Edit: Tiểu Mãn.
Beta: Tiểu Mãn. + DinhHa
Là sao?" Mễ Kiệt cười nói: "Vậy còn cậu, cậu với Tiêu Hà Hà đã xảy ra chuyện gì?"
Tằng Ly đột nhiên quay đầu, mắt nhìn Mễ Kiệt."Mễ Kiệt, cậu biết không? Thời gian càng lâu tôi đã phát hiện cậu có một tính chất đặc biệt, muốn tớ tặng cho cậu biệt hiệu hay không?"
"Cái gì?" Mễ Kiệt nhíu mày.
Tằng Ly ảm đạm cười, môi mỏng phun ra ba chữ."Tên oách thối tha!"
"Ách!" Mễ Kiệt cười to: "Tớ đây là học theo cậu, cậu cũng rất oách!"
Tiêu Hà Hà vẻ mặt có chút mơ hồ, cô lặng lẽ lui ra ngoài.
Trường hợp này không thích hợp với cô, vĩnh viễn không thích hợp.
Một người chờ đợi ở trong góc, chỉ hy vọng yến hội này nhanh chóng kết thúc, không biết Thịnh Thịnh một mình ở nhà ra sao! À mà Ngữ Điền đâu? Ngữ Điền sao không xuất hiện? Đây không phải nhà của bọn họ sao?
"Hà Hà!" Đột nhiên có tiếng phụ nữ vang lên, Tiêu Hà Hà ngẩng đầu nhìn sang.
Nhìn kỹ, người phụ nữ kia và Tiêu Hà Hà có rất nhiều điểm tương tự, đúng là người đàn bà kia, cũng chính là mẹ của Tiêu Hà Hà - Mai Xuyến Vịnh.
"Con làm việc ở đây sao?" Mai Xuyến Vịnh ân cần hỏi han.
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên, rất lãnh đạm mà xem như người xa lạ."Mai phu nhân, việc này dường như không liên quan đến bà?"
"Hà Hà, chúng ta là mẹ con, sao con cứ muốn lạnh nhạt như vậy?" Mai Xuyến Vịnh nhẫn nại hỏi.
Tiêu Hà Hà nhíu mày, vẻ mặt nhạt nhẽo mất kiên nhẫn, ngẩng đầu lườm người phụ nữ bốn mươi tuổi kia, thướt tha thùy mị, không thể không cảm thán rằng dấu vết năm tháng lưu lại ở trên mặt bà thật sự quá ít! "Mong bà đừng qua tâm đến công việc của tôi!"
"Hà Hà!" Mai Xuyến Vịnh tức giận vài phần.
"Như thế nào? Muốn đánh tôi?" Tiêu Hà Hà nói nhỏ nhẹ nhưng lại mang theo sự khinh thường. Từ ngữ thâm ý, trực tiếp đâm trúng điểm yếu của Mai Xuyến Vịnh: "Lấy lý do gì đây?"
Mai Xuyến Vịnh mím môi không nói một lời, tự mình đứng thẳng người.
"Dì Mai?" Không khí đang căng thẳng giận đột nhiên, Cung Luyến đi ra.
Tiêu Hà Hà nhìn Mai Xuyến Vịnh thân thể đang cứng đờ, tầm mắt của cô rơi vào mặt Mai Xuyến Vịnh, cô tựa hồ có chút kích động, vừa quay đầu nhìn đến Cung Luyến Nhi, lập tức trên mặt nở lên nụ cười: "Điềm nhi, sao con ra sớm vậy?"
"Dì Mai, vị này là... Không giới thiệu một chút sao?" Cung Luyến Nhi đối với Tiêu Hà Hà vốn đã rất thích thú, không nghĩ tới việc dì Mai cũng biết cô.
Tiêu Hà Hà muốn rời khỏi, lại nghe Mai Xuyến Vịnh nói: "Điềm Nhi, dì... Mới quen cô ấy này... Nên... Không biết tên!"
Mai Xuyến Vịnh nói xong câu đó đột nhiên cúi đầu, chột dạ không dám nhìn Tiêu Hà Hà.
Tiêu Hà Hà lạnh lùng cười. Thực ra là vô cùng bình tĩnh, lòng của cô ngay giờ phút này rất bình tĩnh. "Đúng, tôi chỉ là nhân viên phục vụ ở nơi này, có cần gì thì cứ nói!"
Nói xong những lời này, cô liền đi.
"Chờ một chút!" Cung Luyến Nhi đột nhiên hô một tiếng.
"Cô còn có việc gì?" Tiêu Hà Hà mặt vô cảm, trong lòng không biết là đang có cảm giác gì.
"Có thể biết tên của cô không?" Cung Luyến Nhi cười cười, đôi mắt to lóe sáng đầy thiện cảm.
"Ách! Tôi chỉ là một phục vụ, cô có cần gì chỉ cần gọi một tiếng là được!" Nói xong câu đó, cô không lưu luyến gì liền xoay người rời khỏi. Trên mặt Mai Xuyến Vịnh hiện lên vẻ xấu hổ.
" Dì Mai?" Cung Luyến Nhi nheo đôi mắt, ánh mắt như là lưỡi dao sắc bén rơi trên mặt Mai Xuyến Vịnh, nhưng giọng nói lại thấp vài phần, lộ ra một tia quan tâm, "Mau trở về đi thôi, ba ba đang tìm dì!"
"A...! Dì lập tức trở về!" Mai Xuyến Vịnh lập tức về tới đại sảnh, phát hiện Cung Bồi Tân ánh mắt đã rất không tốt rồi. "Lão gia, mọi người thảo luận xong rồi?"
"Đi đâu?" Cung Bồi Tân mang theo một ngữ khí tức giận.
"A...! Không, ra ngoài hít thở không khí, tôi nghĩ mọi người sẽ thảo luận rất lâu!" Mai Xuyến Vịnh nói xong liền cúi đầu như một người hèn nhát.
"Ừ, không có việc gì thì đừng đi lung tung!" Ngữ khí của Cung Bồi Tân dịu đi một chút.
Tiêu Hà Hà nhìn sang từ rất xa, mẹ của cô ở cùng người đàn ông lạ lại nói với người khác rằng cô chỉ là người mới quen, thật sự là buồn cười.
Bất quá cũng được, cô vốn cũng không muốn gặp bà ta trong bất kỳ trường hợp nào, đối diện không nhận thức thì đã sớm biết kết cục.
"Hà Hà? Làm sao vậy? Sao sắc mặt trắng xanh như vậy?" Tằng Ly ân cần hỏi han.
Tiêu Hà Hà nhìn Tằng Ly trước mặt, khuôn mặt trắng xanh nhỏ nhắn lộ ra nụ cười lạnh nhạt, nhạt đến nhìn không ra, "Không có việc gì, Tằng đại ca, tôi rất khỏe..." Cô ngừng một chút, khóe miệng khẽ nhếch, "Thật sự không có gì..."
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Tằng Ly có chút lo lắng, tầm mắt quan sát xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Tần Trọng Hàn.
"Tằng đại ca, tôi ra ngoài một chút!" Tiêu Hà Hà nhớ lúc gặp cả hai Cung Luyến Nhi và Mai Xuyến Vịnh, cô đột nhiên cảm thấy không gian đại sảnh thật nhỏ bé đến khó thở, cô vẫn nên ra ngoài hóng mát là tốt nhất!
Tằng Ly nhìn bóng lưng của cô khi cô xoay người liền mở miệng kêu, "Hà Hà!"
Tiêu Hà Hà dừng bước lại, quay đầu."Hả?"
Dưới ánh đèn, Tằng Ly anh tuấn như ánh mặt trời vô cùng ấm áp vậy. Cô đứng yên chờ đợi, sau một lúc lâu thấy anh ta không nói lời nào, ánh mắt dường như có chút phức tạp, cô mở miệng: "Tằng đại ca, tôi thật sự không có chuyện gì!"
"Có một số việc không nên giấu ở trong lòng, có tâm sự thì nói, tôi sẽ làm người nghe, đảm bảo sẽ không kể lại với ai!"
Tiêu Hà Hà tim thót lại, nguyên nhân gì khiến cô dễ dàng bị người khác nhìn thấu như vậy, mỉm cười lắc đầu, sắc mặt vẫn như cũ trắng xanh. "Cảm ơn Tằng đại ca!"
Không muốn để lộ sự yếu đuối của mình, Tiêu Hà Hà cố mỉm cười, lần thứ hai đi tới hoa viên bên ngoài nhà họ Tần.
Lúc này, liền nghe tiếng kêu hô: "Thiếu gia!"
Dường như là đồng thời, Tiêu Hà Hà quay đầu, từ một hướng khác có một bóng dáng cao lớn mang khí thế bức người đi tới, Tiêu Hà Hà hơi sững sờ, xoay người đi vào trong nhà.
Lại không nghĩ rằng anh đi bước nhanh đến kéo lấy cổ tay cô, lôi cô ra sau biệt thự. Anh dùng lực lớn vô cùng, cô căn bản là không tránh thoát được.
"Này! Buông ra!" Tiêu Hà Hà hét lên.
Những người giúp việc đều hoang mang, cho tới bây giờ chưa thấy thiếu gia thô lỗ quá như vậy, người phụ nữ này là ai? Đêm nay nhân vật chính không phải Cung tiểu thư sao? Như thế nào lại đổi thành một nhân viên phục vụ?
Tiêu Hà Hà không biết mình bị anh dẫn tới nơi nào, hình như là một chỗ ngôi nhà yên tĩnh, nơi này nhìn không có tiếng động lớn xôn xao, nhưng mà lờ mờ còn có thể nghe được một chút âm hưởng.
Ngay sau đó, cô bị anh áp sát đến vách tường, sau đó anh bá đạo hôn xuống, ác như vậy, như đoạt đi tất cả hô hấp của cô.
Cô chỉ cảm thấy trước mắt là ánh đèn sáng lấp lóe, Anh sao có thể lại hôn cô? Cô như thế nào lại cảm thấy giờ phút này mình như là đang biểu diễn trên sân khấu?
Vì sao cô lại luôn gặp thảm cảnh như vậy?
Thân thiết ắt sẽ gặp, anh mới vừa cùng nhân vật chính nhảy hoàn múa, giờ lại chạy tới chọc phá cô, dựa vào cái gì mà làm như vậy? Đêm nay cô đến thì gặp phải Mai An Xuyến, tâm tình của cô đang vốn rất tệ lại bị anh quấy rầy, cô trong lúc này cảm thấy tuyệt vọng, rất khổ sở.
Cô liền dùng sức đá anh, đấm anh. "Buông ra! Mau buông, cái người điên này!"
Tiêu Hà Hà rống lên, cảm giác lồng ngực của mình càng thêm buồn bực rồi.
Anh cúi đầu nhìn cô, mang ánh mắt phức tạp trên mặt lại không biểu tình.
Cô hơi hơi cau mày lại, nhìn người đàn ông trước mặt không biết anh đang suy nghĩ gì. Con người của anh khó nhìn thấu như vậy, anh tới cùng là muốn làm gì?
"Tần Trọng Hàn, rốt cuộc muốn như thế nào? Anh rốt cuộc muốn như thế nào?" Cô lần thứ hai rống lên. "Anh vì cái gì luôn luôn khinh thường tôi? Tôi không phải thứ phụ nữ như anh nghĩ, anh vì cái gì luôn luôn quấy rầy tôi? Tôi ghét anh, chán ghét anh!"
Tần Trọng Hàn nghe được lời của cô, bỗng nhiên trong lúc đó có cảm giác sợ, trong lòng bị cái gì đó níu chặt, anh cảm thấy có chút đau lòng. "Làm người yêu của tôi đi!"
Vẫn lại là câu nói kia!
Cô lại cười nhạo, khóe miệng tràn đầy tự giễu."Tần Trọng Hàn, anh nói cái gì? Làm người yêu của anh?"
Đây là lần đầu tiên cô chính nhìn thẳng vào vấn đề như vậy. Có thứ gì đó lập tức tiến vào trong lòng cô.
"Ừ!" Anh khẳng định.
-------------
-------------
"Vậy anh đồng ý muốn một cái tuần trước lại vẫn cùng nam nhân khác làm tình nữ nhân sao? Ngươi đồng ý có muốn không? Ngươi đồng ý muốn một nữ nhân còn có cái khác hài tử, tôi là nói trừ bỏ Thịnh Thịnh chi ngoại tôi còn có khác hài tử! Ngươi còn dám có muốn không? Tuần trước ta còn cùng ba ba hài tử cùng một chỗ, ngươi còn cần không?"
Tâm tình của cô có chút không khống chế được, trên mặt biểu tình là mất mát a, thống khổ, tuyệt vọng."Tần Trọng Hàn, tôi cho anh biết! Ta thậm chí không bằng một người kỹ nữ, ta so với tiểu thư còn không có tôn nghiêm! Tôi không nghĩ tới trêu chọc bất kỳ nam nhân nào, tôi chỉ muốn quả thật an tĩnh chút, mời ngươi, cầu ngươi, không cần tái trêu chọc ta có được hay không? Ngươi nói cho tôi biết, rốt cuộc muốn như thế nào ngươi mới bằng lòng buông tha ta?"
Hắn vì cái gì lão là cái dạng này? Cô thật sự không thể trêu vào hắn! Cô chỉ nghĩ kỹ hảo quá ngày bình thường, cô tình nguyện cho tới bây giờ không nhận thức qua anh!
Tần Trọng Hàn bỗng nhiên nheo lại đôi mắt, mờ mịt lui về phía sau một bước, vẻ mặt cô như vậy, để cho anh cảm giác rất xin lỗi nàng, nàng như vậy tự giễu, như vậy nhìn thấp chính mình, để cho anh áy náy nhiễm lên khuôn mặt tuấn tú, anh không nghĩ tới, trong lòng cô bóng mờ nặng như vậy, nặng như vậy, anh đột nhiên cực kỳ sợ hãicô biết chân tướng sau sẽ như thế nào thống khổ! Anh làm như thế nào nói cho cô biết?
Anh đột nhiên kéo cô, hai tay bắt được ngụ ở mặt nàng, đem người của cô kéo, bắt buộc cô đối diễn mặt mình: "Hà Hà, thực xin lỗi!"
Cô ngẩn ra, cực kỳ bi ai trên mặt tràn đầy nước mắt, nhìn tiến vào cái kia song tựa hồ ngưng tụ đồng dạng thống khổ hai tròng mắt, "Tôi không cần của ngươi giải thích, xin ngươi không nên tái trêu chọc ta có được hay không? Tôi mệt chết đi, mệt chết đi! Thật sự mệt chết đi!"
Không biết là bởi vì anh, lại vẫn là vì Mai Thiến Vịnh, hay hoặc giả là bởi vì hài tử, cô đột nhiên cảm thấy được, chính mình giờ phút này muốn chết đều tử không dậy nổi! Muốn khóc đều tìm không thấy góc.
"Thực xin lỗi!" ANh trừ bỏ nói xin lỗi, tựa hồ không biết nói cái gì nữa rồi!
"Không cần tái khi nhục tôi có thể chứ?" Thanh âm của cô có chút ủy khuất.
"Hảo!" ANh miệng đầy đáp ứng.
"Ngươi thật sự cực kỳ chán ghét ta sao?" Hắn chăm chú nhìn nàng, nỉ non hỏi, cặp kia thâm thúy trong đôi mắt lại càng lóe ra lên vô số gợn sóng. Phảng phất muốn cắn nuốt cô một dạng, nhưng là lại vẫn bảo lưu lấy một ít phân lý tính.
Cô lắc đầu."Tôi không phải chán ghét anh, tôi chỉ là chán ghét bản thân tôi! Tôi cực kỳ bẩn, thật sự, rời xa ta! Đừng cho như vậy dơ bẩn ta hủy đi sạch sẽ ngươi!?"
ANh ngẩn người, giọng mũi có chút nghẹn ngào, ở trên trán nàng in xuống một cái hôn, cực kì thuần khiết."Nha đầu ngốc, ngươi không bẩn, không ai có thể khinh thường ngươi!"
Lòng của cô vừa động, cái hôn này như là búa tạ một dạng nện ở trong lòng cô, nặng như vậy, phức tạp như vậy, coo6 bàng hoàng nhìn của anh, trong mắt hắn có thương tiếc, cô nhất thời cực kỳ mờ mịt.
"Ngươi không hiểu!" Cô cúi đầu, một giọt nước mắt tiếp xuống, hắn nắm giữ ở lòng bàn tay, như thế nóng như thế nóng nước mắt.
"Ta hiểu!" Anh cố chấp mở miệng.
Nhưng là cô lại mạnh đẩy anh ra, cũng như chạy trốn ly khai.
Thẳng đến trong nhà chỉ còn lại có anh, Tần Trọng Hàn mang trên mặt không hiểu phiền muộn, cũng không biết đạo như thế nào đi xuống."Thực xin lỗi..."
Rất nhanh chạy trước, Tiêu Hà Hà lập tức đánh lên một người, mạnh ngẩng đầu, nước mắt trong mơ hồ, nàng lấy mu bàn tay xóa đi nước mắt, lập tức thấy rõ ràng là Mao Chi Ngôn.
"Là ngươi? Mao tiên sinh?"
Mao Chi Ngôn cũng thật bất ngờ, như thế nào ở nơi nào đều có thể gặp được Tiêu Hà Hà nha?"Ách! Là ngươi a!"
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Tiêu Hà Hà có chút ngoài ý muốn, lần trước ở Tần thị, lần này ở Tần Trạch, như thế nào hắn cùng nhà họ Tần có quan hệ sao?"Mao tiên sinh, ngươi nói cho ta biết, con ta ở nơi nào có thể chứ? Ngươi nhất định biết người kia đang ở nơi nào đúng hay không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...