Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Hồi Tạ Du đi học, hắn ở trong một căn nhà nhỏ ba tầng cạnh sông, phong cách trang trí bên trong và bên ngoài của căn nhà đều mang theo nét cổ xưa.

Nhà định kỳ có người tới quét dọn, biết chủ nhân sắp tới nên chiếc bàn gỗ hình chữ nhật được phủ khăn trải bàn và khăn ăn hoàn toàn mới, trong bình cắm bó hoa tươi nở rộ vô cùng đẹp, kính cửa sổ sạch sẽ sáng bóng, vừa nhìn đã có thể thấy từng áng mây nhuộm hồng tuyệt đẹp nơi chân trời.

Trên ghế salon trong phòng khách nhỏ để tán loạn mấy quyển nhạc lý vô cùng dày, trên bàn khách cũng có vài bản nhạc và một cây bút máy xanh đậm —— đã qua mấy năm nhưng hết thảy vẫn giữ nguyên hiện trạng khi Tạ Du rời đi, giống như thời gian trong phòng đã dừng lại kể từ ngày chủ nhân nó rời khỏi đây.

Đứng ở cửa, Tạ Du giống như đang sợ hãi, không dám nhấc chân bước vào, dường như chỉ cần hắn bước về phía trước nửa bước thì sẽ phá vỡ phong ấn thời gian trước đây.

Tài xế đưa hành lý vào, Dư Niên nói cảm ơn rồi đóng cửa lại, thấy Tạ Du đứng tại chỗ ngẩn người, cậu tiến lên vài bước đứng sóng vai với Tạ Du, nhanh chóng cầm lấy tay hắn, cười nói, “Lúc em bước vào nhìn thấy hoa tường vi ngoài khung cửa sổ đang nở, rất đẹp.”

Trở tay luồn ngón tay vào trong kẽ ngón tay của Dư Niên, giống như đang nạp thêm sức mạnh và dũng khí, Tạ Du đưa Dư Niên tới bên cửa sổ, “Bên trong cũng có thể nhìn thấy, ” hắn nói thêm, “Buổi sáng lúc mặt trời vừa mới mọc, ánh nắng sẽ chiếu vào hoa tường vi, in bóng hoa lên mặt bàn, rất đẹp.”

Dư Niên mở cửa sổ ra, sờ cánh hoa tường vi trắng hồng rồi quay đầu cười với Tạ Du, “Cây tường vi này đẹp quá!”

Được nụ cười của Dư Niên tác động, con ngươi Tạ Du cũng nhu hòa theo, “Ừ, từ cửa sổ phòng sách trên lầu cũng có thể nhìn thấy.”

Hai người một trước một sau bước trên cầu thang gỗ nhỏ hẹp lên lầu hai, đầu tiên Tạ Du đưa Dư Niên vào phòng sách, quả nhiên, ngoài cửa sổ chính là những đóa tường vi nở rộ.

Ra khỏi phòng sách, do dự vài giây, Tạ Du quyết định dẫn Dư Niên tới trước cửa một căn phòng khác, giới thiệu, “Phòng này là... phòng anh tập đàn.”

Diện tích phòng tập đàn không lớn, cửa sổ nhìn thẳng ra sông, gió hoàng hôn mát mẻ thổi vào phòng, thứ nổi bật nhất trong phòng là một chiếc đàn piano Steinway làm từ gỗ lim. Dư Niên không có tùy tiện đi vào mà chỉ hỏi, “Hồi trước anh luyện đàn ở đây hả?”


Tạ Du gật đầu, “Ừ, buổi sáng thức dậy sẽ luyện đàn một giờ rồi mới ra khỏi nhà, khuya về nhà lại luyện thêm ba giờ nữa. Hai ngày cuối tuần nếu như không có việc gì sẽ luyện từ sáng đến tối.” Tầm mắt hắn rơi xuống cây đàn dương cầm đang đóng nắp, giọng nói vô cùng nhẹ, “Anh thích cảm giác ngón tay nhấn xuống từng phím đàn đen trắng, rất vui.”

Dư Niên nhìn nửa bên mặt của Tạ Du, cảm giác chua xót âm ỷ trong lòng bỗng trở nên nồng đậm hơn. Từ nhỏ đến lớn trải qua vô số ngày, mỗi ngày đều luyện đi luyện lại, không đi chơi với bạn bè cũng không có các hình thức giải trí khác, tất cả mười mấy năm trước kia của bản thân được Tạ Du dốc hết vào phím đàn. Nhưng vận mệnh lại giống như một con đường khúc khuỷu, đập tan ước mơ của con người thành mảnh vụn.

Dư Niên không chịu nổi, nhẹ nhàng kéo tay Tạ Du, chờ ánh mắt của đối phương dời sang mình, cậu mới cong môi cười nói, “Bây giờ em và anh không ngủ được, hay là chúng ta đi dạo chút nhé?”

Nắng chiều đã tắt, màn đêm bao phủ thành phố, đèn đường dọc bờ sông lần lượt sáng lên. Gió hơi lớn, Dư Niên đưa tay cài nút áo khoác cho Tạ Du, sau đó lại cài của mình.

Đi chưa được bao xa, Dư Niên đã lải nhải kể lại cho Tạ Du nghe tiến độ chế tạo album của mình, than phiền có một ca khúc viết quá khó, cậu lại tự đào hố rồi tự nhảy xuống, thu mấy lần cũng không thấy hài lòng. Lúc này một giọng nói không quá chắc chắn vang lên từ phía sau hai người, ” Ừm... là Tạ Du hả?”

Hai chữ “Tạ Du” phát âm vô cùng chuẩn.

Dư Niên nhạy bén nhận ra, lúc nghe được câu hỏi này, con ngươi Tạ Du hơi co lại, dường như trong lòng đã chuẩn bị xong mới chậm rãi quay người.

Một ông lão tóc hoa râm đang do dự nhìn hai người, ông mặc ba lớp áo trên người, lớp ngoài cùng là áo vest kẻ caro, trên sống mũi có một cặp kính mắt, ăn mặc gọn gàng và đứng đắn. Khi nhìn rõ khuôn mặt của Tạ Du, ông lập tức nở nụ cười sung sướng, “Chúa ơi, thật sự, thật sự là em!”

Sau khi đối phương nhanh chóng đi tới, Tạ Du căng thẳng giấu tay phải vào trong người, nắm chặt tay lại, khàn giọng gọi, “Thầy Brundle, đã lâu không gặp.”

Sau giây phút vui mừng, Brundle quan sát Tạ Du, trong mắt chứa ý cười, “Thầy từng nghĩ mình đã không thể thấy em ở gần Leto nữa.” Ông lại cười vang, “Gặp được em ở đây khiến thầy hoảng hốt cho rằng mình đã quay về mấy năm trước. Nhưng mà so với hồi trước em đã thay đổi rất nhiều, khiến vừa nãy thầy cũng không dám chắc chắn rốt cuộc người đó có phải là đứa học sinh tuyệt vời của thầy hay không!”

Vừa nói, ông vừa nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Tệ quá, thầy không có đủ thời gian rồi, 8 giờ có buổi biểu diễn của dàn nhạc thầy vô cùng thích tại phòng hòa nhạc.”


Tạ Du vô thức hỏi, “Dàn nhạc giao hưởng Thanh niên?”

“Em còn nhớ?” Brundle gật đầu liên tục, “Đúng vậy, chính là bọn họ, thầy nhớ hồi trước em cũng rất thích bọn họ.” Vừa nói, ông vừa mời, “Thầy lấy được nhiều vé lắm, em và bạn em có muốn đi cùng không?”

Đôi môi hơi cử động nhưng Tạ Du nhanh chóng từ chối, “Chúng em còn có chuyện phải làm, xin lỗi thầy.”

Mặc dù thất vọng nhưng Brundle không ép buộc hai người, ông không có nhiều thời gian, trò chuyện đôi câu sau đó bèn vội vã rời đi.

Tạ Du cầm tay Dư Niên, đút vào trong túi áo khoác, giải thích, “Đó là thầy dạy nhạc của anh.”

Dư Niên cong mắt, “Cũng đã mấy năm rồi nhưng thầy vẫn còn nhớ anh.”

“Ừ, ” trong mắt Tạ Du mang theo ý cười nhạt và chút hoài niệm, “Trong giờ học anh luôn ngồi ở hàng đầu tiên, thầy ấy rất thích hỏi anh những câu khó nhưng lần nào anh cũng trả lời được, thầy nói anh xuất sắc như vậy khiến thầy có cảm giác bị đả kích.”

Dư Niên bật cười, “Hồi trước lúc em còn đi học, thầy em cũng nói câu tương tự. Thầy ấy đưa ra một câu hỏi vô cùng khó, cực kỳ đắc ý nói nhất định trong lớp không ai có thể trả lời được nhưng không ngờ em lại trả lời được.”

Hai người bước tới quán ăn nhỏ ven sông ăn tối sau đó đi tản bộ dọc đường ngắm cảnh đêm. Về đến nhà, Tạ Du đi đằng trước, Dư Niên đi đằng sau bước được vài bước rồi dừng lại ở góc quẹo trên cầu thang, chần chừ vài giây, gọi, “Tạ Du.”

Tạ Du xoay người, đứng trên bậc thang cao hơn, cúi đầu, “Sao vậy?”


Năm ngón tay bấu chặt vào lan can, Dư Niên nở nụ cười, giọng nói không lớn nhưng rất kiên định, “Em muốn nói cho anh, nếu như, em nói là nếu như, nếu như anh muốn chơi piano, vậy em chính là người nghe trung thành nhất của anh.”

Sau khi cậu nói xong, xung quanh chìm vào một khoảng lặng, hồi lâu sau Tạ Du mới khàn giọng đáp lại, “Ừ.”

Vào lại trong phòng tập đàn, Tạ Du bước tới chỗ đàn dương cầm vài bước rồi dừng lại nhìn về phía Dư Niên. Trong mắt Dư Niên chứa ý cười, “Không sao đâu.” Vừa nói, cậu vừa cầm cổ tay Tạ Du, dẫn hắn tới bên băng ghế đặt trước cây đàn.

Sau khi Tạ Du ngồi xuống, Dư Niên đi tới ghế salon nhỏ cạnh cửa sổ, tay chống cằm, nhìn chằm chằm nửa mặt bên của Tạ Du, có chút xuất thần.

Cậu có thể hiểu được sự thấp thỏm và thận trọng của Tạ Du —— dương cầm và âm nhạc là sự tồn tại thiêng liêng cao quý trong lòng anh ấy, phải dùng hết thảy tôn trọng và nỗ lực thì anh ấy mới có tư cách chạm vào. Nếu như không thể toàn tâm toàn ý tập trung, nếu như đàn lên bản nhạc có tỳ vết, đó chính là sự khinh nhờn.

Trong tầm mắt cậu, Tạ Du dè dặt nâng nắp đàn bằng gỗ, phím đàn trắng đen đơn giản hiển hiện trước mắt hắn. Ưỡn thẳng lưng, nhẹ nhàng hít một hơi, Tạ Du mới run rẩy đặt ngón tay lên phím đàn, nhưng một lúc lâu sau vẫn không dám nhấn xuống.

Mãi đến khi Dư Niên đứng sau lưng Tạ Du, phủ bàn tay ấm áp của mình lên mu bàn tay lạnh lẽo của hắn, nhẹ nhàng nhấn xuống “Tinh” một tiếng, tiếng đàn thanh thúy mới vang lên trong phòng.

Dư Niên ngồi xuống lại trên ghế salon nhỏ, lại chống cằm chăm chú nhìn Tạ Du.

Cũng không lâu sau, tiếng đàn dương cầm giống như sóng gợn dập dìu vang lên, Tạ Du ngồi trên băng ghế, nhắm hai mắt, dường như đầu ngón tay vẫn còn lưu giữ lại kí ức, nhấn phím đàn, từng nốt nhạc vang lên vô cùng chuẩn xác.

Dư Niên lười biếng co người ngồi trên ghế salon, nghe tiếng đàn tựa như một dải ngân hà lấp lánh rực rỡ trước mắt mình.

Đàn đến khúc cuối cùng, âm cuối ngân vang réo rắt rồi tiêu tán vào trong không khí, Tạ Du mở mắt ra, vô thức nhìn về phía Dư Niên, trong mắt là khẩn trương và thấp thỏm không thể giấu nổi. Hắn thậm chí còn không dám hỏi, anh đàn như thế nào?

Dư Niên ngồi thẳng, nhẹ nhàng vỗ tay, trong mắt giống như chứa ngàn ánh sao, “Anh đàn hay lắm, hơn nữa cả một bài Serenade* này một nốt cũng không sai, giỏi quá.”

Cơ thể căng thẳng lúc này mới thả lỏng, Tạ Du thẹn thùng, “Anh vẫn luôn tập luyện.”


Nghe câu này, chóp mũi Dư Niên cay cay. Mấy năm nay Tạ Du không hề chạm vào dương cầm, ‘vẫn luôn tập luyện’ trong câu nói của hắn có lẽ chính là vào lúc đêm khuya thanh vắng, hắn nhắm mắt lại, ngón tay nhấn vào không khí, tưởng tượng ra cây đàn vô hình, tập luyện một lần lại một lần, chỉ vì hắn sợ có một ngày bản thân không thể nhớ nổi nhịp điệu chính xác.

Dư Niên đi chân trần bước trên tấm thảm mềm mại, ôm lấy thắt lưng Tạ Du từ phía sau, cằm đặt trên vai đối phương, nhẹ giọng nói, “Tạ Du, chúng ta hợp tác cùng làm một ca khúc đi.”

“Anh đánh đàn, em ca hát, trong bài hát có cả hai người chúng ta, có được không?”

Rũ mắt chăm chú nhìn phím đàn đen trắng đan xen, cuối cùng Tạ Du nói, “Ừ.”

Ở đây vài ngày, Dư Niên mua thức ăn nấu cơm, Tạ Du rửa chén, lúc Tạ Du chỉ đạo công việc từ xa ở trong phòng làm việc thì Dư Niên sẽ ngồi trên thảm, cầm bút sáng tác ca khúc. Cậu đã viết hết bảy tám bản nháp nhưng không thể viết ra giai điệu mình ưng ý.

Gập máy tính xuống, Tạ Du đứng dậy, cúi người ôm lên Dư Niên đang ngồi dưới đất ngẩn người nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong không gian, bế thẳng tới phòng để đồ mới thả cậu xuống, cúi người hôn xuống mi tâm Dư Niên, “Niên Niên, thay quần áo ra ngoài đi.”

Dư Niên vẫn còn ngẩn người, vài giây sau mới hoàn hồn lại, nói, “Ừ.”

Tạ Du mặc một cái áo khoác dài màu đen, bên trong là áo sơ mi đen được cắt may vừa người, hốc mắt sâu, khuôn mặt lạnh lùng. Dư Niên nhanh chóng lục tủ đồ, dứt khoát mặc sweatshirt trắng rồi mặc thêm một cái áo khoác jean ngắn đơn giản bên ngoài. Bên ngoài trời đang mưa, đẩy cửa, Tạ Du mở cái dù đen lớn, ôm Dư Niên vào lòng rđi ra ngoài.

Xe lái đến nhà hàng Phù Không, trước đó Hà Kiêu đã phái người tới bao cả nhà hàng. Bốn vách tường nhà hàng đều là kính, có thể thưởng thức cảnh sắc thành phố 360 độ không góc chết. Ngồi xuống chỗ ngồi cạnh cửa sổ với Tạ Du, Dư Niên vô thức ngâm nga vài giai điệu, bỗng giơ tay ra hiệu, kêu nhân viên đem giấy bút tới.

Viết một chuỗi nốt nhạc nguệch ngoạc xuống tờ giấy, Dư Niên cầm bút, quay đầu mỉm cười với Tạ Du vẫn luôn lẳng lặng nhìn mình, “Bài hát chúng ta cùng hợp tác, gọi là “Khúc Nhạc Chiều” nhé!”

———————————————————–

*Trong âm nhạc, Serenade được biết đến như các sáng tác hoặc một hình thức mang tính biểu diễn. Vào thời kỳ âm nhạc cổ điển thịnh hành, Serenade là những bản nhạc được biểu diễn dưới những buổi chiều tà, thường được cất lên giai điệu dưới những khung cửa sổ dành riêng cho người tình hoặc bạn bè. Thói quen ấy bắt đầu vào thời kỳ Phục Hưng cho đến ngày nay vẫn còn tồn tại ở một số nơi trên đất Châu Âu. Ngoài ra Serenade còn được gọi là Tiểu dạ khúc hay khúc nhạc chiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui