Editor: Bèo
Khương Nại trở về biệt thự Tạ gia, lúc này Tạ Lan Thâm đi tham gia bữa tiệc mừng thọ của một trưởng bối đức cao vọng trọng vẫn chưa về.
Quản gia thấy cô thì đích thân ra đón, cung kính nói: "Phu nhân về rồi".
Sau một thời gian ở Tạ gia, Khương Nại đã không còn cảm giác xa lạ nữa.
Cô biết quản gia căn nhà này đã nhìn Tạ Lan Thâm lớn lên, một nửa coi như trưởng bối.
Vì vậy trong lòng cô rất kính trọng ông ấy, khuôn mặt nở nụ cười: "Vâng, cảm ơn".
Quản gia rất tuân theo quy tắc, không nói gì trước thái độ của cô.
Không lâu sau ông ấy bưng một bát canh bổ đã chưng mấy tiếng đồng hồ cho cô, nói rằng khí huyết của cô không được tốt, uống một chút sẽ tốt cho cơ thể.
Khương Nại cho dù có phần mệt mỏi cũng không muốn phụ lòng tốt của người ta.
Cô ngồi trong phòng ăn, dùng chiếc thìa màu bạc uống từng chút một.
Quản gia đứng bên cạnh, giãi bày: "Khi còn nhỏ chủ nhân rất kén chọn thức ăn, nếu như gặp phải món canh mà mình không thích thường sẽ sai người làm xếp một cái ghế ra vườn ngồi.
Sau đó sẽ gọi đám trẻ con trong nhà đến, từng đứa xếp thành một hàng, nếu ai nói một câu dễ nghe sẽ được chủ nhân cho uống một ngụm".
Suýt nữa Khương Nại bị sặc, cô lấy giấy lau khóe miệng, giọng nói rất mơ hồ: "Cũng có người phản ứng lại anh ấy hả?"
"Có chứ, lúc đó nhị công tử rất ngang ngược.
Nửa bát canh đều bị cậu ta cướp đi".
Quản gia tuổi tác đã cao, xem chừng đối với Tạ Lan Thâm còn tốt hơn cháu ruột trong nhà.
Vì thế sau khi Khương Nại bước vào Tạ gia, trong lòng ông ấy không khỏi cảm kích.
Trước đây ông ấy chỉ sợ rằng cả đời này Tạ Lan Thâm sẽ không cưới vợ sinh con, cứ vậy mà ở trong Tạ gia lạnh lẽo qua hết một đời người.
Nhắc đến Tạ Lâm, Khương Nại rất tò mò.
Đúng lúc đêm nay có thời gian tán gẫu nên thuận tiện hỏi quản gia.
Về điểm này thì quản gia so với Du Duệ còn tốt hơn.
Ít nhất sẽ không giấu diếm cô nửa lời mà giải đáp những nghi vấn trong lòng cô.
Cũng có thể là quản gia cảm thấy cô đã gả vào Tạ gia thì cũng nên biết những chuyện trước kia trong nhà, để trong lòng tự có suy xét mới tốt.
Khương Nại nghe rất nghiêm túc, dần dần cũng không uống canh nữa.
Nói đến Tạ Lâm, biểu cảm của quản gia khá phức tạp: "Lúc còn nhỏ nhị công tử bị chính mẹ ruột của mình coi như búp bê mà chăm chút, mang tóc giả, mặc váy công chúa ngồi trên xe lăn.
Chỉ cần cha không đến thì cậu ta sẽ bị mẹ bỏ đói".
"Vì sao lại bỏ đói cậu ta?"
"Bắt cậu ta ngồi xe lăn là bởi vì con trai chạy đông chạy tây sẽ khiến chân bị thô.
Bỏ đói cũng là vì thân hình như vậy mới giống con gái".
Khương Nại sững sờ mấy giây, không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó có lần nhị công tử bị bắt nạt trong nhà, suýt nữa đã mất mạng, là chủ nhân đã cứu cậu ta".
Quản gia nói rất chậm rãi, vừa nhớ lại những ký ức trong đầu: "Từ lúc đó, thân phận của cậu ta trở nên cao quý hơn.
Đám trẻ biết nhị công tử được chủ nhân bảo vệ nên không dám tùy tiện bắt nạt nữa".
Ở Tạ gia, không có ai dám đắc tội với đích tôn là Tạ Lan Thâm, dù sao thì sau lưng anh cũng có ông nội là chủ nhân lúc bấy giờ hậu thuẫn.
Từ trong xương cốt Tạ Lâm đã trưởng thành một cách vặn vẹo.
Nếu như không ai bắt nạt anh ta thì anh ta sẽ bắt nạt người khác.
Không có giới hạn, luôn làm chuyện xấu, tính cách rất cực đoan và cố chấp.
Chỉ khi ở trước mặt Tạ Lan Thâm, Tạ Lâm mới giả vờ ngoan ngoãn.
Nói theo cách của quản gia thì lúc đó Tạ Lâm coi Tạ Lan Thâm như một vị thần mà sùng bái, điên cuồng đi bắt chước anh.
Khương Nại hỏi: "Từ khi nào Tạ Lâm bắt đầu hận Tạ Lan Thâm?"
Nếu như không hận thì sao lại dám đổi thuốc mà Tạ Lan Thâm uống hàng ngày.
"Cuối cùng Tạ Lâm cảm thấy...!nếu như chủ nhân lên nắm quyền Tạ gia thì người được che chở không chỉ là một mình cậu ta mà là tất cả mọi người trong gia tộc".
Tình cảm anh em của Tạ Lan Thâm đối với Tạ Lâm vĩnh viễn không bao giờ giống như Tạ Lâm đối với anh.
Mọi thứ tình cảm nếu như không có trọng lượng tương đương nhau thì sẽ có ngày mất cân bằng.
Tạ Lâm sùng bái Tạ Lan Thâm nhưng đồng thời cũng giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, tính chiếm hữu rất mạnh, thậm chí phản nghịch đến mức đi sửa gia phả.
Bởi vì anh ta phát hiện ở trên gia phả, người được xếp càng cao thì từ giã cõi đời này càng sớm.
Vì vậy, anh ta chuyển ông nội lẫn cha mình lên vị trí cao, còn đưa Tạ Lan Thâm xuống vị trí thấp nhất.
Tạ Lâm đụng vào gia phả, thiếu chút nữa đã bị đánh chết.
Có điều lúc đó có lẽ anh ta thật lòng muốn Tạ Lan Thâm sống lâu trăm tuổi.
Khương Nại im lặng nghe quản gia nói hết mấy chuyện này, cô mơ hồ hiểu được vì sao đến giờ Tạ Lan Thâm vẫn chưa vứt bỏ Tạ Lâm.
Cho dù biết anh ta đổi thuốc cũng không trục xuất anh ta khỏi Tạ gia mà còn nhốt lại trong nhà tù cải tạo mười năm, mời những thầy giáo nổi tiếng dạy cho anh ta học hành như một người bình thường, bồi dưỡng thiên phú nghệ thuật cho anh ta.
Trong thế giới của Tạ Lâm chỉ có hai loại người.
Tạ Lan Thâm và những người không có liên quan.
Cùng lúc Tạ Lâm sùng bái Tạ Lan Thâm, chẳng phải cũng cho anh chút hơi ấm hay sao.
Chỉ là suy nghĩ của Tạ Lâm quá cực đoan, kém xa với năng lực tự kiềm chế của Tạ Lan Thâm.
Vì để không lộ ra tính cách cực đoan, anh có thể trai giới dưỡng tính nửa đời người.
Từ đầu đến cuối anh vẫn ngụy trang bản thân thành một người hết sức bình thường.
Bản thân ngồi trên vị trí cao nhất Tạ gia, anh lạnh nhạt nhìn những người khác giở biết bao âm mưu thủ đoạn, rồi tự có suy tính của riêng mình.
Sau khi tâm sự với quản gia, Khương Nại lên tầng trở về phòng.
Cô lấy một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng trong phòng để quần áo, sau đó cởi đồ trên người bước vào phòng tắm rửa.
Sau khi kiên nhẫn sấy khô máy tóc đen dài bước ra, đột nhiên cô phát hiện Tạ Lan Thâm không biết đã về từ lúc nào.
Thân hình cao lớn rắn chắc của anh ngồi bên mép giường, ngón tay nới lỏng cà vạt, áo sơ mi đã cởi được một nửa.
Bên cạnh treo chiếc váy màu lục đậm của Khương Nại, đè lên chiếc áo khoác của anh, chỉ lộ ra một chút màu sắc.
Khương Nại bước chân theo bản năng, đi đến bổ nhào vào lòng anh.
Hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ người đàn ông, giọng nói nhẹ nhàng thốt ra từ đôi môi đỏ mọng: "Em còn cho rằng sau nửa đêm anh mới về".
"Đêm nay tàn tiệc sớm".
Tạ Lan Thâm cùng lúc ấy cũng ôm chặt cô, chậm rãi tháo đồng hồ đặt trên tủ đầu giường.
Anh ngửi mùi hương thanh mát trên tóc cô, giống như cực kỳ yêu thích thì thầm bên tai: "Đi trường đua ngựa có vui không?"
Khương Nại tiêu tốn một ngày chỉ để nhìn Hãn huyết bảo mã của anh chạy trên đồng cỏ mà không dám cưỡi nó.
Cô cũng từng nghĩ đến nhưng tiếc là Tạ Lan Thâm không đi cùng cô nên ý nghĩ đó cũng biến mất.
Cô gật đầu, đem nguyên nhân Yên Vân Đình đến thăm hỏi Tạ gia nói cho anh không chút giấu diếm.
----------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...