Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát




Có vài sinh viên được phân đến công ty của Vương Thiến Thiến, trong đó có một người do cô hướng dẫn để thực tập nghiệp vụ. Cô gái kia cả ngày theo sát bên cạnh Vương ThiếnThiến, cung kính lễ phép kêu cô là “Sư phụ”, dáng vẻ rất hiểu chuyện, vừa nhìn đã biết là một cô gái rất lanh lợi. Nghe nói là con gái của người phụ trách công ty đối tác nào đó, cho nên phân đến công ty của Vương Thiến Thiến muốn do chính cô dẫn theo thực tập.

Cô nàng tới ngày đầu tiên, Vương Thiến Thiến không thể nhớ được tên cô ấy. Ngày hôm sau, cô nàng tới hơi muộn, sau khi đến công ty mang vẻ mặt áy náy theo sát Vương Thiến Thiến nói: “Xin lỗi, sư phụ, em đến muộn, ngày mai em cam đoan sẽ không đến muộn nữa.”

Vương Thiến Thiến khẽ gật đầu, định gọi tên của cô ấy, lại phát hiện, ngay cả tên cũng không nhớ được, cô mở miệng hỏi: “À….”

Cô gái vội tiếp lời, “Trịnh Triết.”

“Ừ, Trịnh Triết, thực tập mà thôi, em không cần dựa theo thời gian làm việc của bọn chị để gò ép bản thân.”

Trịnh Triết vội nói: “Như vậy sao được, cha em nói có thể đi theo chị thực tập là cơ hội ngàn năm có một, tuyệt đối không được lãng phí thời gian.”

Vương Thiến Thiến nghe xong, cười nói: “Lời này của tổng giám đốc Trịnh thật nghiêm trọng, chị nào có lợi hại như vậy.”

Trịnh Triết cũng cười nói: “Dù sao em cũng phải chăm chỉ theo chị học tập.”

“Đây là tài liệu của cuộc họp chiều nay, em xem trước một chút, có chỗ nào không hiểu thì hỏi lại chị.” Vương Thiến Thiến đưa cho cô một tập tài liệu, sau đó bắt đầu bận rộn công việc.

Sau khi Trịnh Triết đến đây, hai người dùng chung một văn phòng, tính cách của Trịnh Triết rất cởi mở, rất thích nói chuyện, lại rất biết nhìn ánh mắt của người khác, lúc cô ấy nói chuyện với Vương Thiến Thiến, luôn có thể dựa vào những biểu cảm nhỏ nhặt của Vương Thiến Thiến để đoán biết độ hứng thú của Vương Thiến Thiến đối với đề tài này, phần lớn có thể đoán đúng tám chín phần. Điểm ấy, ngay cả Vương Thiến Thiến cũng vô cùng tán thưởng.

Có một ngày sau khi nghỉ trưa xong, Trịnh Triết vừa vào văn phòng, thấy Vương Thiến Thiến đang ngồi ngẩn người nhìn tách cà phê. Cô ấy không nói chuyện, im lặng trở về ngồi vào vị trí của mình, tùy tay mở một ít tài liệu ra xem. Qua vài phút, thấy Vương Thiến Thiến vẫn còn đang ngẩn người nhìn tách cà phê, cô ấy nghĩ một chút, nói: “Sư phụ……. Cà phê nguội rồi……”

Lúc này Vương Thiến Thiến mới phục hồi tinh thần lại, “À, không sao.” Nói xong nâng tách lên ra vẻ muốn uống.

“Chờ một chút!” Trịnh Triết cắt ngang cô, “Lông mi dính trên mặt, cẩn thận đừng để rơi vào tách.”


“Sao? Bên nào?” Vương Thiến Thiến nói xong sờ lên mặt.

Trịnh Triết không nói cho cô, mà đứng dậy đi đến bên cạnh cô, đưa tay giúp cô lấy xuống, “Sư phụ, lông mi của chị thật dài, giống như búp bê.”

Vương Thiến Thiến xấu hổ khẽ cười, bị một cô nhóc như vậy sờ mặt, cô đột nhiên có chút dè dặt.

Sau khi tan sở, Trịnh Triết vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Sư phụ, nghe nói đối diện vừa mở một nhà hàng món Tứ Xuyên, chúng ta đi thử một chút không? Chị dẫn em theo nửa tháng, em cũng chưa mời chị ăn cơm lần nào, hôm nay được không?”

Vương Thiến Thiến thấy vẻ mặt tràn đầy hào hứng của cô ấy, cũng không tiện từ chối, chỉ nói: “Vừa khéo hôm nay chị không bận gì, đi thử cũng tốt, nhưng mà, bữa này chị mời.” Để cho học trò mời ăn cơm, Vương Thiến Thiến thật đúng là cảm thấy không được tự nhiên.

Trịnh Triết còn muốn giành với Vương Thiến Thiến, Vương Thiến Thiến nói tiếp: “Nếu như em cứ muốn mời, vậy bằng không hôm khác đi.” Con nít dù sao cũng là con nít, chỉ bị cô uy hiếp một câu nhẹ nhàng như vậy, đã buông tay đầu hàng.

“Vậy được rồi.” Trịnh Triết kéo cánh tay của Vương Thiến Thiến, “Em sẽ không khách sáo với sư phụ.”

Vương Thiến Thiến liếc mắt nhìn cánh tay bị kéo, cũng không nói gì, cứ để mặc cho Trịnh Triết kéo mình như vậy, vốn những động tác như vậy giữa con gái với nhau thật bình thường , nếu mình có phản ứng quá khích gì ngược lại lại có vẻ không được bình thường. Bị Trịnh Triết kéo tay như thế suốt một đường, Vương Thiến Thiến cứng nhắc đi vào nhà hàng món Tứ Xuyên đối diện công ty kia, sau khi ngồi xuống, cuối cùng cô mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Lúc ăn cơm, Vương Thiến Thiến lại nghe Trịnh Triết nói về những chuyện thú vị trong trường, sau đó Trịnh Triết thỉnh thoảng hỏi cô vài câu về những chuyện lúc cô còn đi học, một bữa cơm ăn đến tâm tình hai người đều vui vẻ. Vương Thiến Thiến đã rất lâu không tán gẫu với ai về chuyện trước đây, máy hát vừa mở, cũng không nhịn được nói nhiều hơn một chút.

“Sư phụ………. Em vẫn luôn có một câu muốn hỏi chị, những cũng ngại hỏi, sư phụ, chị không có bạn trai sao?” Trịnh Triết thật dè dặt mà mở miệng.

“Không có.” Cô đáp thản nhiên. Lấy Trương Thiên Nhất làm lá chắn đã ngày càng yếu ớt, cuối cùng cô chịu không được nữa, cứ dứt khoát nói đã chia tay rồi, bây giờ còn đang trong giai đoạn đau buồn, dùng lý do này để từ chối đối tượng mà người khác giới thiệu cho cô.

“Vì sao?”

“Chỉ là không muốn tìm.”


Trịnh Triết không hỏi tiếp nữa, lại chuyển đề tài lên chuyện thực tập của mình, “Còn nửa tháng nửa thực tập xong rồi, cũng không biết tương lai em có thể được nhận vào hay không.”

Vương Thiến Thiến mím môi mỉm cười một chút, nói: “Nhìn không ra, em đến công ty không được mấy hôm, cảm tình đối với công ty đã sâu đậm như vậy.”

Trịnh Triết kinh ngạc một chút, lập tức nói: “Đó là tự nhiên nha, mỗi đồng nghiệp trong công ty đều hòa nhã như vậy, hơn nữa, sư phụ còn đối với em tốt như vậy, vừa nghĩ đến chuyện tương lai phải rời đi, không biết sẽ đau khổ thế nào.”

Kỳ thật nếu sau khi Trịnh Triết tốt nghiệp muốn đến công ty này của Vương Thiến Thiến cũng không phải là chuyện gì khó. Lời này tất cả mọi người đều hiểu được chỉ là nói cho có hình thức, nói hay không kết quả đều giống nhau, thế nhưng nói ra lại làm cho người ta cảm thấy được hưởng thụ. Con người thôi, luôn khó tránh rơi vào khuôn sáo cũ.

Từ sau khi đi ra khỏi quán ăn, Trịnh Triết vẫn còn cảm thán đồ ăn của chỗ này, cả chuyện ăn cơm cùng Vương Thiến Thiến vui vẻ thế nào, nụ cười luôn hiện diện trên mặt.

Hai người vẫn luôn cười nói đi dạo trong buổi đêm, gió xuân ấm áp thổi lên mặt, lúc này đây, Vương Thiến Thiến vì sợ bị kéo tay, cố gắng nới ra một ít khoảng cách.

Lúc qua đường, đột nhiên có một chiếc xe chạy nhanh tới, Trịnh Triết còn đang cúi đầu cười nói chuyện với Vương Thiến Thiến, Vương Thiến Thiến vội đưa tay ngăn trước người cô ấy, “Cẩn thận!”

Trịnh Triết dừng chân lại, nhìn chiếc xe đã đi xa, lại liếc mắt nhìn cánh tay đang chắn trước người mình, chậm chạp nói câu “cảm ơn”. Sau đó, dọc đường lời cô ấy ít lại, tiếng cười cũng trở nên rụt rè, Vương Thiến Thiến còn nghĩ là cô nàng bị chuyện vừa rồi dọa.

Nửa tháng sau, thời gian thực tập của Trịnh Triết đã hết, sau khi kết thúc ngày cuối cùng của mấy sinh viên thực tập ở bộ tài vụ, cùng nhau đi ăn lẩu. Hôm đó tất cả mọi người đều uống rất nhiều rượu, nhà của Trịnh Triết vừa khéo cùng hướng với Vương Thiến Thiến, mà Trịnh Triết lại là học trò của cô, cho nên sau khi kết thúc buổi liên hoan cô đưa Trịnh Triết về nhà.

Ở trên xe taxi, Trịnh Triết cầm lấy cánh tay của Vương Thiến Thiến, tựa vào bả vai cô ngủ suốt một đường, mãi cho đến khi xuống xe mới buông tay. Vương Thiến Thiến đưa cô ấy về đến cửa, “Trở về mau nghỉ ngơi đi.”

“Sư phụ…….” Trịnh Triết kêu cô ở phía sau.

Vương Thiến Thiến quay đầu, “Sao?”

“Sư phụ, chị có hy vọng tương lai em với chị là đồng nghiệp không?”


“Vì sao lại hỏi như vậy?”

Trịnh Triết cúi thấp đầu, do dự nói, “Sư phụ……… hình như, em thích chị……..”

Vương Thiến Thiến nghe xong vô cùng kinh ngạc, cô tự hỏi không làm ra hành động thân thiết gì, cũng không nói lời mập mờ gì với Trịnh Triết, sao lại có thể thích? Nhưng suy nghĩ lại một chút, dường như người trẻ tuổi bây giờ đối với giới tính mà nói, xem ra không quan trọng như trước đây. Nhưng mà, Vương Thiến Thiến không có cách nào đáp lại Trịnh Triết cái gì, nhưng cũng không từ chối ngay, mà lại hỏi lại: “Em thích chị cái gì?”

Trịnh Triết không suy nghĩ thêm, đã thốt ra: “Thích chị làm việc giỏi giang, con người cũng chín chắn, ở bên cạnh chị rất an tâm……”

Vương Thiến Thiến lại hỏi: “Nếu chị là một người không có chí tiến thủ, cả ngày chỉ biết sống phóng túng lại ấu trĩ đến buồn cười, em còn có thể thích không? ”

“…………”

Vương Thiến Thiến khẽ cười: “Em thích chính là chị của hiện tại.”

Trịnh Triết ngẩn ra, khẽ lắc đầu nói: “Em không rõ……..”

Vương Thiến Thiến đi qua vỗ vỗ bả vai của Trịnh Triết, “Mau vào nhà đi.” Sau đó xoay người không quay đầu lại nữa. Khoảnh khắc kia, suy nghĩ trong lòng cô chính là : Hướng Nghiên cũng là thích mình của khi đó.

.

.

.

Một trận mưa đi qua, hoa đinh hương của cả thành phố đều nở. Đi giữa buổi sáng tràn đầy hương hoa như vậy, nhìn thấy những đóa hoa hồng nhạt bên cạnh, Vương Thiến Thiến lại không thể tránh được mà nhớ đến Hướng Nghiên. Hướng Nghiên hẳn là đã từng có một tình yêu tốt đẹp, lại bị chính tay Vương Thiến Thiến làm hỏng. Nhưng mà, dù sao có thể nghe được tin tốt của Hướng Nghiên từ chỗ Triệu Đình, cô ít nhiều cũng cảm thấy được an ủi.

Cô thường suy nghĩ, nếu lúc trước không kiên quyết chia tay, hai người bọn cô, lại sẽ trở nên như thế nào? Hướng Nghiên sẽ vì cô vứt bỏ đi tương lai tốt đẹp, sau đó có lẽ hai người giống như rất nhiều cặp tình nhân bình thường khác, bận rộn vì cuộc sống, cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, vì mấy nghìn tệ đáng thương mỗi tháng kia, vì chi phí trong nhà, vì……. khó mà tưởng tượng được, những ngày như vậy, có thể vì tình yêu chân chính, mà vượt qua hay không. Nói như vậy, có lẽ Hướng Nghiên sẽ không oán trách cô, nhưng chính cô sẽ bị áy náy đè nén, có lẽ kết quả cũng sẽ giống nhau mà thôi.

Đây là một buổi sáng cuối tuần, Vương Thiến Thiến hẹn Lí Nam cùng quay về trường thăm Tống Nhiên. Hai người tụ tập ở cổng trường, Vương Thiến Thiến nhìn Lí Nam, không ngừng tán thưởng cậu ấy hồi phục tốt, “Nếu cậu không nói, chắc chắn không ai nhìn ra được cậu từng sinh con.”

“Thật sao? Nhưng tớ cảm thấy, cái eo này của tớ vẫn to hơn trước kia không ít.”


“Đương nhiên không thể lập tức trở lại được như trước kia rồi, cậu như thế này đã hồi phục lại tốt hơn so với nhiều người khác lắm rồi.”

Hai người vô cùng ăn ý không ngồi xe buýt, mà đi dọc theo con đường đầy bóng râm về phía văn phòng. Con người sau khi đã ra xã hội làm việc, luôn vô thức mà nhớ về thời gian đến trường, bởi vì những người quen biết sau này không được thuần khiết như những người bạn thời đi học. Mà sau khi làm việc gặp phải đủ thứ áp lực, càng dễ khiến cho người ta nhớ lại những ngày tháng hồn nhiên tươi đẹp kia.

Hương thơm của hoa đinh hương hòa lẫn với mùi cỏ xanh thơm ngát tràn đến, Vương Thiến Thiến hít sâu vài cái, dần dần, bước chân trì hoãn. Theo thói quen, ngón cái lại vuốt ve chiếc nhẫn. Cô và Hướng Nghiên, cũng đã gần ba năm không gặp.

Lời nói của Lí Nam, cắt ngang suy nghĩ mông lung của cô, “Nghe chồng tớ nói, công ty bất động sản Áo Duy mở chi nhánh ở thành phố H, phải có bộ phận tài vụ mới, định lấy người ở doanh nghiệp nhà nước, cậu có hứng thú thử không?”

“Thật hay giả? Sao tớ chưa từng nghe nói đến?” Công ty bất động sản Áo Duy mở chi nhánh ở thành phố này cô cũng biết, nhưng tài vụ thông báo tuyển dụng bên ngoài có phần làm cho người ta hơi bất ngờ.

“Chuyện này là tin tức lưu truyền nội bộ, không có thông báo tuyển dụng bên ngoài, tớ cũng muốn đi, nhưng mà điều kiện người ta xét duyệt rất nghiêm ngặt. Cậu đi thử xem đi, tớ cảm thấy được đó là một cơ hội tốt.”

“Tớ không biết là mình được hay không, nói tới lại xấu hổ, công việc cũng đã được an bài tốt từ trước, tớ lớn như vậy còn chưa tự mình đi ứng tuyển lần nào.”

“Cậu cứ đi thử xem sao, cho dù thất bại cũng sẽ không bị gì.” Thứ cơ hội tốt như thế này không phải thường xuyên có, Lí Nam đi không được, cho nên hy vọng Vương Thiến Thiến có thể đi, bạn bè thật sự, luôn hy vọng mọi người bên cạnh được tốt hơn, mà không phải giẫm lên một cái khi người khác lâm vào hoạn nạn.

Ở doanh nghiệp nhà nước, thông thường đều là nam dễ lên chức hơn nữ, cho dù Vương trưởng khoa không ngừng trải đường cho Vương Thiến Thiến, nhưng dường như đi đến hôm nay cũng khó lòng mà lên trên được nữa.

Có hôm cô chat QQ với Nguyệt Lượng, nói đến công việc của nhau, cô nói đùa: “Lúc ban đầu tớ vào tập đoàn nói là nam thì tốt rồi.”

Nguyệt Lượng tỏ vẻ đồng ý, cậu ấy nói: “Nếu bọn họ không tin cậu là nam, cậu cởi ngay quần áo ra cho bọn họ xem.”

Vương Thiến Thiến cúi đầu nhìn trước ngực, trên màn hình gõ một hàng dấu chấm lửng. Rõ ràng đã đỡ hơn nhiều so với lúc trước rồi mà……….

Mặc dù cô muốn được làm quản lí, nhưng mà cấp bậc hành chính lại chậm chạp không theo kịp, chỉ có thể dựa vào tuổi nghề lâu một chút mới có thể lên phó khoa. Cho nên chuyện mà Lí Nam nói kia, cô cũng có chút nóng lòng muốn thử xem sao.

Tác giả: 0.0 tôi cũng có chút nhớ nhung học tỷ…….

Vạn: sao mấy chương cuối lại dài như vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui