Hai người phụ nữ đã ném ném hai người đàn ông đẹp trai cực phẩm ở lại phòng đăng ký kết hôn, rồi quay người ung dung rời đi, còn cảnh cáo không được đi theo họ, nếu không họ sẽ bỏ trốn vào buổi lễ kết hôn sau đó.
Làm vậy mà được à?
“Ôi trời ơi! Gan của họ càng ngày càng lớn thì phải!” Tăng Ly lên tiếng oán than. “Hoàn toàn không coi chúng ta ra gì cả! Rốt cuộc ai mới là chủ gia đình đây? Sau này có cần cho tên họ đứng trước trong sổ hộ khẩu không trời?”
Tần Trọng Hàn nhún vai. “Ai biểu cậu kết hôn! Đã nói hôn nhân là nấm mồ. Cậu hối hận rồi hả? Tôi sẽ cho Hà Hà đứng tên trước tôi, tôi sẵn lòng để cho cô ấy làm chủ gia đình.”
“Không!” Tăng Ly lắc đầu với vẻ kiên quyết. “Tôi thấy anh hối hận rồi thì có! Hứ! Làm chủ gia đình thì làm chủ gia đình, tôi không sợ đâu.”
“Làm gì có chuyện đó?” Tần Trọng Hàn cười một cách ngớ ngẩn. “Cả đời tôi cũng sẽ không hối hận!”
“Tôi cũng vậy!” Tăng Ly than vãn.
“Tổ chức đám cưới chung, cậu thấy sao?”
“Được đó, sau này chúng ta sẽ cùng kỷ niệm ngày cưới. Người khác thì kỷ niệm riêng hai người, còn chúng ta sẽ kỷ niệm cùng nhau rồi mới trải qua thế giới của hai người. Có ý nghĩa lắm!” Tăng Ly lại vui vẻ trở lại.
Tiêu Hà Hà và Dương Dương bắt taxi và chuẩn bị đến nhà Cung Luyến Nhi, lúc này lại nhận được điện thoại của Mao Chi Ngôn. “Là Mao Chi Ngôn gọi. Làm sao bây giờ? Tại sao anh ta lại gọi cho chị?”
“Chị cứ nghe đi!” Dương Dương nói.
“Ừm!” Tiêu Hà Hà nhấn nút trả lời. “Alo!”
“Cô Tiêu à, tôi sắp rời khỏi đây, tôi muốn nói lời xin lỗi với cô!” Mao Chi Ngôn nói ở đầu bên kia điện thoại: “Tất cả mọi chuyện đều vì tôi và Lam Tịnh. Tôi biết một câu xin lỗi không thể bày tỏ sự áy náy của tôi, tôi cũng không còn mặt mũi nào đến gặp mọi người, nhưng tôi chỉ muốn nói xin lỗi!”
“Nhưng anh định đi đâu?” Tiêu Hà Hà nhất thời không biết phải làm gì, mặc dù cô rất oán hận con người này, nhưng dù gì cũng đã tìm được con, nên có một số thứ cũng phải buộc bản thân mình mở lòng ra. Cô luôn tử tế như vậy, lúc nào cũng nghĩ cho người khác.
Mao Chi Ngôn thở dài. “Cô Tiêu à, cô nên hận tôi mới phải. Cô thực sự quá tử tế! Một lần nữa xin lỗi cô!”
“...” Hà Hà không nói nên lời.
Đầu bên kia đã gác máy.
“Anh ta nói gì?” Dương Dương hỏi.
“Anh ta nói xin lỗi, sau nó nói sẽ ra đi!” Tiêu Hà Hà thở dài. “Anh ta đã nhận ra bản thân đã sai, vậy chúng ta có thể yên tâm rồi!”
Dương Dương im lặng, cô đã bị Mao Chi Ngôn và Mạc Lam Tịnh hại đến mức khốn khổ, không thể tha thứ cho họ được. “Thôi bỏ đi, đừng nhắc tới anh ta nữa, anh ta muốn đi thì cứ đi, đi cho khuất mắt thì tốt hơn!”
“A! Tuyết rơi rồi kìa!” Tiêu Hà Hà quay đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhận ra những bông hoa tuyết đang bay đầy trời. “Trận tuyết đầu tiên của năm nay đó!”
“Kỷ niệm ngày cưới của chúng ta nữa!” Dương Dương cũng hào hứng kêu lên. “Chị Hà Hà, chị nghĩ chúng ta có được bội thu không? Sẽ gặt hái được tình yêu không?”
“Có chứ! Chỉ cần trong tim có tình yêu, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!” Tiêu Hà Hà vững tin vào điều này.
“Em cứ cảm thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ!”
Chiếc xe đã chạy đến trước nhà họ Cung, bầu trời đang bay đầy hoa tuyết, trên mặt đất cũng được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng xóa.
Cung Luyến Nhi đang đứng trên ban công ngắm tuyết, đột nhiên nhìn thấy Hà Hà và Dương Dương cùng đến, nhất thời vui mừng đến thét lên. “A! Mig ơi, Hà Hà và Dương Dương đến chơi kìa!”
Cô là người đầu tiên vội vã lao ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Hà Hà và Dương Dương liền ôm chầm lấy từng người. “A! Sao hai chị lại đến đây? Mà còn đến cùng lúc nữa chứ, em vui quá!”
Cung Luyến Nhi vui như trẩy hội. Sau khi chắc chắn đứa bé không sao thì cô liền được xuất viện, nhưng vì đã bị Mễ Kiệt biết chuyện cô có thai, nên sau đó cô đã bị cấm túc.
Mễ Kiệt đã ra tối hậu thư, sẽ kết hôn với cô, không cho cô đi ra ngoài, bây giờ Mễ Kiệt đang giúp cô quản lý công ty. Còn ông bà Mễ thì thay nhau ra mặt, vận động cô mau mau kết hôn với Mễ Kiệt, nhưng cô vẫn chưa đồng ý. Cô biết Mễ Kiệt không yêu mình, chỉ vì con nên mới muốn kết hôn với cô, vậy thì cô sẽ tủi thân lắm, cô không muốn sống như vậy.
“Em bị cấm túc rồi hả?” Dương Dương vừa ghen tỵ và đồng cảm. “Nhớ hồi trước khi chị và chị Hà Hà mang thai, ai cũng phải sống những ngày khó khăn cả. Em thực sự hạnh phúc hơn tụi chị nhiều, đúng không chị Hà Hà?”
Tiêu Hà Hà mỉm cười và gật đầu. “Phải đó, nghĩ đến thì thấy em ấy thật hạnh phúc, thật sự rất ghen tị. Lúc đó, hình như chị phải đi làm thêm nữa đó, may mà con vẫn được sinh ra bình an, lại rất khỏe mạnh!”
“Phải, em chưa bao giờ phải chịu khổ cả!” Cung Luyến Nhi cười hì hì và nói. Nghĩ đến việc họ phải chịu khổ, Cung Luyến Nhi nói với giọng bất bình: “Lần sau, khi hai chị có thai nữa, thì nhất định phải kêu mấy người đàn ông đó làm trâu làm ngựa để hầu hạ cho hai chị!”
“Đúng! Nhất định phải vậy, nhất định phải kêu họ hầu hạ chúng ta!” Dương Dương cũng vui vẻ lên.
“Được rồi, cô hai của tôi ơi, em đừng chạy nhảy lung tung, coi chừng con chứ!” Mig bưng dĩa trái cây bước ra khỏi bếp, rồi ngay lập tức kìm chế Cung Luyến Nhi đang nhảy tưng tưng. Cô phụng lệnh của ba mẹ đến đây để chăm sóc cho Cung Luyến Nhi. “Con có một người mẹ thích chạy nhảy như em, đúng là tội nghiệp. Em phải cẩn thận, biết chưa?”
“Phải ha, phải cẩn thận!” Luyến Nhi ngay lập tức ngồi xuống trên ghế sofa một cách cẩn thận. “Mọi người cũng ngồi đi. Em sắp buồn chết rồi nè, bác sĩ nói chỉ cần em cẩn thận một tí thì sẽ không sao. Nhưng sắp đến tết rồi, em muốn đi du lịch quá!”
“Em đừng đi đâu hết thì tốt hơn! Nhiệm vụ của em bây giờ là yên tâm dưỡng thai!” Mig ngắt lời cô. “Nếu em không muốn con xảy ra chuyện, thì hãy ngoan ngoãn đi!”
“Nhưng en vẫn muốn đi chơi!” Cung Luyến Nhi rất tủi thân. “Không lẽ trong bảy tháng tới, em đều phải sống như vậy sao?”
“Sinh con xong lại càng không được đi lung tung, còn phải chăm sóc con cái nữa chứ!” Tăng Dương Dương trực tiếp phá vỡ hy vọng của Cung Luyến Nhi. “Em đó, còn phải bị cấm túc hơn một năm nữa, ít nhất là một năm! Chị Hà Hà, chúng ta đưa Thịnh Thịnh và Ngữ Điền đi du lịch đi, chị thấy sao? Chỉ bốn người chúng ta thôi, không dẫn theo đàn ông!”
“Bốn người chúng ta đi thì có an toàn không?” Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, nhưng cũng đã bị khơi dậy sự hứng thú.
“Chị cũng đi nữa! Chị tham gia, chị sẽ bảo vệ cho mọi người!” Mig cũng phấn khởi theo. “Hay chúng ta đi chung đi! Phải rồi, Hà Hà à, hay..., hay gọi theo con nuôi của ba em, Đỗ Cảnh đó, đi theo bảo vệ tất cả chúng ta, em thấy sao?”
“Không được, mọi người vô lương tâm quá vậy, phải chờ em đi cùng chứ!” Cung Luyến Nhi kêu lên.
“Chờ em sinh con rồi thì chúng ta lại đi! Mặc kệ, chị phải thư giãn trước đã. Đi Hàn Quốc hay Nhật đều được, chị muốn đi chơi!” Dương Dương cổ vũ.
Tiêu Hà Hà nhìn Mig, rồi đột nhiên hét lên. “Mig, chắc không phải chị có ý với Đỗ Cảnh đó chứ? Vậy được, tụi em sẽ tạo cơ hội cho chị. Ừm! Đỗ Cảnh được lắm. Mig à, chị cũng nên tìm chốn đi về rồi!”
“Cái gì chứ? Chị làm gì có ý gì với Đỗ Cảnh? Thôi, không cho anh ta đi nữa!” Mig đỏ mặt.
“Ha! Không có thì sao chị lại đỏ mặt?” Dương Dương nói đùa.
Vào lúc này, điện thoại của nhà họ Cung vang lên, Cung Luyến Nhi với tay ra và trả lời. “Alo! Ồ, anh Tần hả? Có chuyện gì? Chị Hà Hà và Dương Dương đều đang ở nhà em. Được, em biết rồi. Ở nhà em thì có gì mà không yên tâm? Đúng thật là! Em đâu phải đàn ông. Anh yên tâm đi, em không ăn thịt họ đâu...”
Cung Luyến Nhi đặt điện thoại xuống và thở dài. “Từ khi nào mà những anh chàng trăng hoa như Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đã trở thành nô lệ của vợ vậy cà? Mới không nhìn thấy vợ có một lúc mà đã vô cùng nhớ nhung. Các chị à, người đàn ông của các chị đang ở bên ngoài đó, có muốn gọi họ vào đây không?”
Tiêu Hà Hà và Tăng Dương Dương cùng lúc giật mình, rồi họ lần lượt nhìn ra bên ngoài một cách vô thức. Bên ngoài cửa sổ tuyết đang rơi đầy, đã mịt mù đầy sương.
“Họ có nói rằng họ đang ở bên ngoài hả?” Tiêu Hà Hà hơi lo lắng. Nếu đúng vậy thì, chút nữa lỡ tuyết rơi nhiều quá, chạy xe về sẽ không an toàn. Nghĩ vậy, cô liền sốt ruột hẳn lên.
Dương Dương thì bĩu môi. “Từ khi nào mà em cũng trở thành một người phụ nữ được quan tâm rồi?”
Trong giọng nói có một chút oán giận, có lẽ vì cô đơn quá lâu, không ai quan tâm quá lâu, khiến cô không thể không sinh ra oán giận. “Tâm trạng đang vui mà bị phá hỏng rồi!”
“Mấy người phụ nữ tụi em hả, đang ở trong phước thì không biết hưởng. Còn người cô độc như chị đây, muốn làm cho người ta nhớ nhung cũng không thể nè! Được rồi, được rồi! Hôm nay tuyết rơi nhiều, mấy đứa hãy về nhà, ôm người đàn ông của mình để sưởi ấm đi!” Mig lắc đầu với vẻ rất ngưỡng mộ và rất ghen tị.
“Mau tìm cho Mig một người đàn ông, để chị ấy cũng được sưởi ấm!” Tăng Dương Dương đề xuất.
“Đỗ Cảnh đi! Cứ quyết định vậy đi ha!” Tiêu Hà Hà cũng hùa theo.
“Này! Không được đùa với chị!” Mặt của Mig bỗng đỏ bừng lên.
“Mau vào trong đi, ngoài trời lạnh lắm!” Vào lúc này, giọng của Mễ Kiệt vang lên ngoài cửa, và theo sau anh ta là hai người đàn ông cũng cao to không kém.
“Ai cho anh vào đây?” Cung Luyến Nhi vừa nhìn thấy Mễ Kiệt thì liền xụ mặt xuống, rồi nhìn thấy Tần Trọng Hàn và Tăng Ly thì lập tức mỉm cười: “Anh Tần, anh Tăng, hai anh cũng đến chơi hả? Chào mừng, chào mừng!”
Chỉ riêng với Mễ Kiệt, Cung Luyến Nhi vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như thể không quen biết anh ta.
“Thật mất hứng!” Dương Dương lắc đầu. “Thôi bỏ đi, chị về trước đây, bữa khác lại tụ họp.”
“Chị cũng đi đây!” Tiêu Hà Hà đi theo Tăng Dương Dương. Cả hai người họ đều không chào hỏi Tần Trọng Hàn và Tăng Ly, mà chỉ đi thẳng ra ngoài.
“Đúng là tức chết đi được! Chúng ta vừa mới ngồi xuống chưa ấm mông, hai người họ liền tìm tới!” Dương Dương tức giận nói, rồi kéo Tiêu Hà Hà qua và thì thầm bên tai cô: “Chị Hà Hà, hay chúng ta bỏ trốn một lần đi?”
Tiêu Hà Hà quay đầu lại, nhìn thấy Tần Trọng Hàn và Tăng Ly cũng đã đuổi theo ra ngoài. “Họ đến rồi kìa, chúng ta trốn đi đâu đây?”
“Em sẽ gọi điện liên lạc với chị, chị cứ suy nghĩ đi. Tuyết rơi nhiều quá, em về nhà đã, em nhớ Ngữ Điền rồi!” Dương Dương lạnh đến nỗi chà xát hai tay vào nhau.
“Được rồi, chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại!” Hà Hà cũng cảm thấy rất lạnh!
Hai người đàn ông đuổi đến cùng một lúc, mỗi người đều ôm lấy người phụ nữ của mình, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của họ để sưởi ấm cho họ. “Bà xã à, chúng ta về nhà thôi!”
Trong nhà.
“Mig, em lên lầu trước đây. Bác sĩ nói em phải giữ tâm trạng vui vẻ, em không muốn bị ai đó ảnh hưởng. Hôm nay tuyết rơi, em đi ngủ trước đây, ngủ sớm dậy sớm mới sinh được một em bé có quy luật sinh học rõ ràng!” Cung Luyến Nhi cố tình không nhìn Mễ Kiệt, đứng dậy và đi thẳng lên lầu.
“Anh hai chị đến rồi, vậy chị đi trước đây, không làm phiền hai người nữa!” Mig cầm áo khoác và đi ra ngoài.
“Chị đừng đi mà!” Cung Luyến Nhi có chút căng thẳng. Cô không muốn ở riêng với Mễ Kiệt, nhưng Mig đã đi rồi. “Đúng thật là, bạn bè kiểu gì vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...