Ngày Hôm Qua... Đã Từng (My life)

- Sợi dây chuyền đó, chị thích nó không?

Nó vừa ăn vừa đưa hỏi chị từ sau lưng, chị dừng lại đưa một tay xoa nhẹ mặt dây chuyền.

- Hông thích!

- Vậy sao đeo tự nhiên đó?

Chị quay lại cười thật tươi.

- Vì nó là của chị.

- Ơ của nhóc mua, đã nói cho chị đâu mà giành?

- Kệ nhóc chứ, chị biết nó là của chị, ngay từ đầu chị đã biết nó sẽ luôn là của chị.

- Nè nè ngang ngược quá nha.

- Kệ người ta! Nhiều chuyện.

Chị quay đi lấy từ trong tủ lạnh một chiếc dĩa chứa những miếng thịt sống đã ướp, tay gắp một miếng rồi cho lên chảo làm chính thịt. Chị thực hiện mọi thứ gọn gàng như một người làm bếp lâu năm, không còn vẻ gì là nữ hoàng cả.

- Học nấu ăn được bao lâu rồi?

- Mới học cũng chưa lâu lắm.

- Ai dạy chị nấu ăn giỏi vậy?

- Mami chứ ai, mami dạy nấu ăn là siêu luôn.

- À ra vậy, ai chứ thím ba thì khỏi chê rồi. Mới học sao làm được nhiều món ăn mỗi ngày hay vậy? Có tài nấu ăn bẩm sinh nhỉ?

- Hổng có, chị chỉ mới nấu được vài món hà. Hihi mấy món ăn đó là mami vừa phụ vừa chỉ chị nấu, nhưng nêm nếm chị tự nêm vì…

- Vì sao?

- Vì…..kệ chị đi hỏi nhiều!

Chị thì thầm lý do rất nhỏ, ngập ngừng như sợ nó sẽ nghe được. Nhưng nó vẫn có thể nghe thấp thoáng, từ bàn đến bếp, đủ gần để nghe tiếng chị dù rất nhỏ. Nó mĩm cười, nụ cười không rõ cảm xúc trong nó là gì. “…vì chỉ người ta hiểu nhóc thích ăn gì thôi…”.

Miếng thịt cuối cùng nó vừa cho vào miệng cũng là lúc chị trút miếng thịt còn nghi ngút khói xuống dĩa rồi ngồi xuống bên cạnh chống cằm nhìn nó ăn.

- Sau này nhóc hổng được mua những món đồ mắc tiền nửa nghe hông? Hại sức khỏe, tốn kém, làm người khác phải lo lắng nửa, chị là người ra sao nhóc hiểu rõ nhất, lần này là lần cuối cùng chị nhắc nhóc đó. Đừng bao giờ đem tiền bạc vật chất chen vô giữa chị và nhóc hiểu chưa?

- Nhóc hiểu!

Nó cuối đầu tránh ánh mắt nghiêm nghị của chị, nó không hiểu thì còn ai hiểu chị vào đây nửa. Ngay lúc này nó mới để ý chiếc vòng tay chị đeo là của nó mua của một thằng nhóc bán đồ lưu niệm cách đây khá lâu với giá 75.000, tiện tay đưa luôn cho chị, vậy mà nó vẫn ở trên tay chị đến giờ. Con gấu bông trên giường, ly uống nước bằng sứ, ốp lưng điện thoại…vài thứ lặt vặt khác, đều tiện tay mua mỗi khi đi chơi chung, phần lớn chưa bao giờ vượt quá con số 200.000, chị vẫn giữ, sử dụng bình thường. Nó chưa từng để ý đến điều này mãi cho đến ngay lúc này, có lẽ mọi thứ đều nhẹ nhàng trở thành thói quen thường ngày đến nổi nó chẳng nhận ra.

- Nhóc hiểu vậy còn đi mua cho được sợi dây chuyền mắc ơi là mắc chi hổng biết.

- Uhm! Tại nhóc nghĩ chị sẽ thích nó.

- Tất nhiên chị thích. Nhưng cái giá của nó thực sư hổng cần thiết.

- Biết rồi biết rồi. Dù sao chị thích là được.

- Xí!

Chị đánh nhẹ nó một cái rồi tiếp tục chống cằm, tay còn lại mân mê mặt dây chuyền lấp lánh, có lẽ từ hôm qua đến giờ hành động này thành thói quen thì phải.

- Mà cho hỏi sao chị biết nhóc mua dây chuyền cho chị vậy? Bộ hồi tối chị Thủy nói hả?


- Hông phải. Chị biết từ lâu rồi hen, ai cần tới tối qua chứ.

- Rồi vậy là cha già Kha nói chứ đâu.

- Hông luôn.

- Ờ ờ, ổng cũng đâu biết nhóc đi làm để mua dây chuyền. À có khi nào chị quen chủ tiệm không, hay bạn chị quen, bạn chị là chủ hay….

- Đều sai hết luôn.

- Vậy sao biết hay vậy nói nghe coi.

- Hihi tại cái tính ngốc nghếch của nhóc đó! Hổng biết bao giờ nhóc mới bỏ tính vô tâm ngốc ơi là ngốc đó hả?

- Này này, đừng có đánh trống lãng, không có liên quan.

- Có!

- Có sao?

Chị lè lười nhéo nhẹ một cái rồi lấy điện thoại ra bấm bấm trước vẻ thắc mắc in lên mặt nó.

- Nè!

Chị chìa màn hình điện thoại ra trước mặt nó, ngẩn ngơ người khi trong màn hình điện thoại là bức ảnh chụp tờ giấy viết tay nhận cọc mua dây chuyền của chị Hương giao cho nó.

- Ủa ủa kiếm đâu ra cái này vậy?

- Xí! Là chị lục thấy trong túi quần nhóc đó, chụp hình rồi ra chổ đó hỏi là biết liền. Đồ ngốc, có chuyện giữ bí mật làm người ta bất ngờ cũng sơ hở tùm lum. Cùi bắp!

Hix hix trước dạy chị cùi bắp là chi để giờ bị quăng nguyên cái cùi bắp vô mặt thiệt, mà đúng là cái tính vô tâm hay quên của nó nên bị lộ chứ chị cũng có tài ba gì đâu, có miếng giấy cũng quên cất. Nó cười khì khì cho tay vào túi xoa xoa, tay chạm vào những tờ tiền ít ỏi còn sót lại. Chợt nhận ra có điều gì đó không bình thường, không rõ ràng nhưng chắc chắn đã luôn có điều gì đó. Tiền của nó, lúc nào cũng ít nhưng chưa bao giờ hết, thi thoảng nó cứ nghĩ mình hết tiền, nhưng lại luôn sót một vài trăm đâu đó trong túi quần, ba-lo, hay ngay chính bóp tiền của nó. Mặc kệ nó suy nghĩ muốn nát đầu ra, kế bên chị vẫn vui vẻ chu chu miệng hát khẽ, lúc nào cũng tỏ ra trẻ con, vô tư…nhưng chính cái vẻ ngoài đó của chị luôn luôn mang rất nhiều bí mật, sở thích của chị là tạo ra thật nhiều bí mật, dường như mọi bí mật đó đều dành riêng cho một thằng ngốc như nó thì phải.

Nó im lặng ăn hết phần đồ ăn rồi đứng dậy tự cầm chén dĩa định rửa thì chị ngăn lại.

- Làm gì đó!

- Rửa chứ làm gì.

- Xùy xùy nhóc biết gì mà rửa, mất công rửa hổng sạch nửa. Để chị xử cho.

- Này! Tự ái dồn dập nha. Ai nói không rửa được. Không những dĩa mà rửa chảo được luôn nhá, sạch boong luôn.

Nó giật dĩa lại, gom luôn chảo và một số thứ dơ trên bếp cho luôn vào bồn, xăng tay áo lên chứng minh sự đảm đang của mình cho chị coi. Tự nhiên nửa chừng thấy hơi nhột, hình như vừa bị gài thì phải, đúng là bị gài rồi, chị đang cười tít mắt đứng kế bên nhìn nó rửa, gương mặt cười tươi nhưng theo nó là rất gian.

- Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy trai đẹp rửa chén bao giờ hả?

- Thấy ghê!

Chị lè lưỡi, nó cười tươi hùng dũng đưa cái dĩa sạch bóng cho chị.

- Nè! Sạch bóng loáng!

- Biết rồi! Giỏi! Úp đi, đưa chị chi.

- Up giùm chứ chi, không thấy phải rửa chảo nửa hả. Đẹp vậy đứng không nó phí.

- Xí! Đồ đáng ghét!

Chị nhăn mặt cầm lấy dĩa xoay người qua úp vào nơi để chén dĩa, không biết úp dĩa có gì vui mà tự nhiên vai run run vì cười rồi quay qua nhìn nó.


- Nhóc nhóc chị biết rồi.

- Biết gì?

- Hihi biết rồi hihi! Nhóc nhóc!

- Cái gì? Nói!

- Từ sau khi ăn xong nhóc với chị sẽ cùng nhau rửa chén nha.

- Ờ!…À mà hả?

Nó ờ theo quan tính, giật mình im bặt vì biết mình đã hớ to, bị chị gài nửa rồi.

- Hihi quyết định vậy đi. Hihi

- Này này! Đừng có tự quyết định vậy chứ. Nhiễm phim hả, đâu phải tình nhân đâu mà là…

- …vợ chồng chứ gì!

- Hả nói bậy. Đứa nào đó nói…

Cả nó và chị đều giật mình bởi ai đó tiếp lời sau lưng buộc nó lên tiếng quay lại, vừa kịp nhận ra giọng nói sau lưng là của ai thì cũng vừa lúc đèn flash chớp sáng, nhỏ Xíu và chú thím ba đang đứng lấp ló ngoài cửa bếp, tay nhỏ Xíu còn cầm một chiếc điện thoại xoay camera về phía chị và nó.

- Hihi tình tứ quá ha, vậy mà hôm qua có người bắt cả nhà phải tẩy chai người đó, giờ ngồi đây làm đồ ăn, rồi rửa chén chung nửa, sến súa!

Nhỏ Xíu kéo dài từ sến súa nghe muốn nhũn não, chú ba bật cười quay qua nói với thím.

- Thấy chưa tui nói là hổng có giận được một ngày đâu. Giờ bà tính sao?

- Rồi ông thắng. Mai đi siêu thị tui mua cho ông thùng bia được chưa. Già cả nhậu cho dữ vô.

Trong khi nó đứng trân như tượng thì chị lấy hai tay che mặt lại hét lên

- Papa, mami, bé Xíu!!! Hổng đươc nói nửa. Bé Xíu! Chụp gì đó, xóa ngay cho chị.

- Haha kệ em nha, điện thoại của em nha.

- Đứng lại!!! Đưa điện thoại đâyyyyyy

Chị vùng chạy theo để bắt bé Xíu, cả chú thím ba đều bật cười thật to trong khi nó cũng ngượng chín cả người, hình như cái nhà này ai cũng thích làm quá mọi việc lên thì phải. Nó vội quay trở lại việc rửa chảo của mình. Thím ba đi lại kế bên cầm giẻ lau lau lại những chỗ bị nước văng ướt.

- Tối qua Mon ngủ ngon hông cậu.

- Dạ cũng được.

- Tội nghiệp. Ngủ ngoài sân, con nhỏ Xíu này dám thông đồng với cô Phương bắt cậu ngủ ngoài sân, trúng gió rồi sao. Cậu đừng chấp nó nha, tại nó nghe lời cô Phương nên nông nỗi vậy.

- Dạ có gì đâu. Trời này ngủ ngoài sân cũng mát, có mền ngoài đó mà. Ủa bộ thím để sẵn mền cho con hả?

- Hông, mền cô Phương đem ra đó.

- Dạ!

Thím ba quay mặt ra sau nhìn nhìn như kiếm ai rồi quay vào nói nhỏ nhỏ.

- Cậu ăn đồ ăn thấy ngon hông? Của cô Phương nấu đó hổng phải thím đâu.


- Dạ vụ này con biết rồi.

- Ủa! Biết rồi hả?

- Dạ!

- Vậy đỡ cả nhà khỏi giấu mệt người. Cô Phương cũng thiệt tình, giấu cậu làm chi hổng biết, bắt hai người già này giấu theo mệt đứt tim.

- Dạ! Chị là vậy mà.

- Ừ! Con nhỏ thiệt tình, cậu nửa bày đặt quà cáp chi, làm ngày làm đêm cho khỗ. Cô Phương lo cho cậu suốt, ngày nào cũng hỏi thím phải ăn uống làm sao, nấu món gì cho cậu ăn lại sức. Có bửa con nhỏ buồn hiu, thím hỏi mới biết do cậu xuống ký. Mai mốt đừng làm đêm nửa cậu ơi, thanh niên trai tráng coi vậy chớ thức đêm, ăn bao nhiêu cũng hổng lại sức đâu. Nhìn ông già kia kìa, đợt coi đá banh thức ba đêm thôi mà xuống hai ký, huyết áp lên xuống bất tử nửa, khỗ hết sức.

- Dạ con xin lỗi, tại thấy chị thích dây chuyền đó quá thành ra…

- Thím biết cậu có lòng. Nhưng làm vậy là hông tốt, cậu còn nhỏ chưa hiểu chuyện đời nhiều, tuổi trẻ mấy cậu cứ quan trọng tiền bạc làm chi. Mấy con nhỏ khác thím không nói tới chứ cô Phương thím rành một cây, con nhỏ ghét nhất chuyện quan trọng tiền bạc với người thân. Cậu như người trong nhà, cậu Phong nửa, đừng để ý sĩ diện tiền bạc với cô Phương để con nhỏ buồn. Chắc cậu chưa biết hồi nhỏ gia đình cô Phương nghèo cỡ nào phải hông? Từ từ cô Phương cũng kể cậu nghe cho coi, thím nói trước cho cậu biết để hiểu, cô Phương cũng từng sống nghèo hổng thua gì cậu đâu, thành ra cậu đừng để bụng chuyện tiền bạc. Con người giờ sống tiền bạc nó cũng cần, nhưng quan trọng là tình nghĩa, sống nay chết mai, làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít một chút, với thím miễn con Xíu có ăn học, ông già kia bình an là thím cũng vui trong bụng. Cô Phương cũng vậy, miễn cậu đi học, đi làm, sức khỏe bình an là con nhỏ vui liền. Nghe lời thím, người khác sống sao là chuyện của họ, cậu cứ đối xử bình thường với cô Phương là đủ, đừng bày đặt cao sang làm chi cô Phương buồn.

Thím ba còn nói một vài điều khác, nó nghe và thấm từng lời, càng hiểu nhiều hơn về chị, về những gì chị dành cho mình. Càng hiểu, nó lại càng lấy bối rối trong lòng, càng hiểu càng khó xử bởi sau tất cả, nó làm sao nỡ để chị phải tổn thương vì nó, một người như nó đã bao giờ đem lại cho chị niềm vui nhiều bằng nổi lo lắng đâu. Nói chuyên với thím ba thêm một chút nó cũng rời khỏi nhà chị để lên trường họp nhóm làm thực hành.

Tất nhiên cả buổi, có đứa nào trong nhóm thấy mặt nó đâu, bởi vì nó đang chạy xe rong ruỗi khắp nơi, vô thức nó chạy ngang cả nhà em, đứng sau gốc cây nhìn lên khung cửa sổ nơi có căn phòng của em từng sống. Tất cả đều kín cổng cao tường, chẳng tìm thấy một chút sự sống nhìn từ bên ngoài. Rồi nó nằm dài xuống đất dựa lưng vào gốc cây nhắm mắt. Cũng may khu nhà em cũng khá vắng nhất là vào buổi trưa, chẳng được mấy người đi vào khu đường nhỏ này, càng không phải ai cũng có việc để ra đường vào buổi trưa nắng nóng. Bóng mát của gốc cây già đổ xuống, những suy nghĩ mệt nhoài suýt làm nó ngủ quên đi nếu không có sự đụng chạm trên mặt. Vội mở mắt ra, một chú chó con màu đốm, chân ngắn đang liếm liếm mặt nó, đuôi quẫy rối cả lên cứ như thân quen với nó từ lâu. Ôm lấy con chó vuốt ve, cổ có đeo lục lạc chứng tỏ là chó có chủ. Trước giờ nó vẫn luôn có duyên với con nít, thú cưng, nhất là chó, luôn luôn đi đâu cũng không sợ chó lạ, tụi nó cũng rất dễ quen với nó so với người khác.

- Đâu ra nhảy lên người tau mậy. Nhà mày ở đâu, chạy lung tung một hồi bọn ác nó bắt là lên dĩa nha con.

Con chó hình như hiểu tiếng nó, vội nhảy khỏi người nó chạy một vòng ra phía xa cánh cổng màu xanh cào cào cửa rồi lại nhảy nhảy, chạy chạy lao vào người nó ra vẻ thân thiết. Biết nhà con chó rồi, nó cũng chẳng vội đuổi con chó về nhà làm gì, đang chán, đang rối kệ có con chó chơi chung một chút cũng đỡ mệt đầu. Rồi nó dựa lưng vào gốc cây, tay mân mê xoa xoa cổ con chó, cu cậu có vẻ phê nên nằm xuống bên cạnh không quậy nửa.

- Nhà người yêu tau đó. Mày còn nhỏ cỡ này chắc không biết cô ấy đâu, hàng xóm hụt rồi con. Mà cô ấy đi lấy chồng rồi, la mười năm về, theo mày cô ấy có về không.

- Gâu gâu…

- Hơi lạ. Đó giờ không dám qua đây sợ đau dữ lắm, mà giờ tau thấy cũng bình thường. Chỉ thấy nhớ, hơi buồn một chút, chắc do quen. Không biết bây giờ cô ấy sống sao ha mậy.

- …

- Chị yêu tau rồi mày, hình như vậy. Dễ gì mày biết chị tau, mày mà gặp chị bảo đảm mê tít. Chị đẹp, tốt, giỏi đủ thứ, như nữ hoàng thiệt, nhìn tau đi, cùi bắp như vậy, tối ngày làm chị lo, tối ngày làm chị buồn, sao xứng. Tau với người yêu tau, miễn cưỡng cũng thành một đôi, nhưng tau với chị nó chênh lệch dữ lắm, chưa bao giờ tau dám nghĩ tau sẽ thành một đôi với chị, nghĩ sao tau vầy đi yêu chị được mậy. Chị là chị nửa, sao yêu được.

- …

- Tau có yêu chị không hả? Tau mà biết tau đâu có ngồi đây chơi với mày. Chắc chắn không yêu không hả? Tau biết tau con mày.

- …

- Giờ làm sao đây. Hỏi mày cũng như không. Mày biết khỉ gì chuyện tình cảm. Nói chuyện với mày thà nói chuyện với chó sướng hơn. Ở quên, mày là chó mà. Haha.

- …Gâu gâu…

- Làm sao vẫn bên cạnh chị mà không làm chị tổn thương giờ. Thà không biết gì thì thôi, chứ biết rồi, đâu có đối xử bình thường được nửa. Nào giờ tau lạnh lùng, sống giả tạo với ai cũng được, nhưng với chị thì không, chẳng biết sao nửa, nói chung tau không thể giả bộ không biết gì với chị được. Thề luôn!

- …

- Đối xử với chị như mấy người con gái khác hả? Thôi dẹp đi, tau không làm vậy được, trò gì của tau chị cũng biết hết, không ai hiểu tau bằng chị đâu. Tau…cũng không muốn làm vậy, không biết nửa, tóm lại không làm vậy được, chị sẽ đau lắm, chị buồn thôi tau xót trong lòng rồi, chị mà khóc thà cho mày cắn tau sứt da sứt thịt sướng hơn.

- …

- Tau không biết có nên yêu chị không nửa. Thiệt!…Nhưng tau cũng không muốn mất chị. Cái này cũng thiệt luôn.

Tất nhiên ai mà ngồi kế chắc cũng vội gọi điện báo xe bắt chó đưa nó luôn về trung tâm chích cho vài mũi rồi chuyển luôn sang nhà thương tâm thần vì cái độ tự kỷ nặng nề của nó. Giữa trưa ngồi gốc cây nói chuyện với chó, cũng may mà chỉ lẩm nhẩm không ai nghe được, không biết con chó nó nghe không, có nghe thì có hiểu hay không, chỉ thấy cu cậu nằm dài thè lưỡi liếm liếm tay nó miết, thi thoảng lại gâu gâu nho nhỏ. Thực ra ngay lúc này không nói chuyện với chó thì nó biết nói chuyện với ai bây giờ, chị thì không dám, em đã xa…ngoài hai người này nó còn biết lôi ai vào câu chuyện tình rắc rối của ba con người rất trẻ như nó đây.

- BoBo! Đâu rồi con, về nhà! BoBo!

Tiếng một đứa con gái vọng ra từ phía cánh cổng màu xanh cùng với tiếng mở cổng phá tan không khí buổi trưa yên tĩnh. Con chó vội nhổm dậy chạy lon ton về phía cổng, bước ra là một cô bé xinh xắn khoảng 15-17 tuổi, tóc cột nơ, quần ngắn, áo thun trắng in hình hoa hồng.

- Con chó của em hả?

- Ừ! Mà anh là ai dzạ?

Con bé vội chạy ra ôm con chó lên người đưa ánh mắt tò mò khó chịu ném về phía nó.

- Con chó dễ thương quá!

- Anh là ai hỏi hổng nói. Tính bắt chó hả?

- Nhìn anh có giống dân bắt chó của em không?


- Ai biết được. Anh làm gì ngồi trước nhà tui?

Nó chưng hửng phì cười trước thái độ của con bé.

- Nè nè anh ngồi trước nhà này chứ không phải nhà em.

- Nhà nào?

- Đó!

- Nhà đó dọn đi hết rồi, giờ cái sân này, cái cây này là của nhà tui.

Lại thêm một cô bé ngang ngược nửa, làm như bất cứ đứa con gái nào xuất hiện xung quanh nó cũng đều có điểm chung là ngang như cua hết ấy.

- Rồi rồi nhà em. Anh là người tốt, ngồi chơi chút được chưa.

- Người tốt! Chưa chắc à nha. Mà anh làm gì tự nhiên ngồi trước nhà người ta. Dọn đi hết rồi, hổng có gì ăn trộm đâu.

- Này này! Thấy thằng ăn trộm nào nảy giờ ngồi đây nói chuyện với em chưa hả?

- Uhm hen! Mà ai biết được, chưa tin đâu ha. Rồi sao anh tự nhiên ngồi đây chơi? Bộ trồng cây si chị Thy hả? Quên đi! Chỉ đi lấy chồng Việt kiều rồi ha.

- Ờ ờ anh biết.

- Vậy sao anh còn ngồi đây?

- Nói rồi! Anh ngồi chơi!

- Khó hiểu!

Con nhỏ chu chu miệng ra chiều đăm chiêu suy nghĩ.

- A! Hay anh tính theo dõi rồi làm gì tui hả?

- Làm gì là làm gì?

- Ai biết được mấy người biến thái.

Ơ cái con nhỏ này, gặp được vài phút mà nó hết từ thằng bắt cho sang ăn trộm giờ sang biến thái, toàn nghề có độ khó cao với nó không.

- Thôi đi bà! Đa nghi như tào tháo.

- Bộ tui già lắm hả kêu bà. Xí! Né ra tui coi coi.

- Coi gì?

- Số xe chứ gì.

Con nhỏ nhìn biển số xe, ra vẻ suy nghĩ, chợt con nhỏ la lên.

- A! Nhớ rồi! Nhớ số xe này rồi! Anh là cái anh hay chở chị Thy về, bửa hai người qua nhà tui xin xoài ăn đúng hôn?

- Ờ ờ chính anh.

- Vậy nảy giờ hổng nói sớm làm tui sợ muốn chết.

- Sợ mà đứng nói chuyện như điều tra tội phạm nảy giờ đó hả.

- Xí! Kệ tui!

Con nhỏ mặt dãn cái vẻ bà cụ non ra một chút, nhoẻn miệng cười. Thoáng chốc lát chợt nhận ra, con nhỏ cũng xinh xắn quá đó chứ.

- Tui biết rồi!

- Biết gì?

- Anh nhớ chị Thy đúng hôn?

Nó mĩm cười, ánh mắt quay nhìn về phía khung cửa sổ…à nó nhớ em không nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui