Sáng hôm sau Ninh Hi dậy rất sớm, thấy Thiệu Duật Thần ngủ rất sâu nên cô không quấy rầy anh, một mình xuống lầu thì thấy Văn Chính Đông ngẩn ngơ trong phòng khách. Ninh Hi tò mò cũng hoang mang, lúc này sự khác thường của Văn Chính Đông rất khó khiến cô không chú ý và cảnh giác.
“Chính Đông!” Cô đứng ở bên cạnh anh ta, người kia thậm chí không có phản ứng gì. Cô càng thêm lo lắng, bảo vệ như vậy đặt ở bên cạnh Thiệu Duật Thần thì dùng thế nào.
“Anh như là không yên lòng, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Văn Chính Đông ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc, loại nghiêm túc này mang theo cảnh báo nào đó, “Tôi không sao.” Anh ta nói rất kiên quyết, nhưng Uông Ninh Hi không tin, cô còn muốn truy hỏi thêm thì chợt nghe anh ta mở miệng, “Gần đây cô phải đặc biệt cẩn thận, sự việc có chút bất thường, còn có Thiệu…” Văn Chính Đông nói một nửa liền sửa miệng, “Thiếu gia xuống rồi, phu nhân có thể chuẩn bị ăn cơm.” Trên mặt anh ta khôi phục nụ cười thản nhiên giống như thường ngày.
Uông Ninh Hi ngoảnh đầu lại thấy Thiệu Duật Thần đang từ trên lầu đi xuống, cô quay người lại nhìn anh, “Sao anh không ngủ thêm một lát nữa, khi nãy chưa ngủ đến bốn tiếng.”
“Trời sinh anh số khổ, ngủ ngon giấc sợ là đời này vô duyên với anh.” Nói xong anh ôm Ninh Hi vào nhà ăn, tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ, hiện giờ đang đợi chủ nhân vào ngồi.
Mục Uyển Thanh có chút mất mát, cô ta vốn đang nghĩ Uông Ninh Hi không có ngày tốt lành, ít nhất trong nhà này cũng sẽ xảy ra chuyện hỏi tội, nhưng hết thảy như thường, gió êm sóng lặng, việc này không khỏi khiến cô ta càng thêm oán giận người phụ nữ ngồi đối diện.
Sau khi ăn sáng Thiệu Duật Thần vẫn mang Ninh Hi theo đi làm, cô thật không có ý kiến gì, nhưng sắc mặt của Mục Uyển Thanh hơi khó coi. Song hôm nay lái xe đổi thành Điền Kế Sơn, Văn Chính Đông chỉ ngồi ở vị trí phó lái, vẫn không lên tiếng.
Xe chạy qua một tiệm thuốc lớn, Ninh Hi vội vàng kêu dừng xe, Thiệu Duật Thần hơi kinh ngạc, “Không thoải mái?”
“Không phải.” Ninh Hi nhìn thoáng qua hai người đàn ông phía trước, có chút thẹn thùng, “Anh đừng hỏi, em sẽ khoẻ ngay thôi.” Nói xong cô đẩy cửa xuống xe, Thiệu Duật Thần cũng không chậm trễ, lập tức bảo Văn Chính Đông đi theo cô.
Khi Uông Ninh Hi mua thuốc xong quay người lại thì thấy Văn Chính Đông xuyên qua cửa kính của tiệm thuốc mà nhìn chăm chú ra bên ngoài. Uông Ninh Hi theo tầm mắt của anh ta nhìn ra, là một đội xe tang, đi theo phía sau là mấy chiếc xe cảnh sát, chắc là cảnh sát nào đó hy sinh vì nhiệm vụ. Trong lòng Uông Ninh Hi cũng dâng lên một nỗi đau thương, không khỏi đứng nghiêm chỉnh.
“Xong rồi?” Đoàn xe vừa đi, Văn Chính Đông xoay lại phát hiện Uông Ninh Hi đã đứng sau mình, anh ta vì thất mình thất lễ mà cảm thấy hơi chán nản, tâm trạng hiện giờ quả thật không nên xuất hiện vào lúc này.
“Là một cảnh sát, chiều hôm qua bị giết trước cửa sở cảnh sát.” Anh ta nói rất bình tĩnh, nhưng Uông Ninh Hi lắng nghe cẩn thận lại không nghĩ vậy.
“Nhìn không ra anh ở trong bang hội lăn lộn nhiều năm như vậy lại vì một cái chết của cảnh sát mà đau buồn.” Cô ngạc nhiên, người cảnh sát này rốt cuộc có quan hệ gì với anh ta, cho dù Văn Chính Đông không phải là người sát nhân vô số, nhưng ở lâu trong hội Thanh Sơn cũng đã quen nhìn thấy sống chết.
“Chỉ là có chút cảm giác không tốt, cảnh sát kia là người của tổ càn quét tội phạm, chỉ là một nhân viên trong văn phòng mà thôi, nhưng có người dụng tâm dùng súng trường ngắm bắn khiến anh ta mất mạng.” Văn Chính Đông nhìn cô, hai tay chậm rãi đút vào túi quần, khôi phục lại vẻ bình tĩnh và thâm tàng bất lộ trước sau như một của anh ta.
Chuyện này có chút kỳ hoặc, giải thích duy nhất chính là người cảnh sát kia ngoài những công việc trong văn phòng còn làm một số chuyện người khác không biết, mà có người không muốn cho anh ta làm tiếp tục. Cô đột nhiên nhớ tới Phương Văn Chính, anh ta hình như cũng không phải là nhân viên văn phòng đơn giản. Nghĩ đến đây cô giật mình, đột ngột ngẩng đầu nhìn Văn Chính Đông, chẳng lẽ người nọ là người liên hệ của anh ta? Việc này dường như có thể giải thích biểu hiện bây giờ của anh ta.
“Đi thôi, Duật Thần đang nôn nóng chờ.” Cô còn chưa thoát ra khỏi mơ hồ và kinh ngạc thì đã bị anh ta nắm cánh tay đưa ra ngoài.
Thiệu Duật Thần quả thực chờ có chút sốt ruột, “Mua cái gì mà lâu như vậy?” Anh đoạt lấy hộp thuốc trong tay cô, chỉ nhìn thoáng qua trên mặt anh có chút hờn giận, “Mua thứ này làm gì? Em vẫn dùng nó?”
Ninh Hi ngỡ ngàng lắc đầu: “Hôm qua không phải kỳ an toàn, anh lại không dùng biện pháp…”
Thiệu Duật Thần nhấp miệng, suy nghĩ một chút, anh nắm tay cô, “Trước kia anh làm như vậy là bởi vì không muốn em làm người mẹ chưa kết hôn, sợ em có gánh nặng, nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, chúng ta không cần lo lắng đến những điều đó, em không biết là chúng ta vào độ tuổi này rất thích hợp để sinh con sao? Qua 30 tuổi chúng ta có thể sinh ra đứa nhỏ không được khoẻ mạnh, chúng ta cần nắm chặt thời gian để sinh ra vài đứa.”
Ninh Hi bị ngôn luận khôi hài của anh chọc cười, “Ai sinh với anh? Hơn nữa trước khi anh 30 tuổi nhiều lắm sinh ra một đứa.”
“Chúng ta hãy nắm chặt cơ hội, nói không chừng có thể kiếm ra hai đứa. Anh còn nghe nói ở chỗ bác sĩ thú y có một loại thuốc nhiều con gì đó, heo uống vào có thể sinh rất nhiều, căn cứ vào heo và con người có những đặc điểm cơ bản của động vật có vú, anh nghĩ em có thể thích hợp thử một chút.”
Ninh Hi giả vờ giận dỗi, anh lại lấy cô ra so với heo. Nhưng nói đến chuyện này, Ninh Hi đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, chu kỳ của cô hình như kéo dài thật lâu. Cô hơi lo lắng, lúc này thật sự không phải là thời cơ mang thai.
Trong công ty, Uông Ninh Hi thật sự không đến đúng thời gian chút nào, cô ở trong văn phòng của anh cũng không phải cách, luôn có rất nhiều giám đốc và khách hàng lui tới ra vào, cô chỉ trốn ở phòng trong ngủ, lúc này cô không cần lo lắng gì, Văn Chính Đông và Điền Kế Sơn ngay tại bên ngoài.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Ninh Hi mơ hồ bị Thiệu Duật Thần kéo ngồi dậy, “Mau, đi theo anh!” Anh không giải thích, Ninh Hi thậm chí không có thời gian chỉnh lại mái tóc rối tung của mình.
“Xảy ra chuyện gì?” Ninh Hi cẩn thận hỏi, từ vẻ mặt của Thiệu Duật Thần và Điền Kế Sơn, cô cũng hiểu ra sự việc nghiêm trọng, hiện tại không thấy bóng dáng của Văn Chính Đông. Không ai trả lời câu hỏi của cô, không khí trong xe đã gần đông lạnh, nước mắt Ninh Hi trong lúc nhất thời cũng ngưng tụ trong mắt, nhưng là bởi vì hốc mắt của Thiệu Duật Thần đỏ bừng.
“Rốt cuộc làm sao vậy, Duật Thần, anh đừng làm em sợ.” Ninh Hi có chút nghẹn ngào.
“Chị hai ở trên đường đi gặp khách xảy ra tai nạn.” Thanh âm của Thiệu Duật Thần rất thấp, phẫn nộ ở bên trong còn nhiều hơn cả bi thương.
Ninh Hi lập tức kinh hãi, nước mắt chậm rãi rơi xuống nhưng rốt cuộc đã không còn, trái tim cô treo lên, cô cảm nhận được có âm mưu trong đó, cô run rẩy hỏi, “Có phải là mưu sát hay không?”
Vẫn là trầm mặc, coi như là cam chịu. Cô chậm rãi nhắm mắt lại, cái gì tới sẽ tới, những ngày yên ổn kia có lẽ chỉ là trời trong nắng ấm cuối cùng trước cơn bão tố.
Khi bọn họ chạy tới bệnh viện thì Văn Chính Đông đã đến nơi, còn có một số cảnh sát đứng bên cạnh, dẫn đầu là Hồ cảnh ti của tổ càn quét tội phạm, phía sau còn có Phương Văn Chính. Uông Ninh Hi liếc mắt nhìn anh ta, sắc mặt của anh ta không tốt lắm, ánh mắt kia rõ ràng có hàm ý, Uông Ninh Hi không dám tìm tòi vào lúc này, cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thiệu Duật Thần.
Thời gian này luôn đặc biệt khó khăn, cô đứng một lúc bắp chân đã cứng ngắc, nhưng người đàn ông kia vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt anh nghiêm túc, im lặng khiến cô sợ hãi. Trong lúc đó Văn Chính Đông ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ vài câu, anh chỉ gật đầu không lên tiếng. Trái tim của Ninh Hi càng đập mạnh hơn, mồ hôi trong lòng bàn tay càng ngày càng ẩm ướt.
Đèn phòng phẫu thuật đã tắt, Thiệu Duật Thần tiến lên trước, “Thế nào?”
“Tình trạng đã ổn, Tấn Dật ở bên trong xử lý khâu cuối cùng, đã giữ lại mạng sống, nhưng mà có thể đứng lên nữa hay không phải xem tạo hoá, hãy để anh ấy nói tường tận với cậu.” Đều là đồng nghiệp trước kia của Thiệu Duật Thần, lúc này cũng không biết nên an ủi anh như thế nào. Hơi thở của Thiệu Duật Thần đã dịu xuống, cho dù thế nào người vẫn còn sống là được.
Khi Hứa Tấn Dật đẩy Thiệu Duật Văn đi ra thì sắc mặt tái nhợt đến doạ người, anh ta hướng về Thiệu Duật Thần mỉm cười một cái, rất miễn cưỡng, “Đã không có việc gì.”
Nước mắt Uông Ninh Hi lập tức chảy xuống, cũng chỉ có trong lòng người yêu lúc này xem như không có gì, phải biết rằng người nằm trên giường có thể cả đời không đứng lên. Con người luôn có cảm tình, cho dù trong thế giới hắc ám này cũng sẽ thoáng hiện ánh sáng của tình yêu.
Tối nay Thiệu Duật Thần không trở về, bởi vì ở trong nhà còn có Cẩm Nhiên cần chăm sóc nên Uông Ninh Hi theo Điền Kế Sơn trở về nhà họ Thiệu, còn Văn Chính Đông ở lại đó xử lý một số chuyện và phụ trách an toàn của Thiệu Duật Thần.
Trong lòng Uông Ninh Hi không yên ổn, Cẩm Nhiên rất mẫn cảm, dường như cũng có thể cảm giác trong nhà xảy ra chuyện rủi ro, cậu bé khó chịu không ngủ được. Ninh Hi phải mất rất nhiều hơi sức để trấn an cậu bé. Trở lại phòng ngủ cô rất muốn gọi điện thoại cho Thiệu Duật Thần, muốn biết anh có ổn không, nhưng cô không dám. Trong lúc đang do dự, điện thoại đột nhiên rung lên, là Phương Văn Chính gửi đến một tấm ảnh, là hình Uông Ninh Hi và Lư Bội Nghiên ở cùng nhau bên trong tiệm nội y, trên đó còn dính nhiều vết máu.
Trái tim cô bỗng nhiên thắt chặt, cô nhớ lại đây là khi nào, nhớ tới Thiệu Duật Văn cùng cô ở cửa tiệm kia mua đồ, nhớ lại những lời Thiệu Duật Văn nói với mình. Cô dường như hiểu được một số việc, cảm giác sống lưng lạnh run, cô bị người khác theo dõi, thậm chí là hãm hại. Nhưng mà người phụ nữ kia là ai?
Ninh Hi hơi nôn nóng, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Phương Văn Chính, điện thoại vang lên thật lâu mới nối máy. Phương Văn Chính nổi cáu, “Cô điên rồi à, lúc này rất nhạy cảm, sẽ chết người đó.”
“Tôi muốn gặp anh!” Ninh Hi vô cùng kiên quyết, cô phải biết chuyện gì đã xảy ra. Hiện tại dường như mọi người đều biết rõ, chỉ có mình cô không biết gì, có đôi khi cô suy nghĩ, Thiệu Duật Thần có phải sẽ làm trò khi không ở cùng cô hay không.
“Bây giờ không được. Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, tôi nghi ngờ bên cạnh Thiệu Duật Thần có người phản bội anh ta hướng về phía phản kháng việc rửa tay trong hội Thanh Sơn, còn nội bộ cảnh sát có thể cũng có vấn đề, tôi không nhiều lời với cô, tự cô nhất định phải cẩn thận, một khi xảy ra tình huống không thể khống chế nhớ rõ bảo toàn chính mình là quan trọng nhất.”
“Tôi muốn biết người kia là ai, tôi cần tiếp ứng.” Ninh Hi không muốn tiếp tục đoán mò nữa, cô cần xác định tình báo. Điều này làm cho Phương Văn Chính có chút khó xử, nằm vùng đều có một tuyến liên lạc, ai là người liên lạc với nằm vùng đều phải giữ bí mật.
“Tôi nhanh chóng điều tra rõ cho cô.” Nói xong không đợi Ninh Hi chất vấn nữa, anh ta liền cúp điện thoại. Vẻ mặt Uông Ninh Hi cứng lại, thân phận của cô có thể nhanh chóng bị vạch trần. Cô cắn di động của mình, lần đầu tiên cảm thấy hoang mang và không biết xoay sở thế nào, cô không còn đường nào khác.
Văn Chính Đông ngồi ở băng ghế dài trong bệnh viện, trong đầu tất cả đều là tấm ảnh đã nhìn thấy ở hiện trường hôm nay, người phụ nữ bên cạnh quen thuộc như vậy, anh ta biết đó là người tình của Đoàn Dịch Lâm, nhưng mà gương mặt này trùng hợp xuất hiện trong một tấm ảnh khác.
Anh ta mở ra di động của mình, không ngừng ngắm nghía hình ảnh mơ hồ ở bên trong, nó được chụp lại từ hệ thống theo dõi trên đường, từ toà nhà đối diện sở cảnh sát đi ra một cô gái khả nghi, nhưng chỉ là một bên mặt lờ mờ, nhưng hình dáng cùng ảnh chụp hôm nay tình cờ trùng hợp.
Người tới là cảnh sát. Văn Chính Đông phải nhanh chóng chỉnh lại tâm trạng của mình để đi vào trong.
“Thiệu tiên sinh, lúc xảy ra chuyện Thiệu tiểu thư có để lại hiện trường thứ gì đó, đã bị lục tung rất rối loạn, chúng tôi hoài nghi có người muốn tìm vật nào đó.” Nói xong Hồ cảnh ti giao một cái túi cho Thiệu Duật Thần. Trong đầu Văn Chính Đông lập tức hiện lên hình ảnh của Uông Ninh Hi, nếu không phải do cô làm, như vậy cô đã bị gài bẫy. Văn Chính Đông lờ mờ, anh ta bỗng nhiên cảm thấy không hiểu người phụ nữ này, rốt cuộc cô là ai, nội ứng của cảnh sát, hay là dao găm của Đoàn Dịch Lâm cắm ở trong lòng Thiệu Duật Thần, lúc trước anh ta rốt cuộc giúp ai?
Thiệu Duật Thần chưa từng có nhiều người đi theo hỏi han như vậy, anh vội vàng nói mấy câu rồi tiễn những người đó đi. Văn Chính Đông nhìn bóng dáng của Thiệu Duật Thần mà có chút ngỡ ngàng, rốt cuộc là làm sai ở chỗ nào, trong lúc nhất thời tất cả trật tự đều rối loạn, thật là Uông Ninh Hi? Sao cô lại có thể biết người liên lạc của anh ta, hết thảy đều rơi vào một vòng lẩn quẩn.
Thiệu Duật Thần mở túi ra, lục lọi qua loa đồ đạc bên trong, không có gì khác thường, bên trong thiếu cái gì, e rằng chỉ có thể chờ Thiệu Duật Văn tỉnh lại mới biết được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...