27 Tết, hai người tạm chia xa nhau vài ngày vì Minh Triệu về quê trước. Tiễn chị ra tới sân bay, bạn Gấu cứ đứng mãi không muốn buông người ta ra.
- Sao vậy? - Chị mỉm cười.
Bạn Gấu thấp thấp đầu, chu môi "Gấu không muốn xa Bé."
- Có chưa tới một tuần nữa.
- 6 ngày lận á... Bạn Gấu sẽ mất ăn mất ngủ 6 ngày cho coi. - Hốc mắt Kỳ Duyên tự dưng ươn ướt.
- Tào lao đi tui quánh cho bây giờ. Ăn uống cho đàng hoàng, nhịn một bữa thì ra sopha nằm một ngày, nghe chưa? - Chị trợn mắt trừng cô một cái, tay còn không quên nhéo tai bạn Gấu một cái thật đau. Nhưng nhìn thấy bạn Gấu sắp khóc nhè, chị cũng không chịu được có chút không nỡ "Ráng đi, mùng 4 là gặp lại rồi mà. Lúc đó dẫn Gấu đi vòng vòng chơi quê Bé, chịu không?"
- Ò. - Kỳ Duyên gật đầu, nhưng cũng không có vẻ gì là vui hơn.
- Được rồi, khi nào Gấu về thì gửi lời hỏi thăm hai bác cho Bé luôn nha. Hôm nào có thời gian Bé sẽ qua thăm hai bác sau. - Lại đứng tần ngần một hồi cũng phải dứt ra đi, may là đi hạng thương gia nên checkin riêng, chứ không kỳ kèo với bạn Gấu nãy giờ là trễ giờ checkin luôn mất.
- Về tới nơi gọi cho Gấu nha. - Bạn Gấu vẫn còn luyến tiếc nói vọng theo.
Chị hướng Kỳ Duyên gật đầu, chờ đi vào trong rồi mới lắc đầu cười cười, bạn Gấu dính người quá nè. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới mấy ngày nữa không được thấy bạn Gấu lăn xăn trước mặt, không có người suốt ngày cứ đi theo mình nhõng nhẽo đòi ôm, ngay cả chị cũng có chút buồn nhẹ. Thở dài, Minh Triệu đột nhiên phát hiện, từ lúc nào trong cuộc sống của chị, nơi nơi chốn chốn đều là hình ảnh của Kỳ Duyên mất rồi.
————————
- Ba mẹ ơi, con về rồi nèeee. - Minh Triệu xuống taxi, đẩy vali đến trước cổng gọi lớn.
Bên trong lập tức có người chạy ra, ba cô thấy con gái về, vội gọi vào trong "Bà ơi, Triệu nó về.", rồi vừa cầm chìa khoá mở cổng, vừa trách "Sao về không nói trước với ba mẹ, để ba mẹ ra đón chứ."
Chị cười "Thôi không sao, tự con về được mà. Với lại về vầy mới làm ba mẹ bất ngờ được chứ."
- Gì mà xách đùm đùm đề đề vậy nè. Về là vui rồi, lại còn quà cáp gì quá trời quá đất thế con? - Ba mẹ chị tuy là trách, nhưng vẫn vui vẻ cầm đồ phụ con gái vào bên trong.
Vào nhà, trò chuyện vui vẻ một lúc, bà Phạm vỗ vỗ tay chị "Thôi, lên lầu soạn đồ tắm rửa gì đi, đi cả ngày trời rồi. Tắm xong rồi xuống ăn cơm nha, cơm sắp chín rồi."
Đem vali lên phòng rồi, chị mệt mỏi dang tay dang chân mà lao lên giường. Ây, quá đã, đúng là cả ngày trời ngồi ngoài sân bay, ngồi máy bay rồi lại ngồi xe khiến chị đau hết cả lưng, người cũng rệu rã.
Nằm được vài phút, chị bật điện thoại, gọi cho bạn Gấu.
- Alooooo. - Hình ảnh còn chưa kịp load xong, đã nghe đầu bên kia phát ra một thanh âm dẻo quẹo - Gấu nhớ Bée quáaaaaaaaa.
Khoé môi chị cong lên, chợt cảm thấy cũng không phải quá mệt mỏi "Bé cũng nhớ Gấu. Gấu đang làm gì đó?"
- Gấu vừa mới trang trí nhà xong, đang ăn cơm nè. Bạn Triệu thấy bạn Gấu có ngoan không? - Kỳ Duyên cười, chĩa camera xuống bàn ăn khoe khoang.
- Ngoan. Mấy hôm sau cũng ráng ngoan vậy nha. - Không hề tiếc rẻ mà khen, sẵn tiện còn đe thêm một tí.
- Có thưởng không? - Bạn Gấu liếm môi một cái, vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn chị.
- ... - Sao không thể nói chuyện nghiêm túc được thế nhỉ?! Minh Triệu đỏ mặt, lườm Kỳ Duyên một cái sắc lẻm, "Chỉ giỏi đòi hỏi."
- Ơ... Bé không thương Gấu nữa... - Bĩu môi ấm ức chưa kìa.
- Xạo lắm.
- Hì hì, Bé đang làm gì đó?
- Vừa về tới nhà, chuẩn bị đi tắm đây.
Nghe đến hai chữ 'đi tắm', mắt Kỳ Duyên sáng rực, vô tội chớp chớp mắt "Tắm cũng có thể trả lời call được mà ha?"
Chị theo phản xạ 'Ờ' một tiếng, ờ xong mới thấy có gì đó sai sai, liếc mắt nhìn con Gấu háo sắc kia, hung dữ "Hay quá ha? Ở đây chắc tui kí đầu quá."
- Thôi, để Gấu tự xử. - Nói rồi nâng tay tự cốc nhẹ một cái lên đầu, sau đó ánh mắt long lanh "~Bé~"
Minh Triệu bị hành động của Kỳ Duyên làm cho vừa tức lại vừa buồn cười, mắng một tiếng "Lắm trò thật.", thế rồi cũng mang điện thoại theo để ở kệ treo đồ phòng tắm, chỉnh sửa góc quay một chút rồi búi tóc lên, bắt đầu cởi đồ.
Phía bên này, Kỳ Duyên xem đến ngon mắt ngon miệng, ừm, hai khoả no tròn cứ chiếm spotlight, khiến cho cô không tài nào rời được mắt. Chính là tới lúc chị mở vòi sen, theo những dòng nước chảy từ từ trên da thịt chị, Kỳ Duyên hối hận.
Được nhìn... không được chạm! Đây còn không phải là tự mình dằn vặt chính mình sao?!?!
Minh Triệu liếc mắt nhìn về phía điện thoại, thấy Kỳ Duyên vẻ mặt si mê lại tiếc hận, hiểu rõ, khoé môi không dấu vết cong lên, động tác càng thêm táo bạo. Không phải muốn xem sao, đến a.
Chị tắt nước, ấn vòi lấy một chút sữa tắm lên tay xoa xoa tạo bọt. Sữa tắm theo bàn tay miêu tả lấy từng đường cong quyến rũ của cơ thể, mượt mà, không chút tì vết khiến Kỳ Duyên lau mắt mà nhìn. Động tác của chị cũng thực chậm, lúc đi qua phần ngực còn cố ý ở đó nhẹ nhàng xoa nắn lên.
Kỳ Duyên thoáng chốc đỏ mặt, hai bên má nóng hổi, "Gấu... Gấu có việc... Bé tắm... tắm tự nhiên. Lát ra Gấu gọi lại.", vội vàng cúp máy, chạy trối chết.
- Phốc.. haha. - Chị nhịn không được bật cười, định lực như vậy kém, lại còn dám trêu chọc chị?
Tắm xong, Minh Triệu cũng không có gọi lại cho Kỳ Duyên mà là đi xuống dưới nhà với ba mẹ mình. Trên bàn, cơm canh đã được dọn ra dầy đủ, chỉ còn thiếu một mình chị thôi.
- Ăn cơm ăn cơm. - Chờ chị ngồi xuống rồi, ba chị xua tay, cả nhà bắt đầu động đũa, bữa cơm gia đình đầu tiên đối với một đứa con xa nhà cả năm vẫn luôn là một điều gì đó đặc biệt.
- Triệu năm nay có gì vui không em? - Anh trai chị lên tiếng hỏi, "Nãy giờ về nhìn khác hẳn."
- Mùa xuân tới phải không, khai lẹ mau!!! - Em gái nghiêng người đẩy đẩy vai chị, vẻ mặt hóng hớt.
Nghe vậy, cả nhà lập tức tò mò nhìn sang, ai cũng chọc ghẹo mấy câu khiến cho Minh Triệu đỏ mặt không ngừng.
- Chị tư đỏ mặt kìa ba mẹ!!!!
Nhìn phản ứng của chị, mọi người liếc mắt nhìn nhau, bình thường chọc ghẹo mà không phải là bị chỉnh liền, vậy mà giờ chỉ im lặng, lại còn đỏ mặt. Có biến!!!
- Tào lao quá, ăn cơm đi, nguội hết bây giờ. - Bị trêu ghẹo, quan trọng là bị chọc trúng tim đen khiến chị có chút thẹn thùng, vội quay sang trừng mắt với đứa em rồi đánh trống lảng.
Chị càng như vậy lại càng khơi lên sự tò mò của mọi người, nhưng họ cũng sẽ không hỏi thẳng, chỉ nháy mắt với nhau khai thác thông tin dần dần.
Chị hai: Người Sài Gòn hả Triệu?
Nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu "Ở Hà Nội, quê gốc Nam Định, đang sống ở Sài Gòn."
Em gái chị vội vàng đẩy tay ba mẹ, có thiệt có thiệt. Xem chừng có vẻ khai thác được thông tin, mọi người cũng thi nhau dồn dập hỏi. Hỏi một hồi cũng có được vài thông tin cơ bản. Nhưng mà Minh Triệu lại đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn.
- Mọi người, con có chuyện muốn nói.
Thấy chị nghiêm túc, cả nhà cũng thu lại cười đùa, "Gì sao mà căng thẳng vậy em?"
- À... thì,... - Chị có hơi do dự, không biết phải nên bắt đầu nói như thế nào. Mặc dù ba mẹ chị vẫn luôn thoáng trong tư tưởng, nhưng dù sao cũng không thể trực tiếp nói ra. Phân vân một lúc, chị cười cười "À, con chỉ muốn báo là cỡ mùng 4 có bạn con ghé thăm nhà mình."
Sau một lúc sửng sốt thì mẹ chị là người hoàn hồn đầu tiên.
- Trời, có vậy thôi mà nó làm thấy ghê. - Mẹ liếc chị một cái, làm bà tưởng đâu có chuyện lớn gì.
- Chắc là bạn con ở nhà mình vài ngày luôn chứ không thuê khách sạn. Có 1 người mà bắt thuê khách sạn cũng kỳ.
Mấy chị em lại liếc mắt nhìn nhau, Minh Triệu chưa bao giờ dẫn bạn về nhà, đột nhiên dẫn về, 1 người, lại còn ở qua đêm, chắc chắn là có gì đó mờ ám!
- Ủa nhưng mà bạn chị ở đâu? Nhà mình không có phòng nào dư cho khách hết.
- Ở chung phòng với chị là được. - Nói rồi quay sang cốc đầu đứa em một cái "Sợ bị giành phòng ha gì mà hỏi dữ?"
Em gái chị trề môi "Cái đó người ta gọi là chu đáo.", nhưng ánh mắt không khỏi thâm thuý lên, ở chung phòng a.
- Con gái hay con trai vậy con? - Im lặng nãy giờ, ba chị lên tiếng, khiến cuộc nói chuyện rôm rả kia dừng lại.
- Dạ.. con gái. - Không hiểu sao dù tâm lý chung là con gái thì sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng chị vẫn không nhịn được thấp thỏm, cẩn thận quan sát biểu tình của cả nhà, nhất là ba.
Ba chị gật đầu không nói gì nữa, nhưng mấy chị em gái lại nhìn nhau sửng sốt, có điều cũng chỉ để trong lòng, không hỏi ra, bữa cơm vẫn cứ tiếp tục trong không khí nhẹ nhàng. Chỉ là lúc này, trong lòng chị có chuyện, lại qua loa ăn thêm vài miếng nữa cũng thôi.
Dọn dẹp xong chị lại quay ngược lên phòng, bất an gọi cho Kỳ Duyên, mà không biết rằng, đối với hành động của mình, ba mẹ chị đã liếc nhìn nhau một cái.
- Aloooo, Gấu nghe nè. - Kỳ Duyên bắt máy rất nhanh, màn hình tối thui, còn có vài bóng giọt nước, chắc là vừa tắm ra.
- Gấu mới tắm xong hả?
- Ừaaaa, chờ Gấu xíu nha. - Kỳ Duyên mặc đồ ngủ xong, lúc này mới cầm lấy điện thoại leo lên giường, vừa lau tóc vừa nói chuyện. "Ok xong rồi."
Thấy bạn Gấu qua loa lau vài cái đã quăng cái khăn đi, chị nhíu mày "Này, lau cho đàng hoàng rồi sấy tóc cho khô đi chứ."
- Lười quá lười quá, khỏi đi màaa. - Kỳ Duyên bĩu môi lắc lắc đầu, bởi vì tóc còn vương nước nên bắn tung toé khắp nơi, mờ cả camera.
- Có nghe không thì bảo?
Động tác bạn Gấu khựng lại, liếc mắt đánh giá người bên kia, cảm thấy không có dấu hiệu đáng sợ nào thì lại nhờn "Không nghe, Gấu bật máy lạnh rồi, để thổi tí là tóc khô ngay mà. Yên tâm."
Minh Triệu nhướn mày, bạn Gấu hôm nay gan.
- Đầu tóc ẩm mà ngồi máy lạnh, bệnh!
- Không bệnh, Gấu bật vừa vừa thoi à.
Thấy nói mãi bạn Gấu vẫn lì không nghe, chị nheo nheo mắt, sau đó mặc kệ "Ờ, vậy thôi. Mai mốt tui cũng vậy thì bạn Gấu đừng có cằn nhằn nha.", không biết lúc trước là ai luyên tha luyên thuyên về chuyện phải sấy khô tóc mới được ngồi máy lạnh đâu.
Thực rõ ràng, lần này lời nói của chị có tác dụng. Bạn Gấu tặc lưỡi một cái "Thôi, để Gấu đi sấy là được mà."
Chị nhếch môi cười, bạn Gấu tuổi gì.
À, tuổi Tí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...