Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Dư Niên đột nhiên bị Tạ Du ôm vào lòng, mất mấy giây mới phản ứng được.

Đau đầu? Bị bệnh?

Sau khi Tạ Du thấy Dư Niên thì cả người dường như mất hết sức lực, mềm nhũn dựa vào người cậu.

Dư Niên cách Tạ Du rất gần, có thể nghe được hô hấp rối loạn của hắn. Cậu lo lắng, tìm chìa khóa mở cửa, không thèm đổi giày dìu luôn hắn vào nhà ngồi lên salon. Cậu khuỵu gối trước mặt Tạ Du, ngẩng đầu nhìn hắn, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt Tạ Du tái nhợt, quầng thâm dưới mắt rất đậm, trong mắt đầy tia máu, giống như đã rất lâu không ngủ được. Đầu tiên cậu chạm vào tay Tạ Du, thấy tay hắn lạnh như vừa mới ngâm trong nước đá vậy.

Tạ Du đăm đăm nhìn Dư Niên, khàn giọng nói, “Đầu tôi đau quá.”

Âm cuối rất nhẹ, nhưng lại giống như lưỡi dao sắc cứa vào tim Dư Niên—— Đau cỡ nào mới khiến Tạ Du để lộ vẻ yếu đuối trước mặt mình?

Dư Niên đứng dậy chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn, cởi áo khoác giúp hắn ra, trùm một cái chăn bông xanh nhạt lên người hắn, hỏi, “Anh đã đợi ở cửa bao lâu rồi? Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?”

“Cậu bận.”

Vì vậy nên mới không muốn quấy rầy tôi sao?

Dư Niên không nói gì, chỉ phòng bếp, “Anh chờ tôi một chút. Nhà tôi không có nước nóng, tôi vào phòng bếp đun một ít, được không?”

Chờ Tạ Du gật đầu, Dư Niên mới quay người đi vào phòng bếp.

Vừa mới đun nước, điện thoại liền rung.

Liếc mắt thấy tên người gọi —— Khúc Tiêu Nhiên?

Dư Niên ấn nút nghe, còn chưa kịp nói đã nghe thấy Khúc Tiêu Nhiên vội vã hỏi, “Ừm... Dư Niên, cậu có thấy Tạ Du không? Nếu không có thì coi như tôi không hỏi —— “

“Anh ấy đang ở nhà tôi.”

“Hả? Nhà cậu?” Khúc Tiêu Nhiên sững sờ vài giây, nghe âm thanh giống như hắn nói “Tìm được rồi” với người bên cạnh, rồi lại hỏi cậu, “Cậu ấy thật sự ở nhà cậu?”

Dư Niên nhìn xuyên qua cửa kính phòng bếp, thấy Tạ Du nhắm mắt không nhúc nhích, đắp chăn bông ngồi trên salon trong phòng khách.

Cậu đè thấp giọng, ” Ừ, thật sự đang ở nhà tôi. Anh ấy nói anh ấy đau đầu, tinh thần cũng không tốt, là bị bệnh hả?”

Hình như Khúc Tiêu Nhiên đi sang một chỗ yên tĩnh, “Ở chỗ cậu thì tốt rồi. Vừa nãy không tìm thấy người, tôi sợ thót cả tim!”

Hắn thở dài, tiếp tục nói, “Đúng là Tạ Du bị bệnh, bệnh cũ, là chứng đau nửa đầu. Mấy buổi tối gần đây cậu ấy không ngủ được, cũng sắp thành gấu trúc rồi. Cậu ấy thường xuyên cáu kỉnh nhưng cũng không mắng chửi ai, chỉ trưng ra cái mặt lạnh, dọa thư ký cậu ấy sợ gần chết.”

Thường xuyên cáu kỉnh? Dư Niên nghi ngờ, nhớ tới quầng thâm dưới mắt Tạ Du, cậu nhẹ giọng hỏi, “Là vì chuyện của Đinh Triệu Tiên?”

“Vờ lờ, ngay cả cái này cậu ấy cũng nói cho cậu?” Khúc Tiêu Nhiên kinh ngạc, cũng không nói rõ, “Cũng không khác mấy, dù sao khoảng thời gian này cậu ấy rất mệt, bị stress rất nặng, đầu óc căng thẳng, nhức đầu cả đêm không ngủ được, lại còn không dám uống thuốc, con mẹ nó toàn chuyện xui!”

Dư Niên nhạy bén bắt được trọng điểm, “Tại sao anh ấy không dám uống thuốc?”

Khúc Tiêu Nhiên không kìm nén được, giận dữ nói, “Nói tới đây bố lại tức! Còn không phải vì lão già Đinh Triệu Tiên kia sao! Mấy năm trước Tạ Du cũng bị bệnh này nhưng thầy thuốc gia đình lại bị Đinh Triệu Tiên mua chuộc, đổi thuốc khác cho cậu ấy uống! May mà hôm đó cậu ấy vô tình làm đổ ly, bản thân cũng cẩn trọng nên phát hiện thuốc không giống. Cậu ấy bí mật cầm thuốc đi tra, quả nhiên, uống riêng từng loại thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như uống chung với nhau, không chừng mấy ngày sau nhồi máu cơ tim chết luôn!”

Dư Niên nắm chặt điện thoại.


Khúc Tiêu Nhiên bực tức nói, “Thủ đoạn của Đinh Triệu Tiên thật dơ bẩn, là tôi thì cũng sẽ có bóng ma trong lòng thôi. Thà bệnh chết tôi cũng không dám uống thuốc bừa!”

Im lặng vài giây, nước đã đun xong, giọng Dư Niên chát chúa, ” Ừ, vậy tôi đi xem anh ấy thế nào, nói chuyện sau nhé.”

“Được, vậy...”Khúc Tiêu Nhiên hơi xấu hổ, nhưng vẫn mặt dày, “Làm phiền cậu chăm sóc cậu ấy giùm tôi.”

” Được, anh yên tâm.”

Đi tới gần ghế salon, tư thế Tạ Du không đổi, vẫn ngồi như hồi nãy. Sắc mặt hắn lạnh lẽo không có bất kỳ biểu tình nào, giống như là một thói quen bảo vệ bản thân không để bất kỳ ai nhìn ra mình đang bị cơn đau đầu hành hạ dữ dội.

Tạ Du nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra lẳng lặng nhìn Dư Niên.

Dư Niên không có cầm thuốc, chỉ khuyên Tạ Du uống mấy ngụm nước ấm. Tuy nhiên lúc cậu quay người định để cái ly rỗng sang một bên thì chợt phát hiện, không biết từ lúc nào Tạ Du đã lặng lẽ níu vạt áo cậu.

Dư Niên không nói được cảm giác trong lòng rốt cuộc là gì. Chỉ một lực nhỏ như vậy nhưng lại khiến cậu không cử động được. Tiện tay đặt cái cốc rỗng xuống, Dư Niên cầm tay Tạ Du, ngồi xuống ghế, để đầu hắn gối lên đùi mình.

Dư Niên đặt năm ngón tay lên đầu Tạ Du, hắn theo phản xạ hơi co người lại, cậu thấy vậy bèn nhẹ tay hơn. Dư Niên nhỏ giọng chậm rãi trấn an, “Hồi trước bà ngoại tôi cũng hay bị nhức đầu nên tôi đã đi học phương pháp mát-xa, không biết có tác dụng không.” Cậu thấy Tạ Du đang nhìn mình, cười nói, “Anh nhắm mắt lại nhé?”

Tạ Du nghe lời nhắm mắt.

Ngón tay Dư Niên mạnh hơn một chút, cậu vẫn luôn chú ý nét mặt của Tạ Du. Từng phút trôi qua, đôi mày hơi nhăn của Tạ Du dần thả lỏng, hô hấp cũng chậm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Mười mấy phút sau Dư Niên mới ngừng tay. Cậu cầm lấy điện thoại, đầu tiên chỉnh sang chế độ im lặng, sau đó mới gửi một tin nhắn cho Khúc Tiêu Nhiên, “Anh ấy ngủ rồi.”

Khúc Tiêu Nhiên ngay lập tức gửi sang một tin, “Cảm ơn trời đất cảm ơn cậu! Trước đó tôi vẫn luôn lo nếu cậu ấy vẫn không ngủ được thì lỡ không ai để ý rồi cậu ấy có đột ngột chết luôn không! Cuối cùng cậu ấy cũng ngủ rồi!”

Không tới hai giây, tin nhắn thứ hai lại tới, “Nhưng mà cậu ấy lại chịu uống thuốc giảm đau và thuốc ngủ hả?”

“Anh ấy không uống thuốc.” Dư Niên phân tâm nhìn Tạ Du, đảm bảo hắn vẫn đang ngủ, mới tiếp tục bấm điện thoại, “Vì sao anh ấy bị chứng đau nửa đầu vậy?”

Lần này phải mất một lúc tin nhắn của Khúc Tiêu Nhiên mới tới.

“Chứng bệnh này của cậu ấy đã được mấy năm rồi. Lúc ba cậu ấy qua đời, mẹ cậu ấy khóc đến mức ngất xỉu, nhưng cậu ấy lại không thể ngất theo mẹ, ngay cả hơi suy sụp một chút cũng không được. Cậu ấy phải kiên cường chống đỡ, đứng vững hơn bất kỳ người nào. Nếu không chỉ vài giây sau hai mẹ con cậu ấy sẽ bị mấy con kền kền kia ăn sạch không còn mảnh vụn.

Lúc đó tôi không nhìn thấy Tạ Du hơn một tháng. Lần cuối tôi gặp cậu ấy, cậu ấy đã gầy mất một vòng. Khi đó cậu ấy chỉ mới thành niên thôi, nhưng sẽ không có ai vì tuổi cậu ấy còn nhỏ mà nhường cậu ấy. Cậu ấy muốn bảo vệ mẹ thì phải tiếp quản công ty ba để lại. Hằng ngày phải xử lý một đống chuyện, bày mưu tính kế mọi lúc mọi nơi. Một ngày chỉ ngủ hơn ba giờ, stress nặng đến mức ăn không vào còn bị ói mửa. Chứng đau nửa đầu này là có từ lúc đó.”

Trong lòng liên tục niệm đi niệm lại tin nhắn Khúc Tiêu Nhiên gửi tới, Dư Niên bỏ điện thoại xuống cúi đầu nhìn Tạ Du, dựa vào ghế salon ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Thi Nhu vừa thấy Dư Niên liền kinh ngạc nói, “Niên Niên, vì sao sắc mặt em kém vậy? Không ngủ được hả?”

Dư Niên xoay cái cổ đau nhức vài cái, cười nói, “Cũng được, em ngủ hơi nông. Đúng rồi, thầy Tả Minh tới chưa?”

Thi Nhu giơ tay lên miệng “Suỵt” một cái, nhỏ giọng nói, “Người sản xuất đã đến rồi, còn sớm hơn em nửa giờ. Niên Niên, em lại đi cãi nhau với thầy ấy nữa à?”

Dư Niên: “Em và anh ấy không cãi nhau. Chẳng qua mỗi người tụi em đều giữ vững lập trường của mình, ai cũng không phục ai mà thôi.”

“Đây còn không phải là cãi nhau sao, ” Thi Nhu lần lượt đếm, “Chiều hôm nay tất cả các ca khúc đã thu xong hết rồi. Ảnh bìa và cả bao bì cũng đã làm xong hết rồi, chỉ còn mỗi MV thôi. Ừm, chờ hai người cãi nhau xong là chúng ta có thể khai máy được rồi, đúng không?”

Thi Nhu vẫn không yên tâm, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Niên Niên, nếu không thì em nghe theo thầy Tả Minh đi? Mỗi lần thầy Tả Minh đen mặt nhìn dữ tợn quá, hơn nữa thầy ấy cũng là người xuất sắc trong nghề, chắc hẳn rất ghét người khác phản đối cách làm của mình.”


“Không sao đâu, ” Dư Niên kéo dây mũ của áo sweatshirt trắng, tự tin mỉm cười, “Tin em, nhất định hôm nay có thể quyết định.”

Nghe tiếng động ở cửa, Tả Minh tháo tai nghe, ngẩng đầu nhìn Dư Niên đang đẩy cửa tiến vào, “Tới rồi?”

” Thầy Tả, chào buổi sáng.” Dư Niên đi vào phòng nghỉ, ngồi xuống đệm, còn chưa mở miệng, Tả Minh đã liếc mắt, hỏi, “Chân cậu sao vậy?”

Dư Niên không nghĩ rằng chi tiết nhỏ như vậy Tả Minh cũng nhìn ra. Cậu mỉm cười giải thích, “Không có gì, tối hôm qua ngủ sai tư thế nên lúc đi có hơi khó khăn, tí nữa sẽ bình thường lại.”

Thật ra cậu ngồi trên ghế salon ngủ, để Tạ Du gối đầu lên đùi mình cả đêm. Nhưng việc gì cũng có giá của nó, Tạ Du ngủ rất sâu.

Dư Niên bắt đầu thả hồn theo gió —— cậu ra khỏi nhà rất sớm. Vì thấy Tạ Du ngủ say nên cậu không đánh thức hắn. Cậu có để lại giấy notes, chắc Tạ Du sẽ biết cậu làm cho hắn một chút cháo để trong nồi nhỏ chứ? Bây giờ cũng tám giờ rồi, không biết Tạ Du đã dậy chưa…

” Ừ.” Tả Minh bốn mươi tuổi, là người đứng đầu giới sản xuất, được Mạnh Viễn dựa vào quan hệ bạn bè tự mình đi mời hắn hợp tác. Ấn đường của hắn có nếp nhăn rất đậm, nhìn qua đã biết khó ở rồi, giọng nói cũng không rõ ràng, “Tôi cho là hôm qua chúng ta đã thống nhất với nhau.”

Dư Niên ngồi thẳng, không sợ khí thế lãnh khốc của Tả Minh, “Không có, thầy Tả, tôi vẫn kiên trì muốn dùng hệ màu trắng đen cho MV “Tươi Đẹp”.”

Tả Minh cau mày, rõ ràng không vui, “Vì sao cậu cứng đầu vậy? Vấn đề này cậu cãi với tôi gần một tuần rồi đó!”

Dư Niên cười nói, “Chắc là... tôi hơi bướng bỉnh?”

Bỏ tai nghe xuống, Tả Minh ngã phịch xuống ghế, bóp mi tâm, giống như không chịu nổi sự phiền phức này, “Không được, toàn bộ đều trắng đen không phù hợp với thẩm mỹ của tôi, ” rốt cuộc hắn phải nhượng bộ, “Một nửa.”

Dư Niên hớn hở, “Được!”

Thấy vẻ mặt của cậu, Tả Minh ngẩn ra, bỗng phản ứng lại, cười mắng, “Thằng nhóc nhà cậu, đây là kế hoạch của cậu à?”

“Đúng vậy, ” Dư Niên cười híp mắt gật đầu, xích lại gần thương lượng, “Thật ra thì, một nửa cũng không ổn lắm. Thầy Tả này, bài hát dài bốn phút ba mươi lăm giây đúng không? Không bằng ba phút ba giây trước chúng ta dùng màu trắng đen, còn một phút ba mươi hai giây sau chúng ta dùng phương án B màu sắc rực rỡ? Anh thấy có được không?”

“Chờ chút,” Tả Minh cũng không giận, mỉm cười, “Tôi có thể nói không ư? Nếu như tôi từ chối, có phải cậu lại chân trước chân sau bám theo làm phiền tôi cả tuần không?”

Hắn thấy Dư Niên chỉ cười không nói, ngón tay gõ đầu gối, “Được rồi, bài hát cậu viết, album của cậu, nếu như cậu kiên trì như vậy thì tôi sẽ thử, tác thành cho sự “hơi” bướng bỉnh của cậu.”

“Cảm ơn thầy Tả!”

“Đừng có cảm ơn tôi trước. Nếu như hiệu quả không tốt thì đến lúc đó cậu nhớ ngăn Mạnh Viễn lại cho tôi, chuyện này tôi không gánh nổi đâu!”

Dư Niên gật đầu, “Được!”

Buổi chiều cũng thu âm xong ca khúc cuối cùng, Dư Niên tháo tai nghe, nghiêm túc nói cảm ơn với nhân viên làm việc. Đi ra phòng kính, Dư Niên bình thản đợi một lúc. Tả Minh vừa nghe xong âm thanh mới được thu lại, không ngẩng đầu, “Trạng thái lúc nãy rất tốt. Cậu mau về nghỉ ngơi đi. Bắt đầu từ ngày mai sẽ quay MV, tranh thủ thời gian.”

” Vâng, cảm ơn thầy.”

Đồ ăn ngoài đã giao đến, Thi Nhu đang đợi cậu, Dư Niên tách đũa tre dùng một lần, thấy Thi Nhu muốn nói lại thôi, cười, “Chị Nhu Nhu, hôm nay lại có tin gì vậy?”

Thi Nhu chỉ chờ mỗi câu này, nghe Dư Niên hỏi, vội vàng nói, “Có có có! Suy đoán hồi trước của Mạnh ca không sai, cái người tên Diêu Dương viết giùm Lý Duẫn hắt nước bẩn lên người Tiết Nhã Lâm rồi!”

Lục lại ký ức về tên đối thủ, Dư Niên nhớ ra Tiết Nhã Lâm là người tham gia “Thiên lại” với cậu, Hạ Minh Hi và Lâm Tưởng. Kết thúc show cô đứng hạng hai, mà ấn tượng của cậu với cô là cô rất ít nói, hát hay, khó gần, sức bật rất mạnh.


“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không lâu sau khi “Thiên Lại” kết thúc thì Tiết Nhã Lâm ra một bài bài hát đơn, là bài hát tự viết. Mà mấy ngày trước Diêu Dương có ám chỉ không chừng ca sĩ mới nổi gần đây PR thiết lập tính cách tài hoa có người viết giùm thì sao? Tất nhiên sẽ người chĩa súng vào ngay Tiết Nhã Lâm, nói rất có thể bài hát của Tiết Nhã Lâm không phải do cô ấy tự viết mà chỉ kí tên lên thôi. Diêu Dương còn chạy đi khen dưới weibo đó nữa.”

“Sợ nhất chính là ‘Rất có thể’.”

Thi Nhu gật đầu, “Đúng vậy, không nói đúng sự thật, chỉ toàn há miệng bịa chuyện. Tiết Nhã Lâm tức muốn khóc, nhưng thật sự có không ít người tin vào ‘Rất có thể’ đó, rảnh rỗi không có gì làm bèn tới châm chọc dưới weibo cô ấy.” Cô cầm đũa đâm cơm, buồn buồn, “Chỉ hy vọng chuyện này đừng dính vào chúng ta, nếu không antifans lại bắt đầu nhảy nhót ăn mừng.”

Dư Niên an ủi cô, “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đau.”

Đề tài #Tiết_Nhã_Lâm_nhờ_người_viết_giùm treo trên bảng hot search hai ngày, cuối cùng công ty phải đứng ra thanh minh, nói rằng bài hát do Tiết Nhã Lâm tự mình sáng tác, không có thứ gì gọi là ‘nhờ người viết giùm’, đối với sự vu khống lần này, bọn họ đã nhờ cậy pháp luật tham gia.

Lúc ấy Dư Niên đang tham gia hoạt động của Florence, có rất nhiều fans tới hiện trường, Dư Niên ký tên lên hộp quà phiên bản giới hạn, giao lại cho MC bắt đầu bốc thăm.

Cậu đi xuống sân khấu chờ kết quả bốc thăm, Thi Nhu đứng sau cậu, nhỏ giọng nói, “Niên Niên, chiều gió không đúng.”

Trên mặt Dư Niên vẫn mang ý cười, tầm mắt rơi trên màn hình lớn ở sân khấu, nhỏ giọng hỏi, “Thế nào?”

“Trên diễn đàn cà chua bỗng xuất hiện một bài liên quan tới em, trong vòng nửa giờ có rất nhiều người quan tâm. Chị đã liên lạc Mạnh ca, nhưng anh ấy chưa phản hồi.”

Lúc này, MC nói, “Xin mời phát ngôn viên mỹ phẩm Florence của chúng ta, Dư Niên, lên sân khấu, tặng quà cho người may mắn trúng giải!”

Dư Niên chỉnh lại áo khoác bạc màu, lên sân khấu lại.

Ba người trúng giải lần lượt là hai cô gái trẻ tuổi, còn có một cậu trai đeo kính. MC trêu, “Anh đẹp trai này, hôm nay anh đi mua mỹ phẩm cho bạn gái hả?”

Cậu trai đeo kính phóng khoáng nhận micro, trả lời, “Không phải, tôi không có bạn gái, là cẩu độc thân. Tôi đại diện sáu người phòng chúng tôi, cố ý tới đây xem Dư Niên, không nghĩ rằng tôi may mắn trúng thưởng.”

MC tiếp tục hỏi, “Đại diện sáu người phòng cậu? Trong này còn có ý gì khác không?”

“Có, chính là crush của mỗi người trong phòng đều thích Dư Niên, bọn tôi không phục, bàn bạc với nhau rồi quyết định để tôi đi thăm dò tình địch.”

Cả trường quay cười lớn, MC: “Vậy sau khi cậu thấy người thật thì có cảm nghĩ gì không?”

Nam sinh đẩy gọng kính đen, “Hình như tôi thành fan ảnh rồi.”

Cả trường quay lại cười lớn.

Dư Niên cầm micro lên, cũng cười, “Làm phiền cậu phải tới đây một chuyên rồi.”

Hoạt động vừa kết thúc, #Đại_diện_phòng_đến_xem_Dư_Niên lên hot search, trong đề tài, tất cả đều là “Ha ha ha” và các loại stickers, cũng óc không ít fans bình luận các kiểu, “Thăm dò tình địch rồi bị nghiệp quật trở thành fans là cái quần què gì vậy?” “Niên Niên, xin cậu đừng tỏa ra mị lực nữa!”.

Cùng lúc đó, Dư Niên cũng nhìn thấy cái bài đăng Thi Nhu đã nói.

Vừa mới tham dự hoạt động xong nên Dư Niên mặc ít đồ, Thi Nhu đưa túi chườm nhiệt cho cậu ôm, nói, “Bài vừa đăng không lâu nhưng do chuyện Diêu Dương viết giùm Lý Duẫn và cả chuyện của Tiết Nhã Lâm nên vẫn luôn duy trì nhiệt độ.”

Dư Niên ôm túi chườm nhiệt, mở bài post ra đọc.

“Chỉ là người qua đường hóng drama, mấy ngày trước thầy Diêu có ám chỉ ở weibo, nói những ca sĩ xây dựng hình tượng tài năng tự sáng tác gần đây con mẹ nó là nhờ người viết giùm. Đệt! Kẻ hèn này trong lúc rảnh rỗi bèn kỹ càng vạch lá tìm sâu, không nghĩ rằng vạch lá bắt được con sâu to. Thật ra thì mọi việc cũng rất rõ ràng, chỉ là mọi người vẫn không liên tưởng được hai người đó với nhau thôi. Tui cũng không vòng vo nữa, nói thẳng là Dư Niên, Tư Ninh.”

“—— chủ thớt có nói thật không vậy? Nếu không thì cũng đừng có nói nhảm! Hay chỉ là ké fame giống như mấy người khác thôi!

“—— ủng hộ chủ thớt, loại người cướp đi công sức của người khác này phải lần lượt đi ra quỳ xuống nói xin lỗi!”

“—— thấy chủ thớt nói như vậy giống như thật sự có trò vui! Lót dép hóng!”

“Mọi người đều biết, người tên Tư Ninh này mỗi lần tung ra bài mới thì đều là cực phẩm của cực phẩm. Nhưng hắn vẫn luôn thần bí giúp Úc Thanh viết mười mấy bài hát, mỗi một bài đều cực kỳ nổi tiếng. Có thể nói nếu không có Tư Ninh, Úc Thanh cũng sẽ không có ngày hôm nay. Còn có tin đồn là ca khúc chủ đề phim điện ảnh của Từ Hướng Lan được Tư Ninh chấp bút, là do Úc Thanh hát.


Bây giờ tới vấn đề chính, có ai trong chúng ta biết mặt của Tư Ninh không? Không ai biết cũng chẳng ai hay. Mà chúng ta đều biết, Úc Thanh và Dư Niên là chị em họ. Bỗng nhiên tui nổi lên nghi ngờ, bèn đi tra lại sơ yếu lí lịch của Dư Niên, cậu ta tốt nghiệp đại học Ninh thành, là trường nổi tiếng đó, nhưng cậu ta học khoa lịch sử, chẳng có chút dính dáng gì với giới giải trí cả.

Tui lại nghiên cứu ca khúc của cậu ta, bao gồm cả ca khúc cậu ta sáng tác trong “Thiên Lại” với cả bài gọi là ‘ngẫu hứng sáng tác tại hiện trường “Thật Không Dám Giấu”‘ kia, tôi đã phát hiện, bên trong thật sự có mờ ám.

[ ảnh ][ ảnh ][ ảnh ]

“Hai tấm trước là là tôi phân tích thói quen sáng tác của Tư Ninh, bao gồm thói quen dùng từ, nhịp điệu, tiết tấu thường dùng, bla bla. Còn tấm sau là hai bài hát của Dư Niên, tôi cũng tiến hành phân tích giống vậy. Kết quả khiến cho người ta thiệt là kinh hỉ!”

“—— ngửi thấy mùi drama! Lại vạch trần hình tượng tự sáng tác nhưng thực tế là nhờ người viết giùm! Quả nhiên thầy Diêu biết nội tình!”

“——giới giải trí là một vũng nước đục, hơn nữa Tư Ninh lại không bao giờ lộ mặt, hay là bị chị em họ khống chế rồi? Dm, Dư Niên thì thong thả xây dựng hình tượng ca sĩ tài năng tự sáng tác nhạc, trong khi Tư Ninh khổ sở viết ca khúc cho cậu ta ở đằng sau, khôn quá ha!”

“—— cái này là bị búa vả chứ không phải bị tay vả mặt nữa rồi! Fans Dư Niên đau mặt hônnn? Còn đi PR nữa, nói là bài nổi hứng sáng tác tại trường quay hay quá, êm tai quá, tuyệt vời quá! Rõ ràng là đã viết xong rồi mới giả bộ cao hứng sáng tác! Lót dép hóng Dư Niên công khai nói xin lỗi!”

Dư Niên đang tập trung đọc, Thi Nhu cầm điện thoại mở miệng nói, “Ừm... Niên Niên, vừa nãy Diêu Dương share bài này.”

Dư Niên ngẩng đầu, “Rồi cậu ta nói gì?”

Thi Nhu đọc, “Haiz.”

Dư Niên nghe bèn cười, “Chỉ nói mỗi từ này thôi hả?”

Thi Nhu gật đầu, ” Đúng vậy, trước sau như một cậu ta vẫn không tỏ rõ thái độ. Loại sáo lộ này rõ ràng là, nếu như cái này không phải sự thực thì cậu ta cũng không cần chịu trách nhiệm với lời nói của mình, thật giảo hoạt.”

Lúc này, Hạ Minh Hi cũng gọi điện thoại tới, điện thoại vừa thông đã chửi, “Vờ lờ, thằng Diêu gì đó độc ác thật!”

“Cậu cũng thấy?”

“Thấy rồi! Mấy ngày nay chú quản lý của tôi rất để ý chuyện này, chỉ cần có động tĩnh nhỏ sẽ nói lại cho tôi. Nhưng tôi không nghĩ rằng, cuối cùng cái thằng Diêu đó lại đánh chủ ý lên cậu! Cảnh sát xử án còn phải có chứng cứ mà thằng đó dám nói bậy nói bạ hắt nước bẩn cho cậu?”

Âm thanh Hạ Minh Hi vẫn không giảm, lại nói, “Còn nữa, quản lý của tôi nói, cái post trên diễn đàn cà chua 80% là Diêu Dương đăng! Mặt dày thật!”

Cậu nói chậm lại, hỏi, “Niên Niên cậu định làm thế nào? Tôi thấy chiều gió này giống như không chỉ có Diêu Dương muốn kéo cậu hít ké fame mà còn giống như có người khác cố ý nhắm vào cậu!”

Dư Niên không nói nhiều, “Cậu đừng lo, tôi đang gọi cho Mạnh ca.”

“Ừ, ” Hạ Minh Hi trả lời, nói tiếp, “Nếu như cậu cần trợ giúp, cứ gọi tôi! Tôi tin cậu.”

Nụ cười của Dư Niên càng sâu hơn, ” Được, cảm ơn cậu, Minh Hi.”

Dư Niên vừa mới cúp điện thoại đã được Thi Nhu đưa điện thoại cho cậu nhìn, trên mành hình, #Dư_Niên_nhờ_người_viết_thay và #Tư_Ninh đã lần lượt lên hot search.

Thi Nhu thuộc lòng cách làm này, “Không thể nào đi lên nhanh như vậy được. Nhất định là có người mua hot search.”

Dư Niên nhìn chằm chằm hai tag xếp thứ năm và thứ sáu này, không nhịn được cười, “Tôi không nghĩ rằng sẽ có ngày mình nắm tay bản thân cùng leo lên hot search.”

Thi Nhu nghe không hiểu, “Dắt tay bản thân?”

Lúc này, Dư Niên đã gọi được cho Mạnh Viễn. Điện thoại vừa thông đã nghe giọng Mạnh Viễn, “Tôi còn đang định gọi cho cậu đây này. Cậu xong hoạt động chưa? Cậu biết chưa?”

” Ừ, xong rồi, rất thuận lợi, chị Nhu Nhu đã nói tôi biết rồi.” Dư Niên hơi ngại, “Mạnh ca, thật ra tôi có chuyện giấu anh.”

Lòng Mạnh Viễn rơi lộp bộp, ” Chờ một chút, cậu để tôi chuẩn bị tâm lý đã. Tình huống xấu nhất là, cậu thật sự nhờ Tư Ninh viết giùm sao?”

Thi Nhu loáng thoáng nghe được, cũng khẩn trương theo.

“Không phải, không có cái gì là ‘nhờ người viết giùm’ cả, bởi vì tôi chính là Tư Ninh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui