở Cảnh Lung cũng chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: "Phản đồ."
Nụ cười trên mặt chậm rãi tan biến, dường như là bị chạm đến chỗ đau, Mặc Ly Thần cuối cùng cũng đã mở mắt ra, giận dữ túm lấy cổ áo của Sở Cảnh Lung, nhấn hắn vào trên tường.
"Ngươi vừa nói cái gì?"
Nhìn thấy nam hài trước mặt cuối cùng cũng đã đánh mất bình tĩnh, ngay cả lớp mặt nạ bình thản, ung dung thường ngày đều sắp không giữ được, Sở Cảnh Lung liền không chút do dự lặp lại: "Ta nói, ngươi chính là phản đồ."
"Năm đó, nếu không phải ngươi kiệt ngạo bất tuân, bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của sư tôn mà rời khỏi sư môn, cố chấp tìm kiếm "chân tướng", đi theo thứ mà bản thân cho rằng là sứ mệnh, thì Lạc Thần Phong sẽ rơi vào kết cục đó sao?"
"Đủ rồi!"
Vết thương trong lòng không những bị đối phương tàn nhẫn xé rách đến máu me đầm đìa, mà còn cưỡng ép phơi bày trước ánh sáng. Nhãn thần ánh lên vẻ điên cuồng, Mặc Ly Thần cũng đã bất ngờ bật cười.
Chỉ là, nụ cười này lại tràn ngập châm chọc, không đạt đến đáy mắt: "Đúng vậy, ta là phản đồ."
"Vậy còn ngươi? Ngươi thì cao thượng, tốt đẹp lắm sao?" Nhắc đến chuyện này, âm thanh vốn luôn mềm nhẹ của Mặc Ly Thần cũng đã lập tức trở nên lạnh băng.
"Ngươi đã quên, ba năm đó là kẻ nào đã bởi vì sự ganh ghét, đố kỵ của bản thân mà cầm tù sư tôn rồi sao?"
"Trong khoảng thời gian đó, ngươi đã làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo gì, có lẽ không cần ta nói ra, trong lòng ngươi cũng đã biết rõ rồi, có đúng không?"
Bị Mặc Ly Thần nói trúng tim đen, Sở Cảnh Lung cũng đã không còn lời nào để phản bác nữa.
Trong lúc bầu không khí vẫn đang trong trạng thái giương cung bạt kiếm, không thể tiếp tục giả vờ ngủ thêm nữa, Diệp Nhiên đang nằm ở mép giường cũng đã bất đắc dĩ ngồi dậy.
"Các ngươi náo loạn như vậy, là muốn để sư tôn đến đây sao?"
"Tuy rằng bình thường, sư tôn đều sẽ không tùy tiện mở thần thức, theo dõi động tĩnh của chúng ta, nhưng lỡ như ngài ấy không theo lẽ thường thì sao?"
"Những lời vừa rồi của các ngươi, một khi bị sư tôn nghe thấy, các ngươi định giải thích thế nào?"
Không thể không nói, những lời này của Diệp Nhiên, thật sự đã khiến hai người bọn họ tỉnh táo lại.
"Ta biết, trong lòng các ngươi đều có oán hận, cũng có tự trách. Nhưng ta mong các ngươi có thể nhớ kỹ, ngươi cũng được, hắn cũng thế, thậm chí là bản thân ta, toàn bộ đều tội nghiệt đầy người."
"Nếu không phải do ta, hai mắt sư tôn cũng đã không mù lòa."
"Tuy rằng không biết vì sao cả ba chúng ta đều được thượng thiên ban cho cơ hội tái sinh, nhưng chúng ta nhất định phải cố gắng nắm bắt cơ hội này, bù đắp lại những sai trái và lỗi lầm ở kiếp trước..."
"Không để bản thân đi vào vết xe đổ, cũng không thể bị hận thù che mờ mắt, tự giết lẫn nhau. Và quan trọng nhất là..." Nói đến đây, âm thanh Diệp Nhiên cũng đã lập tức hạ thấp.
"Phải đóng vai một hài tử ngây ngô, đơn thuần cho tốt, tuyệt đối không được để sư tôn phát hiện chuyện trùng sinh sống lại!"
Suy tư một chút, Sở Cảnh Lung và Mặc Ly Thần cuối cùng vẫn là bị thuyết phục mà tạm thu hồi địch ý với nhau.
"Nếu kiếp này, ngươi còn dám mưu đồ làm loạn, làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo, không bằng cầm thú với sư tôn, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Nghĩ đến khoảng thời gian ba năm ở kiếp trước, Sở Cảnh Lung đã cả gan khinh nhờn sư tôn mà bản thân xem như thần minh như thế nào, Mặc Ly Thần liền chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Chỉ có điều, len lỏi trong lửa giận cùng với phẫn hận, còn có một chút cảm giác ghen tuông, đố kỵ không thể che giấu.
Phủi bỏ bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình, trái ngược với sự phẫn nộ của đối phương, thái độ của Sở Cảnh Lung vẫn rất lạnh nhạt.
Không chỉ phớt lờ, mà còn trực tiếp nằm trở về, sau khi kéo hơn nửa chiếc áo choàng của Dạ Uyên về phía mình, cũng đã lập tức nhắm mắt lại, không muốn để ý đến Mặc Ly Thần nữa.
Muốn hắn không cưỡng ép sư tôn, giẫm vào vết xe đổ kiếp trước, có thể.
Nhưng muốn hắn buông tay, ngoan ngoãn làm một đồ đệ của y không hơn không kém, hắn lại không thể làm được.
Cho dù lượng kiếp buông xuống, thiên địa băng diệt, cũng sẽ không có ai có thể ngăn cản hắn và sư tôn ở bên nhau.
Nhìn xem hai vị sư huynh, Diệp Nhiên bây giờ cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.
Lần đầu sinh ra hoài nghi, không biết bản thân và hai người bọn họ đồng thời trùng sinh, đối với sư tôn mà nói, rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu.
Chỉ có thể mong rằng, kết cục sẽ không bết bát hơn cả kiếp trước.
**Sư tôn belike: Nếu bây giờ ta nói đó là chuyện xấu thì các ngươi có lập tức đăng xuất khỏi sever này không?
**Kiếp trước sư tôn bị hai đứa bạo 🌻, kiếp này đỡ hơn rồi, bị cả ba... 🌚
. ngôn tình ngược
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...